Tốt, Em Nói Đó
Chương 79

Câu nói này của mẹ như sấm sét giữa trời quang, không nói hai lời cứ thế từ trên đầu Nghiêm Đông Kỳ đánh xuống, bùng bổ khiến hắn nửa ngày không phản ứng lại.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hắn còn chưa cân nhắc bản thân đến tột cùng có yêu thích Hàn Dĩ Nặc hay không, mẹ làm sao đã hỏi ra những lời như vậy?

Nghiêm Đông Kỳ đầu óc choáng váng, phản xạ có điều kiện phủ nhận lời mẹ, thế nhưng một câu cũng không thốt ra được.

Dáng vẻ Hàn Dĩ Nặc chăm chú kiên định nhìn mình bày bỏ, lời nói của Mục Tử Lễ dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, còn có buổi đêm đó ở cửa chính, cái hôn trước bàn ăn, thời điểm sáng sớm dưới cây anh đào ở trường J đại, dáng vẻ người thanh niên chăm chú cúi đầu hôn mình, tất cả hình ảnh cứ luân phiên từ trong đầu hắn bốc lên, chẳng khác gì trục lăn máy giặt quấy nhiễu hắn làm huyệt thái dương từng trận ẩn đau.

Hắn biết rõ chuyện này, cũng ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, ngày hôm nay nếu như cùng ba mẹ nói bản thân yêu thích con gái, vậy thì tương đương hắn sẽ triệt để cắt đứt ảo tưởng cuối cùng của Hàn Dĩ Nặc. hai người từ giờ trở về sau gần như yên phận làm huynh hữu đệ cung, một chút tạm niệm cũng không thể phát sinh.

Thế nhưng hắn thực sự không nỡ.

Phần yêu thích của người thanh niên kia, vừa sạch sẽ vừa nỗ lực, nghiêm túc cẩn thận đem sự yêu thích của mình là chuyện lớn nhất để lo liệu.

Cố gắng giữ gìn phần yêu thích như thế, khiến toàn thân hắn từ mỗi tất thịt đến xương đều nhớ tới tiểu tử kia lại càng chua xót càng mềm lòng, tâm tình lại càng rối tinh rối mù.

Nếu như thực sự mất đi phần yêu thích quý giá này, chính mình có lẽ cũng sẽ cô quạnh, sẽ đau lòng.

Vẫn luôn cố gắng đối tốt với Hàn Dĩ Nặc, vừa mới bắt đầu lý do cũng chỉ vì Hàn Giai, sau đó cảm thấy tiểu tử này thiếu cảm giác thương yêu lại càng đau lòng, muốn thay người bù đắp, cứ thế thời gian trôi qua mà hai người càng ngày càng quen thuộc. vốn đã đáp ứng với Hàn Giai đối xử với nó như em trai, thật không nghĩ tới hiện tại sự tình mạnh mẽ phát triển theo trước sau khác biệt, lâm vào hoàn cảnh khó xử như thế này.

Nếu đã cho hắn nhiều quan tâm như vậy, nhiều chỗ nghĩ lại cũng không đúng quan hệ bình thường cho lắm. Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên nghĩ có chút may mắn. Nếu như người thanh niên kia vượt mọi chông gai nỗ lực hướng về phía mình bước chín mươi chín bước, bản thân tiến thêm một bước tựa hồ cũng không phải quyết định gì đặc biệt gay go. Dù sao, hắn chỉ cần nghĩ đến ánh mắt bi thương của Hàn Dĩ Nặc lòng liền vừa co rút vừa đau đớn.

Có bao nhiêu không nỡ.

Nghiêm Đông Kỳ cương ở tại chỗ, không nói ra được lời phản bác. Trái lại cảm giác như bản thân bị mẹ nói đúng tâm sự, khoảng thời gian này hắn vẫn chưa bao giờ từng nghĩ cũng không dám tìm hiểu sâu vấn đề này, trái lại như nước hồ đập vào vách đá, nhìn như đập lớn kiên cố chỉ trong nháy mắt phần nhật tất cả đều sụp đổ.

Một cảm giác vui sướng không tên nổi lên.

Mẹ rõ ràng cảm thấy Nghiêm Đông Kỳ trầm mặc mà bắt đầu hoang mang, lấy lực lớn xoay người kéo mạnh cánh tay Nghiêm Đông Kỳ, đầu ngón tay ở trên áo T-shirt mỏng manh trực tiếp đâm vào da thịt hắn, Nghiêm Đông Kỳ bị đau nhíu mày, thế nhưng không lên tiếng.

“Nghiêm Đông Kỳ, nói chuyện với con đấy! con muốn gấp chết mẹ sao? Mẹ hỏi con, con sẽ không phải trước giờ thật ra không thích con gái đi?” âm thanh mẹ lúc này có vẻ căng thẳng mà khàn cả giọng.

Nghiêm Đông Kỳ nhắm mắt, dùng sức rất lớn mới cho cổ họng mình phát ra được âm thanh: “Mẹ, xin lỗi.”

Đầu óc hắn đã bị hỏng trong một khoảng thời gian, nhưng giờ con phân ra được một lối tư duy cân nhắc, người khác đều là tự mình bộc lộ tính hướng, ngược lại hắn đây lại được mẹ nói thẳng mà nhìn nhận tính hướng của mình, đây là mẹ lập dị.

Mẹ nghe được câu nói này của hắn liền lập tức bạo phát, vừa khóc vừa mừng, dưới tay không ngừng ở trên người Nghiêm Đông Kỳ lung tung nện đánh: “Mẹ biết mà, mẹ sớm biết mà!! Trước con cùng người ta xem bắt, bất kể là ai cũng không thành, mẹ nghe lão Lưu nói đến đồng tính luyến ái đều bắt đầu hoài nghi!! Mẹ liền biết!! Nghiêm Đông Kỳ, con thằng nhóc này học cái gì không học, ai cho con học cái này!! Mẹ làm sao sinh ra người con như vậy!!”

Nửa người trên của Nghiêm Đông Kỳ bị đánh cho mất hết tri giác, mẹ một bên gào khóc khiến hắn có chút khó chịu.

Một bên là Hàn Dĩ Nặc, một bên là cha mẹ, hắn thực sự không biết trong tình huống này nên làm gì cho tốt. không thể làm gì hơn là trở tay ôm lấy mẹ, cổ họng ách ách mở miệng: “Xin lỗi, mẹ, xin lỗi. mẹ đánh con đi.”

Mẹ vẫn khóc, giãy giụa ở trên người hắn liều mạng đánh.

Lúc này cha chậm rãi đứng lên, trầm mặc đem mẹ kéo ra, mắt lạnh cúi đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, đột nhiên một cái tát như trời dáng đánh vào trên mặt hắn.

Cha trước đây làm trong bộ đội, sau đó về hưu cùng với mẹ cùng mở siêu thị nhỏ, lực tay có thể tưởng tượng được. Nghiêm Đông Kỳ một chút phòng bị cũng không có, bị một cái tát mạnh mẽ trực tiếp đánh hắn ngã lảo đảo, nửa quỳ ở trên ghế salong, con mắt nhìn phía trước thật lâu đều ánh lên vẻ sáng lấp lánh.

“Đồ mất nết!!” Cùng với lòng bàn tay bắt đầu chuyển động là âm thanh của cha trung khí mười phần tức giận mắng.

Tiếng khóc của mẹ vì cái tát này sợ đến dừng lại, không trí trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại. Nghiêm Đông Kỳ chống đỡ thân thể ngồi tựa lưng trên sopha, miễn cưỡng thử quơ quơ đầu bị đánh đến có chút không rõ, trong miệng tràn đầy mùi vị máu tanh.

Hắn có chút cảm khái, vốn trước còn dự định mang cha đi bệnh viện làm cái kiểm tra sức khoẻ, bây giờ nhìn lại thực sự không cần thiết, chỉ bằng một cái tát của lão nhân gia có thể mạnh mẽ đem xương cổ hắn lệch vị trí, vậy nhất định là thân thể cường tráng khỏe mạnh tinh thần nhẹ nhàng.

“Ông không phải là điên rồi! ông dựa vào cái gì đánh con tôi! ông là không phải điên rồi!” Mẹ sững sờ liếc mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ, đột nhiên bạo phát rít gào một tiếng, xoay người lắc cánh tay cha lần thứ hai khóc lên: “Con trai tôi cũng bị ông đánh cho điếc thì làm sao bây giờ!!”

Bà nói xong lời này gần như tiến đến trước mặt Nghiêm Đông Kỳ, đưa tay đem đầu hắn nâng lên: ”Con trai, con không có chuyện gì chứ?”

Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng lắc lắc đầu, chân theo sô pha trượt xuống ngồi vững vàng, có chút trầm trọng thở hổn hển.

Cha rất dùng sức hít một hơi thật sâu sau khi một lần nữa ngồi trở lại sô pha, tự châm cho mình điếu thuốc. Trong phòng nhất thời chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp nhỏ giọng khóc nức nở của mẹ.

Cũng không lâu sau đó, Nghiêm Đông Kỳ đưa tay lau vệt máu tràn ra khỏi khóe môi, thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi. Cha, mẹ, xin lỗi, ngoại trừ nói ba chữ này con cũng không biết nên nói cái gì.”

“Kỳ thực, con phát hiện chuyện này cũng không bao lâu.” Nghiêm Đông Kỳ tự giễu nở nụ cười, sau đó ở trong lòng lớn tiếng tự giễu một phen. Mẹ nó đâu chỉ là không bao lâu, quả thực chính là năm phút đồng hồ trước mới quyết định đâm bình ném hũ.

Nhìn dáng dấp mẹ lúc này cũng đã bình tĩnh hơn trước, bà từ trên bàn trà giật một tấm khăn giấy khịt khịt mũi, đỏ mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Mẹ trước giờ vẫn cảm thấy có gì không đúng. Mẹ là mẹ con, cho dù sau này cách xa mẹ, số lần gặp nhau cũng không nhiều, nhưng con chỉ có chút biến hóa mẹ đều có thể cảm giác được.”

Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, giương mắt nhìn về phía mẹ.

“Sau đó nói chuyện đứa bé đó nhảy lầu cũng chỉ muốn nhìn xem phản ứng của con. Mẹ xưa nay chưa từng nhìn thấy con ham hố ăn rau cần đến vậy, mẹ liền biết hỏng rồi.” Câu nói cuối cùng của mẹ có chút run rẩy, mang theo âm thanh nghẹn ngào khiến trong lòng Nghiêm Đông Kỳ không rõ tư vị.

“Mẹ sợ con là đồng tính luyến ái, thế nhưng càng sợ con cùng con cái nhà người ta cứ như thế nhảy lầu tự sát. Chúng ta có chuyện gì cũng có thể dễ dàng bàn bạc.” Mẹ nói xong câu đó vừa bắt lấy tay Nghiêm Đông Kỳ kéo đến, hắn cứng đờ, sau đó trở tay ở trên mu bàn tay mẹ vỗ một cái.

Cha đem điếu thuốc đánh xong, đặt trên gạt tàn chà một cái mới mở miệng: “Cha và mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy con và Nghiêm Chỉ sống tốt, tuy rằng… chuyện đồng tính luyến ái hai chúng ta nhất thời không thể tiếp thu, thế nhưng chúng ta không hi vọng con khó chịu.”

Sự tiến triển đến mức này so với trong tưởng tượng Nghiêm Đông Kỳ khác xa nhiều lắm, thật sự không hiểu ra sao có chút muốn khóc, hắn dựa lưng vào thành sopha, đầu gối trên thành ngước mắt nhìn trần nhà sâu sắc hít một hơi.

“Cha và mẹ cũng đã nghĩ lại chính mình, có phải bởi vì trước kia buông thả không chăm sóc, cũng không quá quan tâm con nên tâm lý của con…” Cha nói đến đây liền thở dài.

Nghiêm Đông Kỳ vội vã trả lời: “Không có, không có. Chuyện này thật sự không liên quan đến cha mẹ, hai người cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

“Con cũng vẫn rất mâu thuẫn.” Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, sau đó một lần nữa ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm đĩa quả trên mặt bàn cau mày mở miệng: “Vốn là con vẫn luôn có tư tưởng bản thân yêu thích chính là nữ sinh… Đến lúc sau mới phát hiện chẳng qua đó chỉ là tiêu khiển. con không muốn làm lỡ người khác, cũng không muốn làm lỡ chính mình.”

Trong phòng khách lần thứ hai yên tĩnh lại.

Cha cầm tàn thuốc ném vào trong gạt tàn, sau đó đứng lên nói câu: “Cha mệt mỏi, trở về phòng trước, con cũng về sớm một chút.”

Nói xong ông vòng qua Nghiêm Đông Kỳ, đưa tay ở trên vai hắn vỗ một cái, dùng sức nặn nặn, âm thanh trầm thấp: “Con trai, sẽ tốt cả thôi.”

Chờ đến lúc Nghiêm Đông Kỳ đứng dậy, quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cha trở về gian phòng. Hắn không hề có một tiếng động hít sâu hơi, sau đó chuyển hướng mẹ nở nụ cười, vừa mở ra cánh tay ôm lấy bà: “Mẹ, xin lỗi.”

“Không có gì cần xin lỗi.” Mẹ ở trên lưng hắn dùng sức vỗ mấy lần: “Chỉ cần con cùng Nghiêm Chỉ sống tốt, mẹ và cha cũng không sao. mẹ chỉ sợ mất đi con trai mẹ mà thôi.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười hai tiếng: “Không có chuyện gì, mẹ không phải còn có cái đứa con gái bảo bối sao?”

“Con gái con trai cũng không thể thiếu.” mẹ nói xong con mắt còn hồng hồng, đàng hoàng trịnh trọng nhìn hắn: “Chuyện thằng bé trai kia nhảy lầu cũng bởi vì cha mẹ không đồng ý. con xem mẹ và cha con đều không có ngăn cản con, thật tốt.”

Nghiêm Đông Kỳ vừa ôm đồm lấy mẹ ôm ôm: “Vâng, cực kỳ tốt.”

Chờ đến khi Nghiêm Đông Kỳ trở về xe vẫn cảm thấy không phản ứng kịp, hắn con mẹ nó đây coi như come out?

Vốn đang nghĩ còn chưa rõ ràng đột nhiên bị cha mẹ đẩy một cái, không thể không khiến hắn hiểu đến nhất thanh nhị sở. Kỳ thực có một số việc đáp án đã rõ ràng ngay trước mắt, chỉ là chính mình lúng túng, không dám thừa nhận việc này mà thôi.

Hắn đẩy cảnh tay chậm rãi xoay người, hành động làm biếng eo làm thân thể thả lỏng, tựa hồ ngay lúc đó hắn còn có thể nghe được âm thanh gân cốt kêu “rắc rắc”

Vẫn là Hàn Dĩ Nặc đi, thành thật an ổn sống cùng tên tiểu tử này đến hết đời, thật ra chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy sự việc không khó như trong tưởng tượng.

Nghiêm Đông Kỳ đang muốn gọi điện thoại cho Hàn Dĩ Nặc, thế nhưng cầm điện thoại siết chặt trong tay lại do dự hẳn lên.

Vấn đề là phải nói như thế nào đây?

“Dĩ Nặc à, anh nghĩ được rồi, chúng ta không phải ngay từ đầu đã ở cùng một nơi đi?” muốn đột ngột thì có đột ngột, muốn tình cảm lại không thấy tình cảm, còn chẳng bằng hỏi tiểu tử kia kỳ nghỉ trở về muốn ăn tương giò hay móng heo hầm còn được hơn.

“Hàn Dĩ Nặc, anh yêu em?” ***, đây không phải càng vớ vẩn sao? hắn đều đã là đàn ông trưởng thành bôn ba bao nhiêu năm, hơn nữa nói chuyện yêu đương cùng với một người đàn ông sắp bôn ba trưởng thành, câu nói này gọi hắn làm sao nói ra được, còn chưa nói thì chính mình còn muốn sùi bọt mép.

“Dĩ Nặc, không lẽ chúng ta giờ chỉ muốn làm anh em chứ?” *** *** ***, hắn đây mẹ nó là câu nói quỷ gì? Còn không có quan hệ máu mủ, câu này nói thế nào đi nữa thì Nghiêm Đông Kỳ vẫn cảm giác xấu hổ loạn luân. Chính là đem lưỡi cắt hạ xuống hắn cũng nghẹn không nói ra được câu đau “Bi” như thế.

Nghiêm Đông Kỳ càng nghĩ càng nhức đầu, theo bản năng mím mím môi, sau đó đầu đau như muốn nhảy, trực tiếp đập một phát trên bánh lái, xe cứ thế đâm thẳng vào đường cái.

Hắn quay đầu lên kính chiếu hậu, trong đó là hình ảnh một người đàn ông có nửa mặt trái đỏ rực, khóe miệng mang theo chút máu, tím một mảnh, mơ hồ còn có dấu hiệu sưng lên.

Da dẻ Nghiêm Đông Kỳ vốn dĩ trắng, chỉ cần sát sát một hồi đã dễ dàng bị thương, huống chi một cái tát của cha như “Sức dời núi, khí trùm trời”

Hắn quay đầu về gương nhìn thành phầm càng tấm tắc khen ngợi, cảm thấy cha hắn đã lâu không lộ ra khí thế đánh người trâu bò, chỉ cần một cái tát tương đương với trình độ đánh mười cái tát bi tráng.

Sau đó hắn gần như bỏ đi ý nghĩ bây giờ nói thẳng cho Hàn Dĩ Nặc chuyện này, mặc kệ hắn nói thế nào thì phỏng chừng Hàn Dĩ Nặc cũng không nói hai lời khẳng định một đường vù vù chạy thẳng về đây ôm ôm thân thân hắn. Nếu như nhìn thấy khuôn mặt đầy đủ màu sắc của mình, hắn còn phải mất thời gian giải thích lên giải thích xuống một phen.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn đồng hồ, có lẽ cũng đến thời gian ăn tối của tiểu tử kia, gần như hắng giọng một cái đánh sang, chuông vang hai lần đã có người tiếp nhận.

“Anh hai?”

“ừm, làm gì đấy?” Nghiêm Đông Kỳ không tự chủ được có chút căng thẳng.

“Em đang trên đường đi về căng tin đi đây. Làm sao thế?”

Hắn lại nhịn không được thanh thanh cổ họng: “Em cuối tuần này trở về nhà một chuyến đi, có chút chuyện muốn nói cho em.” Nghiêm Đông Kỳ tính toán một hồi, đến cuối tuần thì điểm ứ bầm trên mặt sẽ tiêu tan.

Hàn Dĩ Nặc rất thoải mái đáp ứng: “Được, em cũng đang cân nhắc khoảng thời gian này trở về chuyến đây. gần như thứ 5 đi, chiều hôm đó em sẽ trở lại.”

Vốn Nghiêm Đông Kỳ đang dự định làm một bàn ăn ngon tiếp đón Hàn Dĩ Nặc, thế nhưng thời gian trên vé đã định sẵn, trở về cũng đã hơn chín gi. Hắn bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là tùy tiện làm canh ngân nhĩ, một bên nhìn chằm chằm bếp đờ người ra, một bên tính toán lúc Hàn Dĩ Nặc trở về phải nói thế nào với hắn.

Còn không ngẩn ngơ mấy phút thì điện thoại Nghiêm Đông Kỳ vang lên, Nghiêm Đông Kỳ còn tưởng là điện thoại Hàn Dĩ Nặc bảo ra bến tàu, kết quả lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình là quản lý bên quán “Đông” liền gần như nhíu mày.

Hắn nhận điện thoại còn chưa kịp mở miệng, âm thanh hoảng loạn của quản lý gần như truyền tới: “Ông chủ. Anh Hưng đến, dẫn theo một đám người đến đây, động tay động chân bảo muốn thấy chủ ở đây, làm sao bây giờ?”

sắc mặt Nghiêm Đông Kỳ nhất thời chìm xuống: “Hắn nói thế nào?”

“Không nói thế nào, chính là muốn thấy anh, dẫn theo hơn mười người đến, đã đập phá mười mấy chai rượu rồi.”

Hắn thầm mắng một tiếng, quả nhiên lão cẩu kia cuống lên cũng bắt vượt rào, giằng co thời gian dài như vậy chắc đem kiên trì của lão kia chà đến sáng. Nghiêm Đông Kỳ rất nhanh trấn định lại: “Cậu gọi điện thoại cho đồn công an, nói mấy người bên kia lại đó. Sau đó gọi cho quản lý bên “Tây”, nói bọn họ chạy tới, mang theo bảo an bên kia cũng mấy người bảo đảm đến, anh ngay lập tức qua đó.”

Nghiêm Đông Kỳ ở trong phòng bếp xoay chuyển hai vòng: “Sách” một tiếng đem ga khóa lại, để lại ghi chú cho Hàn Dĩ Nặc liền theo hướng “Đông” Chạy qua.

Vừa mới vào cửa gần như thấy anh Hưng tùy tiện ngồi giữa sopha trong cửa hàng, đặc biệt giả dạng oai phong ngậm điếu xì gà, nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ liền vẫy vẫy tay, híp mắt nở nụ cười: “Tiểu Nghiêm đến rồi, mau tới ngồi, mau tới ngồi.”

Nghiêm Đông Kỳ mặt không đổi sắc liếc nhìn tình huống xung quanh, mấy chiếc ghế ngả nghiêng, trên đất còn có mảnh vỡ của thủy tinh, nhìn qua giống như đèn thủy tinh trong quầy bar bị đánh hỏng rồi.

“Anh Hưng đến không báo với tôi một tiếng để tôi biết đường còn chào hỏi.” Nghiêm Đông Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười đi qua, đối diện với người đàn ông mập mạp cho cái bắt tay tượng trưng, ở trên ghế salong khác ngồi xuống.

“Tiểu Nghiêm, cậu làm quán này nhìn qua không tồi à, đã mở được bao nhiêu năm rồi?” anh Hưng một bộ dáng người một chết hay muốn sống cười đến thân thiết, trên mặt đều viết mấy chữ lớn: “Chồn hoang đến chúc tết gà”

Nghiêm Đông Kỳ tươi cười đúng mực: “Vẫn được đi, đây là quán đầu tiên tôi mở ra đến không tránh khỏi quan tâm hơn hẳn, tính ra cũng nhanh đến mười năm.”

“U, quán rượu có thể mở đến mười năm, thật không dễ dàng à. Chuyện làm ăn gần đây thế nào?” anh Hưng giả vờ kinh ngạc mở to con mắt.

Nghiêm Đông Kỳ trong lòng cười gằn một tiếng, mẹ nó lão già chết tiệt, chuyện làm ăn của ông đây có được hay không lão còn không biết sao, giả dạng đạo đức cái gì. Thế nhưng mặt đầy bình tĩnh nở nụ cười: “Không ra sao.”

“Thật không?” âm thanh người đàn ông đối diện dừng một chút, sau đó mở miệng: “Tiểu Nghiêm, tôi cũng lười với cậu vòng vo, quán này của cậu tôi nhìn trúng, cậu bàn bạc đi, tôi sẽ không bạc đãi cậu. Trước tìm nhiều người như vậy đều không thấy kết quả gì, tôi không thể làm gì hơn là tự mình đến.”

“Anh hôm nay đến cũng coi như toi công, quán này của tôi nói đến chuyển nhượng thì không có gì để bàn.” Nghiêm Đông Kỳ cũng lười với hắn vòng quanh.

Anh Hưng cười lạnh một tiếng: “Nói lời từ biệt nhanh như thế không sợ chết sao, người trẻ tuổi, mọi việc đều phải chừa chút đường lui mới phải. Có chuyện gì có thể thương lượng với nhau là tốt nhất, đừng khiến cho cuối cùng tất cả mọi người rất có kết cục khó coi.”

“Anh nhìn xem nơi này dự định cho tôi một kết cục tốt sao?” Nghiêm Đông Kỳ cũng cười gằn một tiếng, giơ ngón tay lên chỉ không gian tồi tàn xung quanh.

“Nếu cậu đã nhìn ra thì tôi cũng không cần phải lịch sự làm gì.” Hắn đứng lên, nhìn người phía sau khoát khoát tay: “Đập cho tao.”

Nghiêm Đông Kỳ sớm có phòng bị, một mặt gần như né tránh công kích phía sau. Lão chết tiệt kia để lại một chữ “Đập”, xem tình hình này chắc chắn đến đồ vật trong quán lão cũng không tha.

Trong quán người không nhiều, chuyện làm ăn gần đây không tốt đều từ từ rời đi. cho dù là Nghiêm Đông Kỳ nhanh nhẹn đi nữa thì lúc này cũng có chút vất vả, người hắn gọi còn chưa tới, không thể làm gì hơn là cắn răng cứng rắn chống đỡ.

Chính là đang ngăn chặn mấy đòn địch trước sau, từ phía sau đột nhiên có một vòng ôm ấp áp dựa đến, sau đó là âm thanh của chai rượu vỡ tanh bành.

Nghiêm Đông Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Dĩ Nặc hướng hắn lộ ra một cái mỉm cười: “Anh hai.” Sau đó chậm rãi dán người vào hắn trượt xuống dưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương