Touch Of Enchantment
Chương 17

“Việc này có thể còn khiến anh đau hơn là tôi nữa đó.” Tabitha dùng hai bàn tay bị trói để đẩy những sợi tóc ướt mồ hôi ra khỏi mắt trong lúc cô lê bước theo Colin lên con dốc đứng. “Một lần tôi đã nói với cha tôi như thế khi ông định phạt tôi vì dám xâm nhập vào tài khoản ngân hàng của ông để chuyển khoản đến Greenpeace, và ông đã cười ngặt nghẽo đến mức quên phải đánh đòn tôi.”

Khuôn mặt Colin không biểu hiện chút hài hước nào. Nó đã trở nên bất động và cương quyết kể từ cái khoảnh khắc kinh khủng mà cô thú nhận bí mật của cô.

Cô thở dài, không biết cô còn có thể giữ nổi cuộc trò chuyện huyên thuyên mà căng thẳng này bao lâu nữa. Họ đã trèo lên sườn núi dốc trong gần suốt buổi chiều nay, thế mà anh chẳng hề thốt lên một tiếng. Cô đã từng là nạn nhân của những phút im lặng ủ dột của anh trước đây, nhưng lần này lại khác. Nó như một dòng suối sâu, đen ngòm chảy cuồn cuộn qua lòng hang dưới mặt đất. Cô có lẽ đã nghĩ mình đang bước trên đường lên thiên đàng một mình nếu không có sợi dây trói dài nối cổ tay cô với tay Colin.

Mặc cho sợi dây trói buột họ lại với nhau, anh đã không hề chạm vào cô lấy một lần kể từ khi anh đưa ra lời kết tội lạnh lùng. Chính Ewan mới là người đến trói sợi dây quanh hai cổ tay cô theo lệnh của cậu chủ ông, còn Chauncey đặt đầu dây còn lại vào tay anh. Tabitha chỉ còn nước bước theo sau anh, biết rất rõ bùa hộ mệnh đang nảy lên giữa hai bầu ngực cô. Chắc chắn Colin đã đoán được bùa hộ mạng chứa đựng quyền năng. Thế mà anh lại cho trói cổ tay cô đằng trước, để những ngón tay cô có thể khum lấy viên ngọc nếu cô dám.

Buổi chiều mùa hạ chế giễu cô với vẻ đẹp của nó. Những cây hoa dại mọc len lỏi giữa những khe đá, đổ tràn xuống sườn đồi như một thác nước đủ màu sắc. Một cây linh sam sừng sững trên cao, trao bóng mát và hứa hẹn những giờ phút nghỉ ngơi cho người lữ hành mệt mỏi. Cơn gió nổi lên ve vuốt khuôn mặt cô. Vùng đất cao nguyên Scot được tô điểm như một bức tranh nền lí tưởng cho câu chuyện cổ tích của mẹ cô—Nàng Công Chúa và Giàn Thiêu. Hay Cô Bé Quàng Khăn Bị Nướng Trui. Tabitha ngần ngại nhìn vào ánh sáng phản chiếu từ cây rìu đang đong dưa trên thắt lưng Colin. Cô rùng mình, sợ rằng một câu chuyện cổ tích khắc nghiệt như thế sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp. (* Nguyên tác là Nàng Công Chúa và con Ếch - The Princess and The Frog - và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ - Litlle Red Riding Hood - nhưng Tabitha đã đổi thành phiên bản mới Nàng Công Chúa và Giàn Thiêu và Cô Bé Quàng Khăn Bị Nướng Trui để ví von hoàn cảnh éo le hiện tại của cô*)

“Lẽ ra anh nên giao lại bộ pajama cho tôi,” cô nói với tấm lưng cứng nhắc của Colin. “Luật liên bang quy định chúng là chất xúc tác làm giảm tốc độ cháy.”

Họ đã gần tới được đỉnh đồi. Colin vẫn giữ sự im lặng khắc kỷ và không thể lay chuyển như Abraham đang chuẩn bị đi giết đứa con trai yêu thương của ông theo lệnh Thượng Đế. Sự so sánh đó không đủ để an ủi cô.

“Tôi hy vọng anh đã nhớ đem theo xúc xích. Bởi vì tôi đã quên đem kẹo xốp rồi.” Khi anh tiếp tục ngó lơ sự hồ hởi tàn nhẫn của cô, cô nói thêm, “Anh cực kỳ thông minh khi bày ra kế sách giả vờ thiêu tôi. Một khi dân của anh thấy cột khói, họ sẽ tưởng là anh đã hoàn thành nghĩa vụ của anh và tôi có thể đi đường của mình mà không ai hay biết.” (*Kẹo xốp ở đây là kẹo mềm, hình trụ, có màu trắng, hồng nhạt, xanh lá cây. Thường thì con nít thích xúc xích và kẹo xốp xiên que đem nướng. Trong hoàn cảnh này Tabitha đang cố tình hiểu là họ đi dựng chồng củi để nướng đồ ăn như trong một buổi đi picnic.*)

Colin nhấc một cành cây linh sam lên, ra hiệu cho cô bước qua. Cô lẽ ra đã quẹt được vào anh, nhưng anh nhảy lùi tránh xa cô, khến một nỗi tuyệt vọng khác cứa sâu vào trái tim cô. Chỉ cần cô có thể làm cho anh nói chuyện với cô…nhìn cô…chạm vào cô thôi cũng được…

Một ngôi nhà tranh xiêu vẹo thấp lè tè hiện ra giữa khoảng rừng thưa, trông chẳng có chút gì là thần tiên. Mái tranh lợp của nó cứ như một chỏm tóc giả bị mối ăn.

“Phòng ở trông mới hấp dẫn làm sao!” Tabitha nói khi anh áp tải cô qua những đám cỏ dại mọc sum sê quanh một mỏm đá ngả nghiêng và đẩy cửa mở ra. “Không trang nhã bằng ngục tối của Brisbane, nhưng vẫn còn—“ Trước khi mắt cô có thể quen với bóng tối, anh đã nhanh nhẹn hoán đổi vị trí của họ và đóng sầm cánh cửa trước mặt cô. Thanh chắn rơi đánh thụp trên cánh cửa.

Giọng cô nhỏ dần thành một lời thì thầm. “…có thể ở được.”

Cô sụm người dựa vào cánh cửa, sự trống trải tràn ngập tâm hồn cô. Có một sự khác biệt rất lớn giữa việc bị cầm tù cùng Colin và bị anh cầm tù. Cô sẽ rất vui lòng quay trở lại căn ngục chật hẹp của Brisbane và đối mặt với nguy cơ bị xử trảm chỉ để được ngủ trong vòng tay Colin thêm một đêm nữa.

Dẹp bỏ sự tuyệt vọng, cô rời khỏi cánh cửa và chầm chậm đi quanh căn nhà tranh. Những cánh cửa chớp hẹp che bên ngoài các khung cửa sổ, chỉ để những tia nắng ngoan cường nhất lọt vào. Những hạt bụi lắc rắc trong không trung, lướt qua một lò sưởi bằng đá, tro trong lò đã nguội lạnh từ lâu. Một tấm nệm bọc trong một tấm trải cũ, hai ngọn đèn cầy cháy dở chỉ còn một nửa. Mạng nhện giăng trên các thanh xà thô kệch. Chúng rung rinh trên các bức vách đầy mùi mốc như những tấm mạng che mặt bị rách tơi tả. Một đoạn dây dài treo lủng lẳng từ thanh xà giữa nhà.

Tabitha đưa hai bàn tay bị trói lên và lơ đãng chạm vào nó. Đầu dây bị tưa như thể nó bị cắt hay bị giằng rất mạnh. Đột ngột, những lời nói của Colin đổ ập vào đầu cô.

Khi cuối cùng ta cũng đến ngôi nhà tranh nơi chúng ta từng hẹn hò để nói với Regan ta sẽ lấy cô ấy làm vợ, ta tìm thấy cô ấy treo lơ lửng trên những thanh xà, đứa trẻ chưa ra đời của ta chết trong bụng cô ấy. Tabitha rụt hai bàn tay lại như thể sợi dây có điện. Cú sốc chạy thẳng đến tận tim cô. Cô quay phắt lại, mạch đập tăng nhanh. Lúc này cô không cần đến phép thuật để quay ngược về quá khứ, chỉ cần trí tưởng tượng mà thôi.

Một ngọn lửa nổ tanh tách trong lò sưởi, phủ ánh sáng lung linh lên tổ ấm uyên ương mà Colin đã kỳ công chuẩn bị cho tiểu thư của anh. Những ngọn nến thơm tỏa hương sực nức trong không khí. Một tấm chăn sạch phủ lên tấm nệm anh đã nhồi lông ngay buổi sáng hôm đó. Anh đang sưởi ấm hai bàn tay nứt nẻ bên ngọn lửa khi cánh cửa mở toang và Regan chạy vào trong, áo choàng ngoài của cô mờ đi vì bông tuyết, đôi má tái hồng lên vì tiết trời lạnh.

Colin nhấc mũ trùm khỏi mái tóc bạch kim của cô, hai bàn tay anh run rẩy vì ham muốn, nhưng vẫn dịu dàng không thể tả. Đôi môi anh chiếm lấy môi cô và họ cùng ngả xuống tấm nệm, vứt bỏ quần áo với tất cả sự phóng túng tội lỗi của hai con người trẻ tuổi hăm hở khám phá tất cả những khoái cảm trong cơ thể chín muồi của họ.

Tabitha chỉ cảm thấy tình yêu thương âu yếm dành cho chàng trai Colin khi đó—mảnh khảnh với những cơ bắp mới hình thành, một cái bóng của người đàn ông trưởng thành khắc trên khuôn mặt chưa trổ mã của anh, cái hàm trơn láng, đôi mắt sáng lấp lánh niềm tin.

Nhưng hình ảnh về Regan có vị cay đắng hơn, như tro tàn trong miệng cô. Sự thương hại cho số phận của cô gái pha lẫn với lòng ghen tị trong cô. Nếu Colin đã làm điều mà lương tâm ở thế kỷ mười ba yêu cầu anh, Tabitha sẽ không bao giờ nằm trong vòng tay anh mà nhịp tim cô thổn thức và da cô ửng hồng từ cuộc làm tình của anh. Anh sẽ không bao giờ vuốt mái tóc cô hay trộm một nụ hôn hay chạm vào ngực cô như thể anh đã chờ để làm thế cả cuộc đời anh. Trong một khoảnh khắc huy hoàng ngắn ngủi, Regan đã có mọi thứ Tabitha ao ước.

Và đã ngu ngốc đến mức kết liễu nó trên mấu dây.

Một hình ảnh đen tối hơn đến thế chỗ hình ảnh đầu tiên—Colin và Regan đang tranh cãi—quẳng những lời ngu ngốc và tàn nhẫn vào nhau như chỉ những người trẻ tuổi và yêu nhau say đắm mới làm. Regan, gương mặt nhợt nhạt còn in dấu những dòng nước mắt, đi qua đi lại trong ngôi nhà tranh, xoắn vặn hai bàn tay cho đến khi một bàn tay như con chim bồn chồn lao vụt đến tát vào mặt Colin. Colin đứng tê liệt sau cái tát của người yêu, cuối cùng quay gót và rời khỏi ngôi nhà mà không nói một lời.

Tabitha khuỵu gối và ấn lưng bàn tay vào mắt để cố gắng xóa đi hình ảnh cô biết sẽ tới nhưng không thể.

Một bóng hình gầy đứng trong ngưỡng cửa ngôi nhà tranh, lồng trong ánh sáng mặt trời nhợt nhạt của mùa đông. Anh chẳng còn là một người đàn ông, mà chỉ là một chàng trai ở ngưỡng trưởng thành đang nắm chặt một bó hoa thạch nam khô trong một bàn tay và trái tim anh trong bàn tay kia. Một cái bóng đổ lên gương mặt anh, một lần, hai lần, khi cái vật đang treo lủng lẳng trên những thanh xà bật từ trước ra sau, như thể bị đẩy bởi một bàn tay vô hình.

Colin lướt về phía cái vật khó diễn tả kia, không hay biết bất cứ thứ gì ngoài tiếng cọt kẹt lề mề của sợi dây. Anh chớp mắt nhìn lên, đôi mắt nâu vàng trống rỗng vì sửng sốt. Nhận thức đến chậm chạp, nó còn nhẫn tâm và ác nghiệt hơn sự tê liệt trước đó. Rống lên đau đớn, anh chạy vội tới chỗ Regan, ôm quanh eo cô và nhấc cô xuống nhưng đã quá trễ để thổi một hơi thở vào cổ họng vằn vện của cô.

Anh cào lên sợi dây, xé nó làm đôi bằng sức mạnh của nỗi tuyệt vọng trong anh. Regan rơi vào vòng tay anh, lạnh lẽo và cứng đờ trong khi trước kia đã từng thật ấm áp và mềm mại.

Ấp ủ cô vào ngực anh, anh sụm xuống trên hai gối, ngửa đầu ra sau trong một tiếng gào thảm thiết không thành tiếng.

Khi Tabitha hạ hai bàn tay khỏi mắt cô, chúng ướt đầm nước mắt. Cô đứng lên, thô bạo chùi cánh tay lên hai má. Cô chẳng phải là Regan nào hết để đi thao túng một người đàn ông bằng nước mắt và những lời buộc tội.

Cô lấp vấp đi đến cửa sổ và lấy móng tay khạy cánh cửa chớp đã hỏng. Chẳng thấy Colin ở đâu, nhưng cô có thể nghe được những tiếng pưng đều đặn khi cây rìu của anh đốn vào gỗ.

Một tia nắng vuốt lên viên ngọc, khiến nó sáng lấp lánh trong ánh sáng âm u. Tabitha quệt lên viên đá bằng đầu ngón tay, giờ đã thấu hiểu tại sao Colin lại ra lệnh cho Ewan trói tay cô lỏng lẻo và để những ngón tay cô được tự do. Nếu anh quay trở lại và thấy ngôi nhà tranh trống không còn cô đã trở lại nơi bí ẩn mà cô đã tới, anh sẽ được miễn cho cái gánh nặng kinh khủng phải hoàn thành lời thề anh đã nguyện trước người dân và trước Chúa của anh. Một lần nữa anh sẽ chỉ còn lại một mình với những nỗi tiếc nuối bầu bạn.

Được an ủi bởi sự thanh thản gần như siêu nhiên, Tabitha cuộn tròn bên khung cửa sổ, quyết tâm làm một việc mà Regan đã không có đủ can đảm để thực hiện.

Ở đây khi Colin đến tìm cô.

Mặt trăng trôi lững lờ trên khoảng rừng thưa, đẩy lùi bóng tối chạng vạng về những ngóc ngách rêu phong của nó. Khi tia sáng bàng bạc đầu tiên của màn đêm buông xuống là lúc tấm màn che phủ giữa hai thế giới thực và ảo tan biến thành một tấm mạng mỏng như sa, dễ dàng bị khuấy động bởi bàn tay khinh suất của con người. Tabitha cũng sẽ không ngạc nhiên nếu thấy một toán tiên nữ hiện lên từ dưới những cuốn lá và nhảy nhót quanh cây cọc ở giữa khoảng rừng. Đó là một cây cọc đẹp và chắc chắn, được chôn sâu vào lòng đất, chĩa thẳng táo bạo vào trong đêm. Cây cọc cứng cáp đã được đẽo từ thân cây tổng quán sủi nhẵn nhụi để không làm trầy da nạn nhân của nó. Ánh trăng rọi lên đống củi nhỏ được xếp quanh gốc cây cọc với sự chăm chút kĩ lưỡng. Tabitha tin chắc đám củi khô này đã được chọn vì tính hiệu quả và còn để an ủi nữa. Nó sẽ thiêu trụi thật nhanh và thật nóng, tiêu hủy tất cả dấu vết của người phụ nữ đã bị giáng tội phải vùng vẫy trong vòng tay khủng khiếp của ngọn lửa.

Kẻ đao phủ của cô đã quỳ gối cầu nguyện rất lâu. Nhưng thay vì cúi đầu khiêm tốn, anh trông như bị kẹt trong một cuộc chiến với đấng tạo hóa của anh. Anh đẩy hai vai ra sau và ngửa mặt lên trời để tìm kiếm trong khoảng không đen ngòm của bầu trời. Khuôn mặt nhìn nghiêng bị ray rứt của anh trông vừa đẹp vừa thật khủng khiếp, như bức tranh thời Phục Hưng về một thiên thần sa ngã đi giết chóc để giành lại vị trí chính đáng của mình trong ngôi nhà của Chúa.

Cuối cùng anh cũng cúi đầu và nhấc chân đứng lên. Lúc đó Tabitha biết chính xác ai là người đã thua trận.

Cô đứng giữa căn nhà, muốn đứng trên đôi chân mình khi anh đến tìm cô. Cô đứng thẳng, từ chối khom lưng. Chúa của Colin có thể được anh cầu xin lòng khoan dung, nhưng cô thì không.

Anh loay hoay với thanh chắn cửa, hai bàn tay anh đã bị tước mất sự uyển chuyển thường lệ. Sự vụng về của anh chỉ càng để lộ anh sẽ phải trả giá rất nhiều để mở cánh cửa đó.

Khi nó mở bật ra, Tabitha tưởng sẽ thấy một chàng trai tóc đen mảnh khảnh in bóng trong ánh trăng. Nhưng là bóng của một người đàn ông vạm vỡ đổ dài trước mặt cô, một người đàn ông nắm quyền sinh sát trong đôi bàn tay cuộn sợi dây lỏng lẻo.

Vẻ mặt kiên quyết của anh che dấu sự hoảng hốt anh hẳn phải cảm thấy khi khám phá ra cô vẫn chưa chấp nhận lời mời của anh và biến mất. Anh cuộn đầu dây quanh cổ tay anh, và dịu dàng dẫn cô qua đám cỏ đẫm sương đêm đến cây cọc sẽ là mồ chôn của cô.

Anh từ chối không nhìn vào mắt cô khi anh nghiêng đầu và tháo vòng dây quanh cổ tay cô.

“Tôi rất thán phục anh vì tuân thủ sát sao những nguyên tắc của anh đấy,” cô nói khinh suất. “Từ nơi mà tôi đến, hầu hết đàn ông không có bất cứ nguyên tắc nào.”

Câu đó giành được một cái quắc mắt giận dữ cố nén của anh, cái quắc mắt đầu tiên anh dành cho cô sau cái ngày dài như vô tận đó. Cô không hề vùng vẫy khi anh đẩy cô lùi lại vào cây cọc, rồi đi vòng ra sau để cột hai tay cô lại. Hơi thở nóng của anh phả vào tóc cô. Anh phải cần đến một, hai, ba lần mới thắt chặt mấu nối theo đúng ý anh. Đến lúc anh hoàn thành, hai bàn tay anh còn run rẩy hơn tay cô.

Tabitha biết không sử dụng bùa hộ mệnh để tự cứu mình là cô đang mạo hiểm chấp nhận may rủi. Nhưng lần đầu tiên trong đời, cô buột phải đặt lòng tin vào một người khác ngoài bản thân cô. Nếu cuối cùng mọi chuyện sáng tỏ rằng cô đã tin lầm Colin, thì đó cũng chỉ là bước sai lầm cuối cùng của một người dành cả cuộc đời để làm chuyện sai quấy.

Anh đến đứng trước mặt cô, mỗi cử động của anh chậm chạp, như thể anh đã già đi cả chục tuổi chỉ trong khoảng thời gian anh trói cô vào cây cọc.

“Anh sẽ phải thắt cổ tôi trước, không phải sao? Tôi sẽ rất thất vọng nếu anh không làm thế. Anh luôn khiến tôi có ấn tượng anh là một người khắt khe về nghi thức mà.” Tabitha nuôi một tia hy vọng hão huyền. Để thắt cổ cô thì anh sẽ phải chạm vào cô.

“Cô không cho ta lựa chọn nào khác,” giọng anh khản đi. “ ‘Ngươi không được để một phù thủy sống sót’.”

“ ‘Ngươi không được sát sinh,’ ” cô đốp lại, thầm biết ơn vì chí ít cô cũng nhớ được lời răn đó.

Anh tránh xa vài bước, như thể việc từ chối nhìn vào cô đang càng lúc càng trở nên khó khăn. “Cô không có lời nào để bào chữa cho mình sao?”

Dù vai cô có bị căng ra, nhưng Tabitha vẫn nhún vai. “Lúc nào tôi cũng trả hết những khoản tiền lãi trong thẻ tín dụng trước khi đến hạn.”

“Đừng có chế giễu ta nữa,” anh rống lên, quay ngoắt lại để nhìn cô trừng trừng.

Niềm hy vọng của cô bùng lên thành sự đắc thắng. “Nếu không thì anh sẽ làm gì? Bóp cổ tôi đến chết, rồi thiêu hài cốt của tôi ra tro hay sao?”

Khi Colin sải bước tới trước và chộp lấy cổ họng cô, cô nghĩ anh sẽ làm đúng như thế. Nhưng bàn tay tuyệt vọng của anh lỏng đi bởi sự dịu dàng, giọng anh trầm và van nài. “Chối bỏ đi, tiểu thư! Chối bỏ tội danh sử dụng ma thuật và ta sẽ trả tự do cho cô. Thậm chí nếu việc đó khiến ta phải trả giá bằng linh hồn vĩnh cửu của mình. Chối bỏ nó và ta sẽ thả cho cô đi. Cô sẽ không bao giờ phải thấy mặt ta nữa.”

Ánh mắt hoang mang của cô dõi theo từ cái cằm ương ngạnh, đến cái môi dưới tuyệt vời đó. Làm sao cô có thể nói với anh lời đe dọa đó đối với cô còn đáng sợ hơn cái chết?

Vì anh, cô rất muốn làm như anh bảo. Nhưng cô đã dành cả cuộc đời mình sống trong sự dối trá. Nếu Arian ở đây vào lúc này, Tabitha hy vọng mẹ cô sẽ khen ngợi vì cô sẵn sằng chết vì một điều mà cô đã luôn ghét bỏ. Cô cuối cùng đã nhận ra những quyền năng siêu nhiên của cô cũng là một phần của con người cô như bàn chân mười ngón và màu tóc nhạt nhẽo của cô vậy.

“Tôi không thể chối bỏ điều đó,” cô nói nhẹ nhàng. “Dù là vì anh đi nữa.”

Nỗi tuyệt vọng tô thẫm mắt anh. Hai bàn tay anh nhấc lên cao, giải thoát những búp tóc mềm mại của cô khỏi sợi ruy băng của Magwyn cho đến khi chúng buông xõa bồng bềnh quanh khuôn mặt cô. Tabitha ngửa mặt ra sau, không thể cưỡng lại sự cám dỗ dịu dàng của anh. Anh chụp hai bàn tay quanh cổ cô, ấn hai ngón cái đầy sức mạnh vào nơi mạch máu đang phập phồng ở chỗ hõm mỏng manh.

“Nhắm mắt lại,” giọng anh khô khốc.

Tabitha không thể biết được tại sao cô lại làm theo—để thứ cho anh sự đau đớn dằn vặt khi phải nhìn ánh sáng cuộc đời biến mất khỏi đôi mắt cô hay để xóa đi khuôn mặt đẹp, tàn nhẫn của anh. Nắm tay anh thắt chặt hơn. Hai hàng mi cô khép lại trong khi cô chờ được chết trong tay người đàn ông cô yêu.

Nhưng hiện ra từ bóng tôi không phải cái chết, mà là nụ hôn của Colin. Môi anh chiếm lấy môi cô với một sự dữ dội khiến cô thở hổn hển. Anh lợi dụng sự sửng sốt của cô để ấn lưỡi anh sâu vào miệng cô, khơi lên một ngửa lửa theo một nghĩa khác—thăm thẳm, khêu gợi, và choáng ngợp. Cô quằn quại trong những dây leo thiêu đốt của nó, cảm giác như cô là tạo vật hoang dại và buông thả mà anh đã nghĩ.

Mơ màng tự hỏi có phải anh định hôn cô đến chết, cô ưỡn căng những sợi dây gông cùm, ngực cô ép vào ngực anh, hai núm vú cô bị chà xát đến một độ nhạy cảm tuyệt diệu bởi lớp vải lanh thô trên váy Magwyn. Anh ép cô lùi lại cho đến khi cô bị giữ chặt giữa cây cọc và phần cơ thể nam tính cứng rắn đang xốn xang bên dưới quần tất dài của anh. Khi những lưỡi lửa liếm xuống thấp hơn, Tabitha rên rỉ trong sự khiếp sợ hòa quyện cùng khoái cảm.

Cô không quên rằng mình đang ở thế kỷ mười ba và không mặc đồ lót. Trong thế kỷ này hay bất cứ thế kỷ nào khác, một người đàn ông ít quân tử hơn anh sẽ lật váy cô lên và kéo cô cưỡi lên người anh ta ngay lúc đó rồi. Sẽ chẳng có ai làm chứng và anh ta chỉ cần phải thiêu trụi tàn tích những hành động đạo đức giả của mình.

Nhưng Colin, hơn hết thảy, là một người cao quý.

Tabitha sụm người dựa vào cây cọc khi anh lảo đảo lùi lại, đôi mắt nâu vàng của anh phản chiếu cuộc chiến mãnh liệt đang diễn ra bên trong anh. “Thật sự là thế, tiểu thư, cô đã bỏ bùa ta! Quỷ bắt cô đi!”

Tabitha có lẽ đã bật cười nếu vẻ mặt anh không tuyệt vọng đến thế. Anh thậm chí còn không nhìn vào bánh hamburger Big Mac với sự khao khát không suy suyển như lúc này. “Theo như anh nói, thì tôi đã bị đày đọa rồi, chẳng phải sao? Nhưng điều đó cũng không ngăn anh muốn tôi, có phải không?”

“Làm sao nó ngăn được? Cô đã sử dụng bùa mê đen tối của mình để làm ta mụ mị từ cái lúc đầu tiên ta nhìn thấy cô.”

Đến cô cũng phải cười vào lời buộc tội vô lý đó. “Sức hấp dẫn nào của tôi mà anh không thể cưỡng lại vậy, Colin? Có phải đó là cái cách bộ pajama vải flannel của tôi chụm lại giữa hai đùi khi tôi bước đi hay là do hơi thở tôi có mùi như kem đánh răng bạc hà?”

“Đó là cái cách ánh sáng mặt trời sáng lung linh trong mái tóc em, cái cách em có mùi thật tươi mát và sạch sẽ--như xà phòng và phụ nữ hòa quyện trong một hương thơm say đắm mà không người đàn ông trần thế nào có thể cưỡng lại.”

Tabitha nghĩ nếu cả người cô mà đỏ bừng thêm nữa thì màu đỏ đó có thể sẽ trở thành ngọn lửa và thiêu cô ra tro. Colin đứng đó như một pháp sư trong ánh trăng, đang vẫy bùa phép của riêng anh. Cô bị mê hoặc bởi cử động của môi anh cũng gần nhiều như bởi những lời nói trầm đục của anh.

“Đó là cái cách em mỉm cười thật can đảm để giấu đi nỗi sợ ta, vẻ duyên dáng khi em đẩy thanh gươm của ta khỏi trái tim em, mặc dù bàn tay em run rẩy vì kinh hãi. Đó là lòng dũng cảm dại dột của em khi em thách thức Brisbane vì ta mà không một chút lo lắng cho mạng sống của em.”

“Tôi đã nghĩ anh ghét tôi vì điều đó,” cô thì thầm.

“Ta ghét em. Nhưng không nhiều như ta muốn em.”

Tabitha Lennox, người luôn nghĩ về bản thân là ít ưa nhìn, vụng về và hèn nhát, thất kinh khi cảm thấy một giọt nước mắt lăn khỏi mi cô. Lời thú nhận chân thật của Colin đã tước đi sự mỉa mai châm biếm của cô—thứ vũ khí duy nhất cô còn lại trong kho chứa vũ khí tự vệ ít ỏi của mình. Cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội khỏi sợi dây trói, tuyệt vọng để chùi đi giọt nước mắt kia trước khi anh thấy nó. Nhưng một giọt nữa đã lăn theo, và một giọt khác, cho đến khi chúng chảy thành dòng đều đặn xuống hai má cô. Cô thõng đầu xuống và khụt khịt trong nỗi hổ thẹn.

Colin nâng cằm cô lên và nhìn chăm chăm vào gương mặt cô.

“Thủ đoạn bịp bợm nào thế này? Mọi người đều biết phù thủy không thể khóc.”

Tabitha dội vào anh cái trừng mắt long lanh, nhưng giọng cô vẫn vỡ òa trong một tiếng nức nở cố nén. “Họ có thể nếu anh làm tan nát trái tim họ.”

Vừa hoang mang vừa bâng khuâng, anh chạm vào má cô với sự dịu dàng khiến cô choáng váng, dùng ngón tay cái làm nhòe một giọt nước mắt trước khi đưa nó lên môi anh. Khi anh nếm vị mặn của giọt nước mắt, một vẻ kinh ngạc bất lực hiển hiện trên mặt anh.

“Ôi, Tabitha,” anh thì thào. “Phù thủy gan dạ, ngọt ngào, xinh đẹp của ta…”

Nụ hôn của anh hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đó. Nhưng cũng chẳng mất đi tài thuyết phục của nó, lưỡi anh xoáy trên môi cô, cầu xin cô tha thứ, vỗ về cô hé môi và để anh nếm nhựa thơm của lòng khoan dung trong cô. Khi cô làm thế, anh hôn sâu hơn, lôi cuốn môi dưới của cô vào miệng anh và mút thật âu yếm.

Trong lúc hôn cô, hai bàn tay anh tháo những dải buộc trên dây trói và khi sợi dây rơi xuống, tất cả những gì cô có thể làm là tan chảy vào vòng tay anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương