Trà Cam
-
Chương 12
Mặt trời lên cao, trời dần dần sáng.
Dự báo thời tiết nói hôm nay là một ngày đẹp trời, Khương Xá cứ nhằm phía mặt trời mà đi, Lâm Gia ở đằng xa đi theo bóng lưng của hắn, không nhìn thấy những thứ khác. Khương Xá hôm nay mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, nhưng Lâm Gia lại cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên người Khương Xá, giống như trung tâm của thế giới, đón muôn vàn ánh sáng.
Là sinh mệnh, là ánh sáng, là hy vọng.
Tay Khương Xá từng bới móc rất nhiều rác rưởi, một đôi tay bẩn thỉu. Hắn thật ra rất ưa sạch sẽ, mặc dù đôi tay bị gió thổi tím bầm cũng không muốn nhét vào trong túi; hoặc có lẽ lo lắng mình sẽ để lộ quá nhiều chuyện đang làm với Lâm Gia. Lâm Gia muốn ủ đôi bàn tay lạnh như băng của hắn vào trong ngực, tự mình dùng khăn lông rửa sạch, cẩn thận hơn nữa sẽ xoa cho ấm. Có lẽ Khương Xá sẽ không muốn, hắn luôn là như vậy, người lớn trong cô nhi viện cũng cho rằng hắn là một đứa trẻ xấu xa điên khùng, chỉ có Lâm Gia mới biết hắn vừa ôn nhu lại vừa tỉ mỉ.
Hắn giấu Lâm Gia, hắn không muốn để Lâm Gia biết mình đang làm gì, hắn nói dối rất nhiều, dùng giọng nói tràn đầy lạc quan nói với Lâm Gia không có chuyện gì xảy ra cả, tất cả đều rất tốt. Rồi sau đó giống như một anh hùng, mang theo Lâm Gia xông ra khỏi nhà tù cô nhi viện; vừa giống như trí thức, ôn hòa chân thành dẫn hắn vượt qua chông gai.
Hắn không biết Lâm Gia có một bí mật.
Từ nhỏ, Lâm Gia đã hi vọng mọi người không biết điểm tốt của Khương Xá, chỉ một mình cậu biết mà thôi.
Nhưng bây giờ —–
“Anh ơi, anh không lạnh sao?”
Lâm Gia bỗng hồi phục lại tinh thần, bên cạnh là một khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh đang ngước nhìn cậu chằm chằm, mặc đồng phục đeo ba lô, có lẽ là học sinh tiểu học chuẩn bị đến trường.
Cậu không rõ cho nên —–
Nhóc Mập sờ mặt mình một cái, chỉ chỉ mặt của cậu nói: “Anh khóc sao?”
Lâm Gia ngẩn ra, ánh mắt dừng ở trên bóng lưng Khương Xá, hắn đang quỳ xuống trước thùng rác, cau mày nhíu mặt lục lọi.
“Em cảm thấy cậu ấy thế nào?” Cậu chỉ bóng lưng Khương Xá hỏi nhóc.
Nhóc Mập nhìn sang, lập tức biểu lộ sự chê bai: “Thật là bẩn nha, mẹ nói chúng ta không nên nhặt đồ phế thải chơi.”
Sắc mặt Lâm Gia trắng đến tái nhợt, suýt nữa bị cơn choáng váng làm cho không cách nào đứng vững. Cậu khép hai mắt vào, lại mở ra một lần nữa, lúc này lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Lâm Gia ngồi xổm người xuống, đỡ vai nhóc mập, ánh mắt vừa kiên lại vừa đáng sợ nhìn nhóc, trong cổ họng phát ra âm thanh đè nén khàn khàn: “Không bẩn, Khương Xá không bẩn, cậu ấy không bẩn, cậu ấy là người tốt nhất thế gian này…”
Nhóc Mập sợ hết hồn, vội vàng lẩn tránh lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn cậu: “Anh đang nói gì vậy?”
Lâm Gia rốt cuộc không cách nào trả lời cậu bé, lúc trước một mực nhẫn nại, ưu tư trong nháy mắt tan biến. Cậu cúi đầu bụm mặt cả người run rẩy, nước mắt lách tách rơi xuống đất, chỉ biết trong miệng không ngừng thấp giọng lẩm bẩm mấy câu A Xá rất tốt, A Xá không bẩn.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy đau đớn như lúc này.
Cũng chưa từng hi vọng giống như bây giờ.
Cả thế giới đều biết Khương Xá tốt.
Cả thế giới đối với Khương Xá cũng tốt.
Cậu tự trách, ảo não tại sao người lượm đồng nát không phải là mình, tại sao người bị người khác xem thường không phải mình, tại sao ngày hôm đó cậu thật sự ở lại quán trọ nghỉ ngơi. Nếu như không phải như vậy, lúc ấy cậu nhất định sẽ ở bên cạnh Khương Xá cùng đi tìm việc. Như vậy, đối mặt với thời điểm hai chọn một cậu nhất định sẽ từ chối cho dù kết cục hai người cùng nhau nhặt đồng nát.
Hai người cùng nhau nhặt đồng nát vẫn tốt hơn là chỉ có mình Khương Xá.
Có thể thực tế bọn họ rất nghèo, nghèo tới nỗi thậm chí không dám mua một đôi găng tay chống lạnh xa xỉ. Nhất định phải có một người đi công trường, nhất định phải có một người đi lượm đồng nát.
Cậu thậm chí không thể xông ra nói với Khương Xá để hắn về nhà.
Bọn họ thật nghèo, là thật nghèo.
Vào lúc giữa trưa, Khương Xá đi nhà vệ sinh công cộng ven đường rửa tay, rồi sau đó dè dặt móc ra bánh quy nén từng cái từng cái nuốt xuống. Xong xuôi, tựa đầu vào khuỷu tay chống lên đầu gối, không có mặt trời gay gắt phản chiếu lên gương mặt. Hắn híp mắt, lông mi thật dài in bóng mờ mờ, nhìn qua giống như một chú mèo lớn đang ngủ trưa.
Lâm Gia ngồi cách đó không xa, làm động tác tương tự, nhìn hắn.
Chạng vạng, Khương Xá đem đồ đi bán sau đó kiếm được một khoản tiền.
Tâm trạng của hắn rõ ràng tốt hơn so với lúc hừng đông, lúc đi ngang qua một cửa hàng dừng chân một lát, sau khi đi vào rất nhanh liền đi ra. Lâm Gia đi theo bước chân của hắn tới cửa hàng này, vừa vặn nghe thấy âm thanh cười nhạo của người không định gặp – Khương Xá ở trong tiệm. Cậu mím môi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi khạc ra, rồi sau đó tiếp tục đi theo sau lưng Khương Xá.
Khương Xá không biết cả ngày nay có người đi theo mình.
Hắn trở về nhà trước tiên chính là rửa sạch sẽ bụi bẩn trên tay, tiếp đó vội vội vàng vàng hỏi dì hàng xóm Cảnh Trực: “Dì Cảnh Trực, bây giờ mấy giờ rồi ạ?”
Dì Cảnh Trực nhìn cái đồng hồ đeo tay một cái: “Vẫn sớm, còn chưa tới giờ Lâm Gia tan làm.”
Dì Cảnh Trực đã biết được tình cảnh hiện tại của hai đứa nhỏ này, rõ ràng hơn nữa Khương Xá mỗi ngày đều sẽ chờ Lâm Gia về nhà. Dì ở dưới lầu mở một cửa hàng bán đồ ăn vặt, đưa cho hắn một ổ bánh mì: “Hai anh em các cháu tình cảm thật tốt nha!”
“Chúng cháu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không tốt với cậu ấy còn có thể tốt với ai.” Khương Xá cười cười, từ trong túi nắm lấy một cái kẹo đưa ngay cho dì Cảnh Trực: “Đây là cháu vừa mới mua, rất ngọt đó!”
Dì Cảnh Trực bóc một viên, thiếu chút nữa ngọt phát ngấy. Những thứ này giá rẻ, mùi vị của kẹo không ngon, chỗ này của dì cũng có nhưng cũng không nói gì. Khương Xá trước kia ăn qua bao nhiêu loại kẹo này, chỉ e rằng đều là thứ mùi này. Dì Cảnh Trực hơi đoán cũng biết là chuyện xảy ra như vậy, vì thế trưng ra bộ dạng cao hứng bằng lòng cùng Khương Xá ngồi ở băng ghế dưới lầu cười cười nói nói, cho đến khi Lâm Gia từ xa đi tới.
Khương Xá từ dưới đất đứng lên một chút, thần thái phấn chấn vẫy chào Lâm Gia.
Bước chân Lâm Gia dừng lại một chút, đột nhiên chạy nhanh bước tới, lập tức vọt tới trong ngực Khương Xá.
Khương Xá đụng vào bức tường phía sau rên lên một tiếng, không hiểu tại sao Lâm Gia bỗng nhiên làm vậy, liền hi hi ha ha ôm cậu xoay môt vòng, “Cậu nói cậu không cố ý hả? Không cố ý xô vào tớ?”
Lâm Gia chôn mặt trong ngực hắn, kìm nén nước mắt lắc đầu một cái, hai tay gắt gao ôm Khương Xá: “Tớ nào dám xô cậu chứ, nói bậy.”
Hai người náo loạn một hồi, Khương Xá bỗng nhiên dừng lại đẩy Lâm Gia ra. “Tốt lắm, tốt lắm chúng ta về nhà thôi. Dì Cảnh Trực cũng sắp không nhìn nổi nữa rồi, Lâm Gia cậu đừng dựa sát vào tớ như vậy, người tớ hôi lắm.”
Ai ngờ Lâm Gia kéo cũng không ra, ngược lại hít một hơi thật sâu: “Tớ thích.”
Khương Xá không biết phải làm sao, giang tay ra để mặc cậu dính lấy mình, kéo cậu qua một bên, từ trong túi móc ra kẹo mua lúc chạng vạng tối: “Cậu không phải thích kẹo vui vẻ sao? Lúc về tớ mua cho cậu một ít, nhưng mà cảm giác thật sự quá ngọt rồi, thứ này tớ không thích ăn lắm.”
Một cái chớp mắt sau đó, Lâm Gia càng ôm Khương Xá chặt hơn.
Chồng của dì Cảnh Trực đạp xe đạp trở về, nhìn thấy dáng vẻ của hai người, lộ ra biểu cảm cực kì nhỏ.
Dì Cảnh Trực lấy quyển sách trong giỏ xe ra, nói: “Ông nhìn cái gì vậy?”
Lý Tín Điền chán ghét nhìn bóng lưng hai thiếu niên, không nói lời nào.
Dì Cảnh Trực nhìn một cái cũng biết ông đang nghĩ gì, tức giận liếc một cái: “Liên quan gì đến ông.”
Lý Tín Điền dạy học ở trường cao trung cách đây mấy con phố, nghe vậy hừ một tiếng: “Hai thằng tiểu quỷ này bây giờ không đọc sách, sau này ngoài lưu manh côn đồ còn có thể làm gì!”
Dì Cảnh Trực vỗ vỗ quyển sách: “Im miệng, về nhà ăn cơm.”
Ban đêm, Khương Xá cùng Lâm Gia đun nước nóng, hai người lần lượt một trước một sau mang nước đến nhà tắm công cộng để tắm.
Nơi này không có người tới, bình thường chỉ có hai gia đình này trên lầu. Bọn họ cũng ưa sạch sẽ, vì vậy cũng không tính là quá mức tệ hại.
Hơi nóng ấm áp bốc lên nghi ngút, Khương Xá đưa lưng qua: “Lâm Gia, chà lưng giúp tớ một chút.”
Lâm Gia nhận lấy khăn lông, bỗng nhiên nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, cũ mới lớn nhỏ rất nhiều. Đều là người trong cô nhi viện để lại cho hắn. Lúc ấy rất nhiều người cũng ghét Khương Xá ngang ngược, lúc đánh luôn cực kì mạnh tay.
Tầm mắt hắn liền lập tức mơ hồ.
Khương Xá phát hiện động tác trên tay dừng lại, “Làm sao vậy?”
Lâm Gia mím mím môi: “A Xá, cậu bỏ công việc ban ngày đi, sau này…”
“Tớ nuôi cậu.”
Khương Xá thiếu chút nữa cười không ra tiếng, quay đầu vuốt đầu Lâm Gia một cái, “Cậu ngốc à?”
Lâm Gia thấp giọng nói: “Tớ không ngốc.”
“Cậu ngốc.” Khương Xáo nhếch môi, trong con ngươi đọng lại một tiếng cười, “Tốt lắm, chẳng phải là cuộc sống của hai người chúng ta hay sao? Cậu nuôi tớ cũng được, vậy tớ cũng phải nuôi cậu. Chúng ta đã nghèo như vậy rồi, cuộc sống của hai người mà chỉ có một người chịu khổ, vậy làm sao chống đỡ nổi đây?”
Lâm Gia buông thõng, dùng khăn lông tỉ mỉ kì cọ từng chỗ trên lưng hắn, “Biết rồi.”
Giường trong phòng vừa nhỏ vừa chật, hai người chỉ có thể nằm thật sát vào nhau mới tránh được nguy cơ rơi xuống đất. Hơn nữa trời càng ngày càng lạnh, bởi vậy hai người này ngủ đều không hẹn trước mà cùng ôm nhau sưởi ấm.
Hôm nay Lâm Gia dậy sớm hơn mọi ngày.
Động tác thận trọng, ngay cả Khương Xá cũng không biết.
Cậu một thân một mình mất hút trong làn sương mù dày đặc lúc bình minh, đợi Khương Xá tỉnh lại, một bên giường kia đã sớm lạnh rồi.
Khương Xá đau lòng chuyện Lâm Gia làm việc cực khổ, liền cảm giác mình so với hôm qua càng thật cẩn thận hơn mới phải, cũng không thể để cho Lâm Gia chịu khổ một mình được. Hắn thu dọn đồ đạc xong rời đi, dọc theo con đường giống nhau tới những chỗ giống nhau rồi sau đó nhìn thứ trước mặt bối rối một chút, nghĩ là mình còn chưa tỉnh ngủ.
Chỉ thấy trước mắt là một đống lon và lon nhựa được xếp ngay ngắn.
Số lượng cũng không nhiều, nhưng rõ ràng thấy được có người cố ý sắp xếp lại.
Khương Xá đi tới nhìn một cái, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên đất.
“Chúc cậu may mắn.”
—————————————————————————————————————————————-
Xin chào mọi người, thời gian qua rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ chiếc blog nhỏ này của hai đứa mình. Chúng mình đã thấy và vô cùng trân trọng tình cảm yêu thích dành cho bộ truyện chúng mình đang lết, hi vọng sẽ sớm hoàn thành. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới (năm âm lịch), chúc các bạn: Năm mới vui vẻ, Nguyên đán an khang, Vạn sự như ý.
Dự báo thời tiết nói hôm nay là một ngày đẹp trời, Khương Xá cứ nhằm phía mặt trời mà đi, Lâm Gia ở đằng xa đi theo bóng lưng của hắn, không nhìn thấy những thứ khác. Khương Xá hôm nay mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, nhưng Lâm Gia lại cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên người Khương Xá, giống như trung tâm của thế giới, đón muôn vàn ánh sáng.
Là sinh mệnh, là ánh sáng, là hy vọng.
Tay Khương Xá từng bới móc rất nhiều rác rưởi, một đôi tay bẩn thỉu. Hắn thật ra rất ưa sạch sẽ, mặc dù đôi tay bị gió thổi tím bầm cũng không muốn nhét vào trong túi; hoặc có lẽ lo lắng mình sẽ để lộ quá nhiều chuyện đang làm với Lâm Gia. Lâm Gia muốn ủ đôi bàn tay lạnh như băng của hắn vào trong ngực, tự mình dùng khăn lông rửa sạch, cẩn thận hơn nữa sẽ xoa cho ấm. Có lẽ Khương Xá sẽ không muốn, hắn luôn là như vậy, người lớn trong cô nhi viện cũng cho rằng hắn là một đứa trẻ xấu xa điên khùng, chỉ có Lâm Gia mới biết hắn vừa ôn nhu lại vừa tỉ mỉ.
Hắn giấu Lâm Gia, hắn không muốn để Lâm Gia biết mình đang làm gì, hắn nói dối rất nhiều, dùng giọng nói tràn đầy lạc quan nói với Lâm Gia không có chuyện gì xảy ra cả, tất cả đều rất tốt. Rồi sau đó giống như một anh hùng, mang theo Lâm Gia xông ra khỏi nhà tù cô nhi viện; vừa giống như trí thức, ôn hòa chân thành dẫn hắn vượt qua chông gai.
Hắn không biết Lâm Gia có một bí mật.
Từ nhỏ, Lâm Gia đã hi vọng mọi người không biết điểm tốt của Khương Xá, chỉ một mình cậu biết mà thôi.
Nhưng bây giờ —–
“Anh ơi, anh không lạnh sao?”
Lâm Gia bỗng hồi phục lại tinh thần, bên cạnh là một khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh đang ngước nhìn cậu chằm chằm, mặc đồng phục đeo ba lô, có lẽ là học sinh tiểu học chuẩn bị đến trường.
Cậu không rõ cho nên —–
Nhóc Mập sờ mặt mình một cái, chỉ chỉ mặt của cậu nói: “Anh khóc sao?”
Lâm Gia ngẩn ra, ánh mắt dừng ở trên bóng lưng Khương Xá, hắn đang quỳ xuống trước thùng rác, cau mày nhíu mặt lục lọi.
“Em cảm thấy cậu ấy thế nào?” Cậu chỉ bóng lưng Khương Xá hỏi nhóc.
Nhóc Mập nhìn sang, lập tức biểu lộ sự chê bai: “Thật là bẩn nha, mẹ nói chúng ta không nên nhặt đồ phế thải chơi.”
Sắc mặt Lâm Gia trắng đến tái nhợt, suýt nữa bị cơn choáng váng làm cho không cách nào đứng vững. Cậu khép hai mắt vào, lại mở ra một lần nữa, lúc này lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Lâm Gia ngồi xổm người xuống, đỡ vai nhóc mập, ánh mắt vừa kiên lại vừa đáng sợ nhìn nhóc, trong cổ họng phát ra âm thanh đè nén khàn khàn: “Không bẩn, Khương Xá không bẩn, cậu ấy không bẩn, cậu ấy là người tốt nhất thế gian này…”
Nhóc Mập sợ hết hồn, vội vàng lẩn tránh lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn cậu: “Anh đang nói gì vậy?”
Lâm Gia rốt cuộc không cách nào trả lời cậu bé, lúc trước một mực nhẫn nại, ưu tư trong nháy mắt tan biến. Cậu cúi đầu bụm mặt cả người run rẩy, nước mắt lách tách rơi xuống đất, chỉ biết trong miệng không ngừng thấp giọng lẩm bẩm mấy câu A Xá rất tốt, A Xá không bẩn.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy đau đớn như lúc này.
Cũng chưa từng hi vọng giống như bây giờ.
Cả thế giới đều biết Khương Xá tốt.
Cả thế giới đối với Khương Xá cũng tốt.
Cậu tự trách, ảo não tại sao người lượm đồng nát không phải là mình, tại sao người bị người khác xem thường không phải mình, tại sao ngày hôm đó cậu thật sự ở lại quán trọ nghỉ ngơi. Nếu như không phải như vậy, lúc ấy cậu nhất định sẽ ở bên cạnh Khương Xá cùng đi tìm việc. Như vậy, đối mặt với thời điểm hai chọn một cậu nhất định sẽ từ chối cho dù kết cục hai người cùng nhau nhặt đồng nát.
Hai người cùng nhau nhặt đồng nát vẫn tốt hơn là chỉ có mình Khương Xá.
Có thể thực tế bọn họ rất nghèo, nghèo tới nỗi thậm chí không dám mua một đôi găng tay chống lạnh xa xỉ. Nhất định phải có một người đi công trường, nhất định phải có một người đi lượm đồng nát.
Cậu thậm chí không thể xông ra nói với Khương Xá để hắn về nhà.
Bọn họ thật nghèo, là thật nghèo.
Vào lúc giữa trưa, Khương Xá đi nhà vệ sinh công cộng ven đường rửa tay, rồi sau đó dè dặt móc ra bánh quy nén từng cái từng cái nuốt xuống. Xong xuôi, tựa đầu vào khuỷu tay chống lên đầu gối, không có mặt trời gay gắt phản chiếu lên gương mặt. Hắn híp mắt, lông mi thật dài in bóng mờ mờ, nhìn qua giống như một chú mèo lớn đang ngủ trưa.
Lâm Gia ngồi cách đó không xa, làm động tác tương tự, nhìn hắn.
Chạng vạng, Khương Xá đem đồ đi bán sau đó kiếm được một khoản tiền.
Tâm trạng của hắn rõ ràng tốt hơn so với lúc hừng đông, lúc đi ngang qua một cửa hàng dừng chân một lát, sau khi đi vào rất nhanh liền đi ra. Lâm Gia đi theo bước chân của hắn tới cửa hàng này, vừa vặn nghe thấy âm thanh cười nhạo của người không định gặp – Khương Xá ở trong tiệm. Cậu mím môi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi khạc ra, rồi sau đó tiếp tục đi theo sau lưng Khương Xá.
Khương Xá không biết cả ngày nay có người đi theo mình.
Hắn trở về nhà trước tiên chính là rửa sạch sẽ bụi bẩn trên tay, tiếp đó vội vội vàng vàng hỏi dì hàng xóm Cảnh Trực: “Dì Cảnh Trực, bây giờ mấy giờ rồi ạ?”
Dì Cảnh Trực nhìn cái đồng hồ đeo tay một cái: “Vẫn sớm, còn chưa tới giờ Lâm Gia tan làm.”
Dì Cảnh Trực đã biết được tình cảnh hiện tại của hai đứa nhỏ này, rõ ràng hơn nữa Khương Xá mỗi ngày đều sẽ chờ Lâm Gia về nhà. Dì ở dưới lầu mở một cửa hàng bán đồ ăn vặt, đưa cho hắn một ổ bánh mì: “Hai anh em các cháu tình cảm thật tốt nha!”
“Chúng cháu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không tốt với cậu ấy còn có thể tốt với ai.” Khương Xá cười cười, từ trong túi nắm lấy một cái kẹo đưa ngay cho dì Cảnh Trực: “Đây là cháu vừa mới mua, rất ngọt đó!”
Dì Cảnh Trực bóc một viên, thiếu chút nữa ngọt phát ngấy. Những thứ này giá rẻ, mùi vị của kẹo không ngon, chỗ này của dì cũng có nhưng cũng không nói gì. Khương Xá trước kia ăn qua bao nhiêu loại kẹo này, chỉ e rằng đều là thứ mùi này. Dì Cảnh Trực hơi đoán cũng biết là chuyện xảy ra như vậy, vì thế trưng ra bộ dạng cao hứng bằng lòng cùng Khương Xá ngồi ở băng ghế dưới lầu cười cười nói nói, cho đến khi Lâm Gia từ xa đi tới.
Khương Xá từ dưới đất đứng lên một chút, thần thái phấn chấn vẫy chào Lâm Gia.
Bước chân Lâm Gia dừng lại một chút, đột nhiên chạy nhanh bước tới, lập tức vọt tới trong ngực Khương Xá.
Khương Xá đụng vào bức tường phía sau rên lên một tiếng, không hiểu tại sao Lâm Gia bỗng nhiên làm vậy, liền hi hi ha ha ôm cậu xoay môt vòng, “Cậu nói cậu không cố ý hả? Không cố ý xô vào tớ?”
Lâm Gia chôn mặt trong ngực hắn, kìm nén nước mắt lắc đầu một cái, hai tay gắt gao ôm Khương Xá: “Tớ nào dám xô cậu chứ, nói bậy.”
Hai người náo loạn một hồi, Khương Xá bỗng nhiên dừng lại đẩy Lâm Gia ra. “Tốt lắm, tốt lắm chúng ta về nhà thôi. Dì Cảnh Trực cũng sắp không nhìn nổi nữa rồi, Lâm Gia cậu đừng dựa sát vào tớ như vậy, người tớ hôi lắm.”
Ai ngờ Lâm Gia kéo cũng không ra, ngược lại hít một hơi thật sâu: “Tớ thích.”
Khương Xá không biết phải làm sao, giang tay ra để mặc cậu dính lấy mình, kéo cậu qua một bên, từ trong túi móc ra kẹo mua lúc chạng vạng tối: “Cậu không phải thích kẹo vui vẻ sao? Lúc về tớ mua cho cậu một ít, nhưng mà cảm giác thật sự quá ngọt rồi, thứ này tớ không thích ăn lắm.”
Một cái chớp mắt sau đó, Lâm Gia càng ôm Khương Xá chặt hơn.
Chồng của dì Cảnh Trực đạp xe đạp trở về, nhìn thấy dáng vẻ của hai người, lộ ra biểu cảm cực kì nhỏ.
Dì Cảnh Trực lấy quyển sách trong giỏ xe ra, nói: “Ông nhìn cái gì vậy?”
Lý Tín Điền chán ghét nhìn bóng lưng hai thiếu niên, không nói lời nào.
Dì Cảnh Trực nhìn một cái cũng biết ông đang nghĩ gì, tức giận liếc một cái: “Liên quan gì đến ông.”
Lý Tín Điền dạy học ở trường cao trung cách đây mấy con phố, nghe vậy hừ một tiếng: “Hai thằng tiểu quỷ này bây giờ không đọc sách, sau này ngoài lưu manh côn đồ còn có thể làm gì!”
Dì Cảnh Trực vỗ vỗ quyển sách: “Im miệng, về nhà ăn cơm.”
Ban đêm, Khương Xá cùng Lâm Gia đun nước nóng, hai người lần lượt một trước một sau mang nước đến nhà tắm công cộng để tắm.
Nơi này không có người tới, bình thường chỉ có hai gia đình này trên lầu. Bọn họ cũng ưa sạch sẽ, vì vậy cũng không tính là quá mức tệ hại.
Hơi nóng ấm áp bốc lên nghi ngút, Khương Xá đưa lưng qua: “Lâm Gia, chà lưng giúp tớ một chút.”
Lâm Gia nhận lấy khăn lông, bỗng nhiên nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, cũ mới lớn nhỏ rất nhiều. Đều là người trong cô nhi viện để lại cho hắn. Lúc ấy rất nhiều người cũng ghét Khương Xá ngang ngược, lúc đánh luôn cực kì mạnh tay.
Tầm mắt hắn liền lập tức mơ hồ.
Khương Xá phát hiện động tác trên tay dừng lại, “Làm sao vậy?”
Lâm Gia mím mím môi: “A Xá, cậu bỏ công việc ban ngày đi, sau này…”
“Tớ nuôi cậu.”
Khương Xá thiếu chút nữa cười không ra tiếng, quay đầu vuốt đầu Lâm Gia một cái, “Cậu ngốc à?”
Lâm Gia thấp giọng nói: “Tớ không ngốc.”
“Cậu ngốc.” Khương Xáo nhếch môi, trong con ngươi đọng lại một tiếng cười, “Tốt lắm, chẳng phải là cuộc sống của hai người chúng ta hay sao? Cậu nuôi tớ cũng được, vậy tớ cũng phải nuôi cậu. Chúng ta đã nghèo như vậy rồi, cuộc sống của hai người mà chỉ có một người chịu khổ, vậy làm sao chống đỡ nổi đây?”
Lâm Gia buông thõng, dùng khăn lông tỉ mỉ kì cọ từng chỗ trên lưng hắn, “Biết rồi.”
Giường trong phòng vừa nhỏ vừa chật, hai người chỉ có thể nằm thật sát vào nhau mới tránh được nguy cơ rơi xuống đất. Hơn nữa trời càng ngày càng lạnh, bởi vậy hai người này ngủ đều không hẹn trước mà cùng ôm nhau sưởi ấm.
Hôm nay Lâm Gia dậy sớm hơn mọi ngày.
Động tác thận trọng, ngay cả Khương Xá cũng không biết.
Cậu một thân một mình mất hút trong làn sương mù dày đặc lúc bình minh, đợi Khương Xá tỉnh lại, một bên giường kia đã sớm lạnh rồi.
Khương Xá đau lòng chuyện Lâm Gia làm việc cực khổ, liền cảm giác mình so với hôm qua càng thật cẩn thận hơn mới phải, cũng không thể để cho Lâm Gia chịu khổ một mình được. Hắn thu dọn đồ đạc xong rời đi, dọc theo con đường giống nhau tới những chỗ giống nhau rồi sau đó nhìn thứ trước mặt bối rối một chút, nghĩ là mình còn chưa tỉnh ngủ.
Chỉ thấy trước mắt là một đống lon và lon nhựa được xếp ngay ngắn.
Số lượng cũng không nhiều, nhưng rõ ràng thấy được có người cố ý sắp xếp lại.
Khương Xá đi tới nhìn một cái, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên đất.
“Chúc cậu may mắn.”
—————————————————————————————————————————————-
Xin chào mọi người, thời gian qua rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ chiếc blog nhỏ này của hai đứa mình. Chúng mình đã thấy và vô cùng trân trọng tình cảm yêu thích dành cho bộ truyện chúng mình đang lết, hi vọng sẽ sớm hoàn thành. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới (năm âm lịch), chúc các bạn: Năm mới vui vẻ, Nguyên đán an khang, Vạn sự như ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook