Tống Y
-
Chương 543: Hoàng thượng Đại Lý
Cổ Tiếu Thiên không biết sao vạn tuế gia lại đến đây, hơn nữa lại còn nói không muốn người khác biết, nhìn thì lại không giống vi hành, mấy người cảu cấm y vệ đều mặc thường phục, nếu không phải đại thần thân cận bên vạn tuế gia, cho dù có là người trong triều cũng không biết bọn họ là cấm vệ quân.Cổ Tiếu Thiên lắp bắp: “Hoàng…”
Lưu công công vội nói: “Ngũ gia chúng tôi nói rồi, hôm nay trời đẹp, thế nên ra ngoài đi dạo, đừng có phật ý ngài chứ”
Cổ Tiếu Thiên hiểu ra vội chữa lại: “Ngũ ra xem ra hôm nay rất vui, hay tiểu nhân hầu ngũ gia đi dạo?”
Lưu công công: “Vậy thì tốt quá, nhưng chỉ mấy người chúng ta thì không vui, hay gọi cả Nhất Phi đại nhân đi”
Hoàng thượng: “Đúng rồi, nghe Lưu công công nói chỗ mấy người có một thần y đến, ta cũng muốn gặp xem sao?”
Cổ Tiếu Thiên nhìn Lưu công công, ông ta chỉ cười nói: “Tiểu nhân cũng hiếu kì nên mới nói với ngũ gia, Cổ đại nhân không nên thấy làm lạ”
Cổ Tiếu Thiên cười nói: “Ngũ gia đã nói vậy thì vi…tiểu nhân còn gì để nói nữa, tiểu nhân sẽ gọi Nhất Phi và Vân Phàm đến”
Lưu công công nhanh chân chạy lên trước mặt Cổ Tiếu Thiếu nói nhỏ: “Hãy nói trước với Nhất Phi đại nhân, đừng để người đó…”
“Ta biết rồi, ngươi yên tâm, chỉ nói là một người bạn tốt của ta đến thăm, mọi người ra ngồi cùng nhau hàn huyên”
“Tốt rồi, vậy tôi và ngũ gia đi trước, chúng ta đến Phong Nguyệt vô biên phía tây thành gặp nhau”
Cổ Tiếu Thiên chau mày nói: “Đến nơi đó liệu có thích hợp không?”
Lưu công công cười: “Cũng là y của ngũ gia, đại nhân cứ làm theo là được rồi”
Cổ Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn đại sảnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, trong lòng thầm than, đúng là người trẻ tuổi.Cổ Tiếu Thiên rảo bước về phía thư phòng của Cổ Nhất Phi, thấy Cổ Nhất Phi và Đỗ Vân Phàm đang đi từ thư phòng ra.“Vân Phàm à, nhà có một người bạn cũ giao tình lâu năm, đang muốn ra ngoài loanh quanh với tiên sinh và Nhất Phi, tiên sinh xem…”
Đỗ Văn Hạo nói: “Tại hạ không đi đâu, lát nữa Tử Nhi tỉnh dậy không thấy tại hạ lại nói tại hạ nói không giữ lời.
Cổ đại nhân và Cổ đại ca đi là được rồi”
Cổ Tiếu Thiên: “Hay thế này, tiên sinh đến chỗ Tử Nhi xe thế nào, nếu đi được thì đi cùng chúng tôi, tôi và Nhất Phi đợi tiên sinh ở tiền viện”
Cổ Tiếu Thiên rất hiểu cha mình, thấy Cổ Tiếu Thiên đi một lúc đã quay lại nói là có bạn gặp muốn ra ngoài chơi, đây không phải cách đối nhân của cha, nay Tử Nhi còn chưa hoàn toàn hết nguy kịch, làm sao cha nỡ bỏ đứa cháu ngoại đấy mà đi chơi? Người đến là ai, gọi mình và cha thì không nói làm gì, nhưng còn gọi cả Vân Phàm, Vân Phàm mới đến đây có hai ngày, sa mà cứ như cả kinh thành đã biết vậy.Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo không muốn đi, cha lại đưa mắt ra hiệu cho mình, dường như muốn mình nói đỡ, đành nói: “Vân Phàm, dù gì Tử Nhi cũng ngủ suốt, đệ trực bên cạnh cũng không có tác dụng gì, để Hoa Lạc qua trông cũng được, đệ nên nghỉ ngơi đi, lúc ở Tú Sơn, ta thấy đệ cũng bận cả ngày, đệ còn trẻ, đừng để những chuyện vụn vặt lãng phí tuổi thanh xuân của mình, đi đi, đi mà, đi xem Tử Nhi thế nào để yên tâm rồi quay lại đi với chúng tôi”
Đỗ Văn Hạo nghe Cổ Nhất Phi nói vậy cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng nhận lời, bèn nói: “Không biết là bạn tốt thế nào? Cổ đại nhân đừng thấy lạ, tại hạ không giỏi mấy chuyện xã giao này lắm, nếu có thời gian tại hạ chỉ ngồi trong phòng đọc sách viết chữ thôi”
Cổ Tiếu Thiên cười nói: “Xem tiên sinh kìa, không bằng lão già này, thật đúng là!”
Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Tiếu Thiên cười mình bèn nói: “Vậy nghe Cổ đại nhân vậy, tại hạ đi xem Tử Nhi ra sao, dặn dò mấy người hầu rồi đến tiền viện tìm mọi người”
Cổ Nhất Phi vỗ vỗ vai Đỗ Văn Hạo, hai người nhìn nhua cười.Đợi Đỗ Văn Hạo đi rồi Cổ Nhất Phi mới hỏi: “Phụ thân, rốt cuộc là ai đến vậy?”
Cổ Tiếu Thiên giơ 5 ngón tay ra hua hua trước mặt con trai, Cổ Nhất Phi ban đầu không hiểu, sau đó nhìn vẻ mặt thần bí của Cổ Tiếu Thiên liền hiểu ra, hắn ta trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cha nói: “Hoàng…”
Cổ Tiếu Thiên vội bịt miệng con trai lại, nhìn tứ phía nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi cụ tôi ơi, gọi là Ngũ gia, Ngũ gia là được rồi”
Cổ Nhất Phi gật gật đầu, nói nhỏ: “Phụ thân, sao Ngũ gia lại đến? Có chuyện gì gấp sao, lại cần đích thân ngài xuất… ra ngoài vậy?”
Cổ Tiếu Thiên lắc đầu: “Ta thật không biết, còn có một điểm ta thấy rất lạ”
“Ý phụ thân là Vân Phàm sao?”
Cổ Tiếu Thiên gật đầu nhìn Cổ Nhất Phi nói: “Con cũng nghĩ vậy sao?”
“Con cũng băn khoăn, cảm thấy chuyện Tử Nhi nuốt càng có liên hệ gì đó với Vân Phàm mà không nói rõ được, không biết là liên hệ gì, nay Ngũ gia lại đến, cũng nói là muốn gặp Vân Phàm, rốt cuộc con người Vân Phàm này là ai?”
Cổ Tiếu Thiên thở dài: “Đúng cậy, hoặc chuyện Tử Nhi nuốt vàng và chuyện Ngũ gia đến tìm Vân Phàm chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng ta càng nghĩ càng không hiểu, thực ra thân phận thực sự của Đỗ Vân Phàm là gì”
“Thân phận thực sự? Ý phụ thân là gì?”
“Hôm trước ta vào cung còn đoán xem ta gặp ai?”
Cổ Nhất Phi lắc đầu.“Lưu công công”
“Phụ thân gặp Lưu công công làm gì?”
“Con quên rằng Đỗ Vân Phàm là do Lưu công công tiến cử sao?”
“Đúng rồi, là Lưu công công, Đỗ Vân Phàm, Tử Nhi, ba người này, sao con không liên hệ được với nhau nhỉ? Hay Lưu công công quen biết Đỗ Vân Phàm?”
“Ta cũng nghĩ vậy”
“Sao mới có thể biết được đây?”
“Cái này cũng không khó, Lưu công công đi cùng Ngũ gia đến đây”
“Sao Lưu công công lại đến cùng Ngũ gia? Sao không phải là Vương công công?”
Cổ Tiếu Thiên nói: “Vì vậy ta mới không hiểu nguyên nhân của nó, Lưu công công là người của Mục quý phi, theo lí thì mỗi lần Ngũ gia ra ngoài đều phải là Vương công công theo hầu, lần này sao lại…”
“Coi như lần này để chúng ta có thể biết được quan hệ của ông ta với Đỗ Vân Phàm ra sao”
“Thôi, chúng ta cứ đợi rồi xem”
Hai người vừa đi đến tiền viện vừa nói chuyện.Hai người đứng nói chuyện một lúc thì thấy Đỗ Văn Hạo đi từ cửa đông ra, Nhất Phi nói nhỏ với cha: “Phụ thân xem Vân Phàm có phải thương hoa tiếc ngọc không”
“Nhưng phàm là đàn ông ai cũng có bản năng này mà”
Cổ Nhất Phi không ngờ cha lại nói vậy, hắn kinh ngạc, rồi nghĩ cũng đúng đành cười.Ba người ngồi xe ngựa đến thẳng một thanh lâu có tiếng phía Tây thành gọi là Phong Nguyệt Vô Biên.Cổ Tiếu Thiên xuống xe trước, một người trông giống tiểu nhị tươi cười lại gần cung kính nói: “Xin hỏi vị nào là Cổ gia?”
Cổ Tiếu Thiên quay đầu thấy Cổ Nhất Phi và Đỗ Văn Hạo đã xuống xe bèn nói với tiểu nhị: “Ngũ gia đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi, đã đến chỗ Nhu Nhi cô nương uống trà rồi”
Đỗ Văn Hạo xuống xe, thấy đây cũng không phải chốn ngoại thành, mà là chốn thanh lâu tranh hoàng rất hoa lệ, trước cửa còn có một câu đối viết bằng thảo thư, viết là: Mẫu đơn hoa hạ tử, tử mộng sinh túy, túy tam sơn ngũ nhạc đa tình nhi lang ái mẫu đơn; Tác quỷ phong lưu, lưu phương vạn đại, đại ngũ hồ tứ hải quả ý nữ tử lai tác quỷ.
Hoành phê: Nhất mộng vấn hương.Cổ Nhất Phi cười nói: “Hiền đệ thấy câu đối hay không?”
Đỗ Văn Hạo xưa nay vẫn coi thường những chốn này, cảm thấy không sạch sẽ gì, nhưng không muốn làm mất hứng của Nhất phi bàn lành lạnh nói: “Đệ không để ý đến những cái đó lắm”
lòng thầm nghĩ hai cha con họ Cổ này thật lạ, già trẻ đều cùng đến thanh lâu, thật không nhận ra sự phóng khoáng đó.Cổ Tiếu Thiên vào trước, thấy Nhất Phi và Đỗ Văn Hạo vẫn đứng ngoài cửa chỉ trỏ câu đối nói chuyện bèn quay người lại nói: “Nhanh lên, đừng để Ngũ gia đợi lâu”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Tại hạ chưa thấy Cổ đại nhân căng thẳng như vậy bao giờ, Ngũ gia này rút cuộc là ai, chắc là nhất phẩm đại thần chăng?”
Cổ Nhất Phi cười nói lấp liếm: “Chỉ là công tử của người bạn cũ của cha ta, hai nhà có mối thâm gia lâu năm, Ngũ gia đó tuy còn trẻ, nhưng thiên chất thông minh đa tài, hơn nữa lại hiền hòa, hiền đệ đừng lo, hai người tuổi tác ngang nahu, chắc sẽ dễ nói chuyện thôi”
Đỗ Văn Hạo không nói gì nữa, chỉ cười gật đầu, theo Cổ Nhất Phi vào trong, hắn trộm nghĩ, nếu bằng tuổi mình thì tại sao lại gọi là Ngũ gia? Hơn nữa cũng không giống công tử nhà người quen, không chừng là một viên quan lớn hơn Cổ Tiếu Thiên, nếu không ông ta đâu có lo lắng như vậy, có khi nào là Vương gia nào đó không? Tuyệt đối đừng, hắn không muốn có thâm giao với Cổ gia, nếu không phải vì Tử Nhi thì hắn không muốn đến chút nào.
Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa nghĩ, theo Cổ Nhất Phi qua đại sảnh lớn cũng không để ý đến mấy cô gái ở đó.
Ra khỏi đại sảnh thì đi xuống mười mấy bậc thang, sau đó lại vòng qua một hoa viên lớn, tiếp đến là một con đường ngoằn nghèo dài mới đến một tiểu viện, trước tiểu viện đó có hai bụi hoa kim ngân rất đẹp, tỏa ra hương thơm dịu dàng.Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo cứ chăm chăm đi đường tưởng là hắn không muốn nhìn thấy mấy cô nương ở đây, gặp mấy phu nhân rồi mới hiểu tại sao sự dung tục ở đây không lọt được vào mắt hắn, thế là cũng chẳng nói gì, cho đến khi đến trước một căn phòng nghe thấy trong đó có tiếng ồn ào, lại nhìn gương mặt đăm đăm của Đỗ Văn Hạo mới chặn hắn lại.Đỗ Văn Hạo tỉnh lại ngẩng đầu nhìn Cổ Nhất Phi, thấy hắn cười mình bèn nói: “Cổ đại ca, sao vậy?”
Cổ Nhất Phi chỉ chỉ vào căn phòng náo nhiệt đó nói: “Có phải đệ muốn vào không?”
Đỗ Văn Hạo giờ mới phát hiện ra là đã đến nơi, không thấy Cổ Tiếu Thiên đâu, đoán là đã vào trong bèn cười nói: “Đến rồi thì vào thôi, có gì mà muốn hay không muốn”
Đang nói thì Cổ Tiếu Thiên cùng với một thanh niên trẻ trạc tuổi mình vui vẻ cười nói đi ra, người này cao khoảng 7 thước 8, có phong độ, mà thổ mộc rõ ràng, không toát ra từ trang sức, người khác còn nghĩ đó là tướng rồng phượng, thiên chất tự nhiên, rốt cuộc cũng chỉ là tướng phong lưu dở mùa, chỉ là có chút quý khí, không thể so được.Đỗ Văn Hạo giật mình, người này trông quen lắm, không biết đã gặp ở đâu rồi, nghĩ kĩ lại rồi tự nhiên bật cười, tại sao? Người xung quanh đều không biết, trước khi xuyên việt, lúc ở trường đại học xem hồng lâu mộng, đến cảnh Giả Bảo Ngọc gặp Lâm Đại Ngọc, vì vậy mới bật cười.“Ngươi đang cười gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy có người hỏi mình mới tỉnh lại, càng cảm thấy người này quen quá, cố nhịn cười, đường hoàng đáp: “Chỉ là cảm thấy vị huynh đài rất quen nên cười thôi”
Cổ Tiếu Thiên đưa mặt nhìn Hoàng thượng, thấy người sững ra, sau đó mỉm cười hiền hòa nói với Đỗ Văn Hạo: “Có thể chúng ta đã từng gặp, ngươi cũng không cần vui vẻ như vậy, cười mãi không thôi, làm cho chúng ta không biết làm sao”
Ai ngời hoàng thượng nói vậy Đỗ Văn Hạo càng không nhịn được cười phá lên, khiến cho Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi sợ hãi nhìn hoàng thượng.Hoàn thượng cũng cười nói: “Vân Phàm huynh nói ra xem cho mọi người biết cùng cười nào?”
“Huynh đài chính là Ngũ gia mà Cổ đại nhân nóng lòng đi gặp sao?”
Hoàng thượng chỉ gật đầu.“Vậy cũng được, nếu huynh có hứng thú nghe thì câu chuyện này hơi dài, huynh có muốn nghe không?”
“Tất nhiên, đi nào, chúng ta vào trong ngồi xuống nghe câu chuyện của vị huynh đệ này nào”
Mọi người đi vào phòng, hoàng thượng nói: “Vân Phàm huynh hãy kể chi tiết cho mọi người nghe đi”
Đỗ Văn Hạo hết cách, đang sợ mình gặp những người này thì nói gì, bèn kể “Hồng lâu mộng”
của Tào Tuyết Cần ra, mọi người trong phòng trên dưới đều lắng nghe không ho hắng gì, thậm chi khi rót nước cũng chú ý không gây ra tiếng động.Cổ Tiếu Thiên nhìn con trai, thấy hắn cũng đang chăm chú nghe, lại nhìn hoàng thượng, cũng không khác gì con trai mình, trong lòng thầm than thở, mất nửa ngày đến đây chỉ để nghe Đỗ Vân Phàm kể chuyện, may là câu chuyện này hay, mọi người có hứng nghe như vậy thì mình cũng chịu khó nghe vậy.
Lưu công công vội nói: “Ngũ gia chúng tôi nói rồi, hôm nay trời đẹp, thế nên ra ngoài đi dạo, đừng có phật ý ngài chứ”
Cổ Tiếu Thiên hiểu ra vội chữa lại: “Ngũ ra xem ra hôm nay rất vui, hay tiểu nhân hầu ngũ gia đi dạo?”
Lưu công công: “Vậy thì tốt quá, nhưng chỉ mấy người chúng ta thì không vui, hay gọi cả Nhất Phi đại nhân đi”
Hoàng thượng: “Đúng rồi, nghe Lưu công công nói chỗ mấy người có một thần y đến, ta cũng muốn gặp xem sao?”
Cổ Tiếu Thiên nhìn Lưu công công, ông ta chỉ cười nói: “Tiểu nhân cũng hiếu kì nên mới nói với ngũ gia, Cổ đại nhân không nên thấy làm lạ”
Cổ Tiếu Thiên cười nói: “Ngũ gia đã nói vậy thì vi…tiểu nhân còn gì để nói nữa, tiểu nhân sẽ gọi Nhất Phi và Vân Phàm đến”
Lưu công công nhanh chân chạy lên trước mặt Cổ Tiếu Thiếu nói nhỏ: “Hãy nói trước với Nhất Phi đại nhân, đừng để người đó…”
“Ta biết rồi, ngươi yên tâm, chỉ nói là một người bạn tốt của ta đến thăm, mọi người ra ngồi cùng nhau hàn huyên”
“Tốt rồi, vậy tôi và ngũ gia đi trước, chúng ta đến Phong Nguyệt vô biên phía tây thành gặp nhau”
Cổ Tiếu Thiên chau mày nói: “Đến nơi đó liệu có thích hợp không?”
Lưu công công cười: “Cũng là y của ngũ gia, đại nhân cứ làm theo là được rồi”
Cổ Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn đại sảnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, trong lòng thầm than, đúng là người trẻ tuổi.Cổ Tiếu Thiên rảo bước về phía thư phòng của Cổ Nhất Phi, thấy Cổ Nhất Phi và Đỗ Vân Phàm đang đi từ thư phòng ra.“Vân Phàm à, nhà có một người bạn cũ giao tình lâu năm, đang muốn ra ngoài loanh quanh với tiên sinh và Nhất Phi, tiên sinh xem…”
Đỗ Văn Hạo nói: “Tại hạ không đi đâu, lát nữa Tử Nhi tỉnh dậy không thấy tại hạ lại nói tại hạ nói không giữ lời.
Cổ đại nhân và Cổ đại ca đi là được rồi”
Cổ Tiếu Thiên: “Hay thế này, tiên sinh đến chỗ Tử Nhi xe thế nào, nếu đi được thì đi cùng chúng tôi, tôi và Nhất Phi đợi tiên sinh ở tiền viện”
Cổ Tiếu Thiên rất hiểu cha mình, thấy Cổ Tiếu Thiên đi một lúc đã quay lại nói là có bạn gặp muốn ra ngoài chơi, đây không phải cách đối nhân của cha, nay Tử Nhi còn chưa hoàn toàn hết nguy kịch, làm sao cha nỡ bỏ đứa cháu ngoại đấy mà đi chơi? Người đến là ai, gọi mình và cha thì không nói làm gì, nhưng còn gọi cả Vân Phàm, Vân Phàm mới đến đây có hai ngày, sa mà cứ như cả kinh thành đã biết vậy.Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo không muốn đi, cha lại đưa mắt ra hiệu cho mình, dường như muốn mình nói đỡ, đành nói: “Vân Phàm, dù gì Tử Nhi cũng ngủ suốt, đệ trực bên cạnh cũng không có tác dụng gì, để Hoa Lạc qua trông cũng được, đệ nên nghỉ ngơi đi, lúc ở Tú Sơn, ta thấy đệ cũng bận cả ngày, đệ còn trẻ, đừng để những chuyện vụn vặt lãng phí tuổi thanh xuân của mình, đi đi, đi mà, đi xem Tử Nhi thế nào để yên tâm rồi quay lại đi với chúng tôi”
Đỗ Văn Hạo nghe Cổ Nhất Phi nói vậy cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng nhận lời, bèn nói: “Không biết là bạn tốt thế nào? Cổ đại nhân đừng thấy lạ, tại hạ không giỏi mấy chuyện xã giao này lắm, nếu có thời gian tại hạ chỉ ngồi trong phòng đọc sách viết chữ thôi”
Cổ Tiếu Thiên cười nói: “Xem tiên sinh kìa, không bằng lão già này, thật đúng là!”
Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Tiếu Thiên cười mình bèn nói: “Vậy nghe Cổ đại nhân vậy, tại hạ đi xem Tử Nhi ra sao, dặn dò mấy người hầu rồi đến tiền viện tìm mọi người”
Cổ Nhất Phi vỗ vỗ vai Đỗ Văn Hạo, hai người nhìn nhua cười.Đợi Đỗ Văn Hạo đi rồi Cổ Nhất Phi mới hỏi: “Phụ thân, rốt cuộc là ai đến vậy?”
Cổ Tiếu Thiên giơ 5 ngón tay ra hua hua trước mặt con trai, Cổ Nhất Phi ban đầu không hiểu, sau đó nhìn vẻ mặt thần bí của Cổ Tiếu Thiên liền hiểu ra, hắn ta trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cha nói: “Hoàng…”
Cổ Tiếu Thiên vội bịt miệng con trai lại, nhìn tứ phía nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi cụ tôi ơi, gọi là Ngũ gia, Ngũ gia là được rồi”
Cổ Nhất Phi gật gật đầu, nói nhỏ: “Phụ thân, sao Ngũ gia lại đến? Có chuyện gì gấp sao, lại cần đích thân ngài xuất… ra ngoài vậy?”
Cổ Tiếu Thiên lắc đầu: “Ta thật không biết, còn có một điểm ta thấy rất lạ”
“Ý phụ thân là Vân Phàm sao?”
Cổ Tiếu Thiên gật đầu nhìn Cổ Nhất Phi nói: “Con cũng nghĩ vậy sao?”
“Con cũng băn khoăn, cảm thấy chuyện Tử Nhi nuốt càng có liên hệ gì đó với Vân Phàm mà không nói rõ được, không biết là liên hệ gì, nay Ngũ gia lại đến, cũng nói là muốn gặp Vân Phàm, rốt cuộc con người Vân Phàm này là ai?”
Cổ Tiếu Thiên thở dài: “Đúng cậy, hoặc chuyện Tử Nhi nuốt vàng và chuyện Ngũ gia đến tìm Vân Phàm chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng ta càng nghĩ càng không hiểu, thực ra thân phận thực sự của Đỗ Vân Phàm là gì”
“Thân phận thực sự? Ý phụ thân là gì?”
“Hôm trước ta vào cung còn đoán xem ta gặp ai?”
Cổ Nhất Phi lắc đầu.“Lưu công công”
“Phụ thân gặp Lưu công công làm gì?”
“Con quên rằng Đỗ Vân Phàm là do Lưu công công tiến cử sao?”
“Đúng rồi, là Lưu công công, Đỗ Vân Phàm, Tử Nhi, ba người này, sao con không liên hệ được với nhau nhỉ? Hay Lưu công công quen biết Đỗ Vân Phàm?”
“Ta cũng nghĩ vậy”
“Sao mới có thể biết được đây?”
“Cái này cũng không khó, Lưu công công đi cùng Ngũ gia đến đây”
“Sao Lưu công công lại đến cùng Ngũ gia? Sao không phải là Vương công công?”
Cổ Tiếu Thiên nói: “Vì vậy ta mới không hiểu nguyên nhân của nó, Lưu công công là người của Mục quý phi, theo lí thì mỗi lần Ngũ gia ra ngoài đều phải là Vương công công theo hầu, lần này sao lại…”
“Coi như lần này để chúng ta có thể biết được quan hệ của ông ta với Đỗ Vân Phàm ra sao”
“Thôi, chúng ta cứ đợi rồi xem”
Hai người vừa đi đến tiền viện vừa nói chuyện.Hai người đứng nói chuyện một lúc thì thấy Đỗ Văn Hạo đi từ cửa đông ra, Nhất Phi nói nhỏ với cha: “Phụ thân xem Vân Phàm có phải thương hoa tiếc ngọc không”
“Nhưng phàm là đàn ông ai cũng có bản năng này mà”
Cổ Nhất Phi không ngờ cha lại nói vậy, hắn kinh ngạc, rồi nghĩ cũng đúng đành cười.Ba người ngồi xe ngựa đến thẳng một thanh lâu có tiếng phía Tây thành gọi là Phong Nguyệt Vô Biên.Cổ Tiếu Thiên xuống xe trước, một người trông giống tiểu nhị tươi cười lại gần cung kính nói: “Xin hỏi vị nào là Cổ gia?”
Cổ Tiếu Thiên quay đầu thấy Cổ Nhất Phi và Đỗ Văn Hạo đã xuống xe bèn nói với tiểu nhị: “Ngũ gia đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi, đã đến chỗ Nhu Nhi cô nương uống trà rồi”
Đỗ Văn Hạo xuống xe, thấy đây cũng không phải chốn ngoại thành, mà là chốn thanh lâu tranh hoàng rất hoa lệ, trước cửa còn có một câu đối viết bằng thảo thư, viết là: Mẫu đơn hoa hạ tử, tử mộng sinh túy, túy tam sơn ngũ nhạc đa tình nhi lang ái mẫu đơn; Tác quỷ phong lưu, lưu phương vạn đại, đại ngũ hồ tứ hải quả ý nữ tử lai tác quỷ.
Hoành phê: Nhất mộng vấn hương.Cổ Nhất Phi cười nói: “Hiền đệ thấy câu đối hay không?”
Đỗ Văn Hạo xưa nay vẫn coi thường những chốn này, cảm thấy không sạch sẽ gì, nhưng không muốn làm mất hứng của Nhất phi bàn lành lạnh nói: “Đệ không để ý đến những cái đó lắm”
lòng thầm nghĩ hai cha con họ Cổ này thật lạ, già trẻ đều cùng đến thanh lâu, thật không nhận ra sự phóng khoáng đó.Cổ Tiếu Thiên vào trước, thấy Nhất Phi và Đỗ Văn Hạo vẫn đứng ngoài cửa chỉ trỏ câu đối nói chuyện bèn quay người lại nói: “Nhanh lên, đừng để Ngũ gia đợi lâu”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Tại hạ chưa thấy Cổ đại nhân căng thẳng như vậy bao giờ, Ngũ gia này rút cuộc là ai, chắc là nhất phẩm đại thần chăng?”
Cổ Nhất Phi cười nói lấp liếm: “Chỉ là công tử của người bạn cũ của cha ta, hai nhà có mối thâm gia lâu năm, Ngũ gia đó tuy còn trẻ, nhưng thiên chất thông minh đa tài, hơn nữa lại hiền hòa, hiền đệ đừng lo, hai người tuổi tác ngang nahu, chắc sẽ dễ nói chuyện thôi”
Đỗ Văn Hạo không nói gì nữa, chỉ cười gật đầu, theo Cổ Nhất Phi vào trong, hắn trộm nghĩ, nếu bằng tuổi mình thì tại sao lại gọi là Ngũ gia? Hơn nữa cũng không giống công tử nhà người quen, không chừng là một viên quan lớn hơn Cổ Tiếu Thiên, nếu không ông ta đâu có lo lắng như vậy, có khi nào là Vương gia nào đó không? Tuyệt đối đừng, hắn không muốn có thâm giao với Cổ gia, nếu không phải vì Tử Nhi thì hắn không muốn đến chút nào.
Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa nghĩ, theo Cổ Nhất Phi qua đại sảnh lớn cũng không để ý đến mấy cô gái ở đó.
Ra khỏi đại sảnh thì đi xuống mười mấy bậc thang, sau đó lại vòng qua một hoa viên lớn, tiếp đến là một con đường ngoằn nghèo dài mới đến một tiểu viện, trước tiểu viện đó có hai bụi hoa kim ngân rất đẹp, tỏa ra hương thơm dịu dàng.Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo cứ chăm chăm đi đường tưởng là hắn không muốn nhìn thấy mấy cô nương ở đây, gặp mấy phu nhân rồi mới hiểu tại sao sự dung tục ở đây không lọt được vào mắt hắn, thế là cũng chẳng nói gì, cho đến khi đến trước một căn phòng nghe thấy trong đó có tiếng ồn ào, lại nhìn gương mặt đăm đăm của Đỗ Văn Hạo mới chặn hắn lại.Đỗ Văn Hạo tỉnh lại ngẩng đầu nhìn Cổ Nhất Phi, thấy hắn cười mình bèn nói: “Cổ đại ca, sao vậy?”
Cổ Nhất Phi chỉ chỉ vào căn phòng náo nhiệt đó nói: “Có phải đệ muốn vào không?”
Đỗ Văn Hạo giờ mới phát hiện ra là đã đến nơi, không thấy Cổ Tiếu Thiên đâu, đoán là đã vào trong bèn cười nói: “Đến rồi thì vào thôi, có gì mà muốn hay không muốn”
Đang nói thì Cổ Tiếu Thiên cùng với một thanh niên trẻ trạc tuổi mình vui vẻ cười nói đi ra, người này cao khoảng 7 thước 8, có phong độ, mà thổ mộc rõ ràng, không toát ra từ trang sức, người khác còn nghĩ đó là tướng rồng phượng, thiên chất tự nhiên, rốt cuộc cũng chỉ là tướng phong lưu dở mùa, chỉ là có chút quý khí, không thể so được.Đỗ Văn Hạo giật mình, người này trông quen lắm, không biết đã gặp ở đâu rồi, nghĩ kĩ lại rồi tự nhiên bật cười, tại sao? Người xung quanh đều không biết, trước khi xuyên việt, lúc ở trường đại học xem hồng lâu mộng, đến cảnh Giả Bảo Ngọc gặp Lâm Đại Ngọc, vì vậy mới bật cười.“Ngươi đang cười gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy có người hỏi mình mới tỉnh lại, càng cảm thấy người này quen quá, cố nhịn cười, đường hoàng đáp: “Chỉ là cảm thấy vị huynh đài rất quen nên cười thôi”
Cổ Tiếu Thiên đưa mặt nhìn Hoàng thượng, thấy người sững ra, sau đó mỉm cười hiền hòa nói với Đỗ Văn Hạo: “Có thể chúng ta đã từng gặp, ngươi cũng không cần vui vẻ như vậy, cười mãi không thôi, làm cho chúng ta không biết làm sao”
Ai ngời hoàng thượng nói vậy Đỗ Văn Hạo càng không nhịn được cười phá lên, khiến cho Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi sợ hãi nhìn hoàng thượng.Hoàn thượng cũng cười nói: “Vân Phàm huynh nói ra xem cho mọi người biết cùng cười nào?”
“Huynh đài chính là Ngũ gia mà Cổ đại nhân nóng lòng đi gặp sao?”
Hoàng thượng chỉ gật đầu.“Vậy cũng được, nếu huynh có hứng thú nghe thì câu chuyện này hơi dài, huynh có muốn nghe không?”
“Tất nhiên, đi nào, chúng ta vào trong ngồi xuống nghe câu chuyện của vị huynh đệ này nào”
Mọi người đi vào phòng, hoàng thượng nói: “Vân Phàm huynh hãy kể chi tiết cho mọi người nghe đi”
Đỗ Văn Hạo hết cách, đang sợ mình gặp những người này thì nói gì, bèn kể “Hồng lâu mộng”
của Tào Tuyết Cần ra, mọi người trong phòng trên dưới đều lắng nghe không ho hắng gì, thậm chi khi rót nước cũng chú ý không gây ra tiếng động.Cổ Tiếu Thiên nhìn con trai, thấy hắn cũng đang chăm chú nghe, lại nhìn hoàng thượng, cũng không khác gì con trai mình, trong lòng thầm than thở, mất nửa ngày đến đây chỉ để nghe Đỗ Vân Phàm kể chuyện, may là câu chuyện này hay, mọi người có hứng nghe như vậy thì mình cũng chịu khó nghe vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook