Trà Cam
Chương 32

Ngày đó Khương Xá cùng tụi lưu manh ở công trường đánh nhau một trận, đối phương chẳng những không tém bớt ngược lại càng khiến cho tình hình càng thêm trầm trọng. Có mấy lần Khương Xá muốn nghỉ việc, nhưng trước hết hắn phải tìm được công việc mới. Vậy là mỗi khi từ công trường trở về hắn đều bôn ba khắp nơi kiếm việc làm. Thế nhưng nếu đối phương không phải ngại tuổi tác hắn quá nhỏ thì cũng chính là từ chối thẳng thừng không lý do.

Kỳ thực cũng không phải nhất định phải nghỉ việc, chỉ cần nói cho đốc công một tiếng là được rồi, nhưng mà hiện thực không cho phép hắn trốn tránh.

Hắn phát hiện Lâm Gia yếu đuối hơn hắn nhiều, nếu như hắn không có việc làm thì có khả năng Lâm Gia sẽ rời đi. Nói đến việc này, Khương Xá căn bản không biết tại sao Lâm Gia lại trở về, hắn suy đoán một hồi, có lẽ là cậu không nỡ bỏ qua cuộc sống sinh hoạt  hai người, nhưng liệu rằng phần không nỡ này có thể chống đỡ được bao lâu? Có thể giống như lúc trước, chưa được bao lâu lại gào khóc đòi quay về cô nhi viện.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Khương Xá liền bắt đầu dao động, điều đáng sợ không phải mất đi Lâm Gia, mà là mất đi rồi lại có được. Nếu như đối phương lần nữa cảm thấy không cách nào tiếp tục được mà rời đi, cảm giác lúc đó sẽ như qua lại giữa thiên đường và địa ngục, giống như nước lạnh cùng nóng thay phiên đập vào, dù cho là đá cũng bị đập nát. Hắn và Lâm Gia cùng nhau nương tựa mười mấy năm, mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng đã xem nhau như là người thân, đều coi đối phương là người quan trọng nhất của mình. Nếu tách ra thì sẽ cảm thấy như là tự tay cắt bỏ đi máu thịt của mình vậy. Cảm giác của Lâm Gia là vậy, hắn cũng cảm thấy như thế.

Đội gió lạnh về nhà, hình ảnh căn phòng trống rỗng cứ quanh quẩn trong đầu không chịu đi, Khương Xá rùng mình một cái, rốt cục vẫn dùng phương pháp ngu dốt tạm thời thỏa hiệp với tụi lưu manh trong công trường.

Tất cả những việc này đều là hắn tự nguyện, lần thứ nhất trộm đồ hay lần thứ hai cũng vậy. Cho dù bị người khác vây quanh cười nhạo châm chọc, hay trốn ở trong nhà tắm rửa tay mấy tiếng đồng hồ, tất cả đều là lỗi của hắn, là sự lựa chọn của hắn.

Lâm Gia luôn cảm thấy hắn thông minh, nhưng thực ra hắn chính là một kẻ ngu ngốc.

Khương Xá kể lại hết mọi chuyện, cảnh sát trẻ tuổi nghe được sửng sốt một chút, xong vỗ bàn một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Một đám nhóc thối tha!”

Sau khi được dì Cảnh Trực cùng chú Tín Điền bảo lãnh, Lâm Gia dẫn theo Khương Xá vẫn luôn cúi đầu ủ rũ rời khỏi cục cảnh sát.

Gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến Lâm Gia hơi tỉnh táo lại, cảm thấy mọi việc cứ như một giấc mộng dài. Dì Cảnh Trực biết hai người bọn họ có lời muốn nói nên lôi kéo chú Tín Điền đi cách một đoạn ở phía trước, để lại cậu cùng Khương Xá đi phía sau trên con đường mò tối yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ dùng đèn pin cầm tay chiếu về sau, căn dặn bọn họ bước đi cẩn thận.

Lâm Gia không biết mình nên mở lời thế nào, nói về việc cậu tỏ tình, hay nói về việc làm cảnh sát, việc nào cũng không tiện mở miệng.

Cậu thoáng nhìn cái mũi hồng hồng của Khương Xá, dừng một chút, đem tay của đối phương bỏ vào trong túi mình, nói: “A Xá, ngày mai đừng đi.”

Khương Xá cũng bị trận gió lạnh này thổi cho tỉnh táo.

Hắn gật gật đầu, cúi đầu không nói lời nào.

Lâm Gia nắm tay hắn, chợt phát hiện lòng bàn tay của hắn thô ráp, giống như nắm lấy một khối gỗ khô vậy, trong lòng cảm thấy chua xót, nhịn không được mà vuốt nhẹ ngón tay của hắn, mỗi lần đụng tới một vết thương thì lòng lại nặng nề thêm một phần. Mãi đến tận khi Khương Xá tránh ra, rút tay về sau lưng mình, tựa hồ muốn đem hết mọi khổ sở của mình giấu đi, không bao giờ chịu nói cho cậu biết.

Bước chân Khương Xá dừng lại, ngước mắt nhìn cậu: “Những gì cậu nói đều là thật sao?”

Viền mắt bị gió thổi đến hơi ướt.

Lâm Gia dùng sức gật gật đầu: “Đều là thật, tớ thích cậu, rất thích cậu.”

“Ừm.” Khương Xá trầm thấp đáp lại một tiếng, tiếp tục bước đi.

Lâm Gia bị bỏ lại một đoạn, trên đường vang lên âm thanh huyên náo, một con chuột từ bên trong góc xông tới, kêu chít chít không ngừng, phía sau là bóng đêm vô tận. Khương Xá càng đi càng xa, ánh sáng đèn pin cầm tay yếu ớt ảm đạm chỉ về đằng trước, bóng hình thon gầy càng ngày càng kiên cường, nhưng cũng đặc biệt cô độc.

Hắn chỉ có một người.

Lâm Gia nặng nề buông mắt, bỗng dưng ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn làm con chuột nhỏ sợ chạy mất.

“A Xá.”

Khương Xá do dự một chút, dừng lại.

Lâm Gia lắc đầu một cái, nói: “Cậu đi đi, tớ đuổi theo cậu.”

Cậu chưa bao giờ cảm thấy hoang đường như vậy, lúc này thế mà cậu lại nhẫn tâm để cho Khương Xá cô độc một mình đi trong bóng tối.

Lâm Gia, mày có phải điên rồi hay không?

Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Chuyện lúc trước, xin lỗi, tớ sợ cậu thất vọng về tớ, cho nên so với việc nói rõ ràng mọi chuyện, tớ lựa chọn tạm gác lại chuyện giữa chúng ta. Sau này nếu như tớ làm cậu cảm thấy buồn lòng nữa thì cậu cứ tiếp tục đi đi, đừng chờ tớ. Hãy để cho tớ theo đuổi cậu, sau đó tớ sẽ giữ chặt lấy cậu, sẽ đối tốt với cậu, tốt hơn so với trước đây, đến khi nào cậu chịu một lần nữa tin tưởng tớ.”

Lâm Gia bước từng bước một đi về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, như lời cậu từng nói, sẽ đuổi theo Khương Xá.

Khương Xá cảm thấy phía sau có người nặng nề đụng phải mình, Lâm Gia duỗi hai tay, siết chặt eo hắn, hơi thở hổn hển nhẹ nhàng phun vào gáy của hắn, làm hắn cảm thấy có chút nhột.

Kỳ thực Khương Xá có hơi sợ nhột, theo bản năng giãy giụa một chút, thế nhưng người phía sau lại cố tình bất chấp siết chặt lấy hắn, làm sao cũng không chịu buông tay.

Ngực Khương Xá hơi phát đau, động tác dần dần dừng lại, cố nén cảm giác nhột xuống, đợi đến khi hô hấp Lâm Gia dần dần ổn định lại, hắn mới nói: “Cậu…sẽ làm tớ cảm thấy buồn nữa sao?”

Giọng nói chứa đựng nghi ngờ cùng do dự.

Lâm Gia lắc đầu một cái, chôn mặt trong hõm cổ hắn, trầm giọng nói: “Tớ sẽ không.”

“Ừm.”

Khương Xá nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lâm Gia đợi một lát lại không thấy hắn nói tiếp, trong đầu điên cuồng nghĩ làm sao mới có thể khiến cho hắn tin tưởng, sau đấy, Khương Xá đè tay lên mu bàn tay của cậu, trầm giọng nói một câu: “Lâm Gia, buông tay, cậu làm tớ nhột.”

Lâm Gia thoáng thất thần, Khương Xá liền xoay người, lẳng lặng nhìn cậu.

Một lúc lâu sau cậu mới nghe thấy hắn nói: “Nếu như cậu sẽ không để cho tớ buồn lòng nữa, vậy, tớ cũng sẽ không để cho cậu khổ sở. Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu, thế nhưng, tớ vẫn còn có chút sợ.”

Mây đen phía chân trời bỗng nhiên tản ra, ánh sáng nhàn nhạt từ trên trời chiếu xuống, mặt mũi của thiếu niên rốt cục dần dần hiển lộ trong bóng tối.

Trong mắt Khương Xá tựa hồ có cất giấu ánh sao, hắn từ trước đến giờ luôn là một thiếu niên dịu dàng.

“Tớ hiện tại, có thể tạm thời sẽ không giống như trước đây.” Hắn nói, “Tớ nghe qua rất nhiều lời, cũng biết rất nhiều đạo lý, tớ sẽ cố gắng tin tưởng cậu, nhưng mà, chỗ này của tớ…” Hắn chỉ chỉ trái tim của mình, “Nơi này, cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.”

Lâm Gia run lên, sau đó, cậu giơ tay nhẹ nhàng nhấn vào vị trí trái tim của hắn, đầu ngón tay run run.

“Được, tớ biết rồi, nếu như cậu muốn tớ chờ, tớ sẽ chờ cậu.”

“Còn chuyện kia, tớ cần phải suy nghĩ một chút.”

Lâm Gia biết ý hắn là chỉ tình cảm giữa bọn họ, cậu lắc đầu một cái, nói: “Cậu không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Thật ra cậu cũng không có hy vọng xa vời quá nhiều, yêu nhau là chuyện của hai người, còn thích ai là chuyện của một người là được.

Có được là do vận may, còn không được có lẽ là do số mệnh.

Khương Xá lắc đầu một cái, “Tớ sẽ không làm như vậy.”

Thích chính là thích, không thích chính là không thích, dù vậy, chuyện này với quan hệ lúc trước của bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì. Tình cảm của bọn họ là do trải qua thời gian tôi luyện, dung nhập vào máu xương, đã sớm quấn quít lẫn nhau, đi sâu vào linh hồn.

Không chỉ là tình yêu.

Miễn là không ai trong bọn họ chọn từ bỏ, thì họ có thể chịu đựng được.

Lâm Gia biết điều này, cho nên không bắt buộc.

Khương Xá cũng biết diều này, dù được hay không được cũng luôn muốn cho đối phương một kết quả, đây là quý trọng cũng là tôn trọng.

Nói ra hết thảy, mọi chuyện trước kia bỗng nhiên cảm thấy như mây khói tản đi.

Khương Xá nhớ tới bộ dạng của mình ở cục cảnh sát, chậm rãi cúi đầu, gãi gãi mặt, lúng túng nói: “Tớ vừa nãy khóc nhè.”

Lâm Gia đau lòng vì hắn, nhẹ giọng dỗ dành an ủi nói: “Trở về chúng ta thử hỏi dì Cảnh Trực một chút xem làm sao mới có thể trở thành cảnh sát.”

Khương Xá giương mắt nhìn ánh sao đầy trời, chậm rãi thở phào một cái.

“Được rồi, kỳ thực tớ đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, tớ không có ngây thơ như vậy.” Ánh mắt ảm đạm, hắn nhàn nhạt cười, “Làm cảnh sát phải chuẩn bị rất nhiều, hơn nữa, ai biết cha của tớ có phải là cảnh sát hay không? Lâm Gia, chúng ta bây giờ có thể cơm cũng còn không có ăn đây. Huống hồ, tớ làm sai một chuyện, mọi người không trách tội tớ, lẽ nào tớ không làm sai sao?” Hắn chỉ chỉ trái tim của mình, “Tớ không lừa được chính mình.”

Nụ cười của hắn như hơi lạnh nước sông ban đêm, chậm rãi chảy xuôi dịu dàng kín đáo.

“Đừng nói nữa, để tớ quên chuyện này đi, chuyện này không thể nói tất cả đều là lỗi của tớ, tớ cũng không thật sự đem mọi chuyện nhận vào mình. Thế giới này cũng không phân rõ đúng sai, nếu không có kết quả, vậy tớ sẽ quên đi, bắt đầu từ hôm nay, sống cho thật tốt, tớ vẫn là tớ.”

Nói xong, hắn yên lặng nhìn Lâm Gia, trong mắt có hơi nước nhàn nhạt.

“Chúng ta về nhà đi.”

Viền mắt Lâm Gia ửng đỏ, đáp lại một tiếng thật khẽ, sau đó nắm lấy tay hắn thật chặt.

Dì Cảnh Trực phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, chùm sáng trên đèn pin cầm tay chiếu tới.

Con đường phía trước tràn ngập ánh sáng, chiếu rọi mặt đường ướt át tựa như ngân hà.

Lâm Gia yên lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt của cậu vẫn luôn dừng trên mặt Khương Xá. Khương Xá cũng không động đậy, ánh sáng chói mắt chiếu vào trên mặt hắn, lông mi thật dài dính nước mắt, khóe mắt đỏ chót, khóe môi giật giật. Một lát sau, hắn bỗng nhiên buông tay ra, dùng sức lau mặt nhưng làm thế nào cũng lau không sạch, nước mắt càng lau càng nhiều, hai má cùng mũi cũng bị chà đỏ, thế nhưng hắn lại gắt gao cắn môi, không cho phép chính mình phát ra một chút âm thanh.

Qua hồi lâu, Lâm Gia mới nhẹ nhàng nâng mặt của hắn lên, khẽ khàng hôn lên khóe mắt ướt nước, chóp mũi, gò má, đôi môi.

“Được, chúng ta quên chuyện này đi.”

Chớp mắt tiếp theo, Khương Xá dùng sức ôm lấy cậu, đặt trán trên vai cậu, khóc không thành tiếng.

“Lâm Gia, tớ khó chịu.”

Lâm Gia khẽ hôn lên sợi tóc hắn, siết chặt hắn vào lồng ngực của mình.

“Không sao, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”

Vừa nói, trong con ngươi chợt thoáng qua một tia mờ mịt.

Tại sao bọn họ lại không thể giống như những người cùng lứa tuổi khác chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương