Tổng Thống Biến Thái
-
Chương 16
Cô bán thịt ngẩn ngơ, đại não không ngừng hoạt động để tiếp thu câu nói vừa rồi của Viên Thái Bách, nhưng rất tiếc, đường truyền lại bị gián đoạn!
“ Cậu... muốn mua gì cơ? “.
Viên Thái Bách tưởng mình mua ít quá nên không bán, đành phải tăng thêm.
“ Cháu mười cân băng vệ sinh “.
Lần này cô bán thịt nghe thủng, cười đến không thấy trời đất, Viên Thái Bách đen mặt, thật sự không hiểu nổi. Anh lập tức rút điện thoại gọi cho thư ký Lý.
“ Tổng thống “.
“ Tôi đến chợ mua không được băng vệ sinh “.
Đầu bên kia, thư ký Lý đánh rơi điện thoại, cười không khép nổi miệng. Mãi một hồi sau, cậu mới có thể bình tĩnh trả lời Viên Thái Bách.
“ Tổng thống, băng vệ sinh là một loại bỉm, phải mua ở cửa hàng tạp hoá! “.
Viên tổng thống sắc mặt nặng nề trực tiếp cúp điện thoại, lẩm bẩm chửi một câu.
“ Băng vệ sinh không phải là thịt, thật chẳng có logic! “.
[... ]
Viên Thái Bách vừa đi được một hồi, Chân Mạt liền tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân đang ở bệnh viện, Chân Mạt ôm cái bụng đau bước xuống giường.
Thăm hỏi tình hình, cô mới biết bản thân mình đang ở phòng bệnh chuyên dụng của tổng thống và Viên Thái Bách thì đang đi mua băng vệ sinh cho cô. Khi nghe vế thứ hai gương mặt cô có chút ửng đỏ.
Chân Mạt vừa định quay về phòng bệnh chờ Viên Thái Bách thì bị giọng nói quen thuộc gọi lại.
“ Tiểu Mạt “.
Cả cơ thể nhỏ bé của cô run lên, Chân Mạt quay đầu, là Giản Tố, bạn trai cũ của cô.
“ Sao anh lại ở đây? “.
Người đàn ông mặc áo chuyên dụng của bác sĩ bước đến, ôn hoà đáp.
“ Nghe nói trên này có bệnh nhân nên anh lên xem sao. Tiểu Mạt, người đó không phải em chứ? “.
Chân Mạt ngượng ngùng gật đầu.
“ Sao thế? Em không khoẻ à? “.
Giản Tố nhìn cô, sâu trong đôi đồng tử ẩn chứa loại tình cảm khá phức tạp.
“ Hiện tại em đỡ rồi “.
Chân Mạt tinh ý phát hiện tay hắn không đeo nhẫn có chút giật mình, chẳng phải mấy hôm trước hắn đã kết hôn ư?
“ Anh... Sao lại không đeo nhẫn thế? “.
“ Đám cưới huỷ rồi. Đột nhiên lại không muốn cùng cô ấy kết hôn nữa “.
Hai người đang nói chuyện bỗng từ đầu một người phụ nữ trung niên lao đến, tát Chân Mạt một cái, lớn giọng quát.
“ Năm xưa tiền tôi cho cô không đủ phải không? Thế nên bây giờ cô mới lại tiếp cận con trai tôi? “.
Một bên má Chân Mạt bỏng rát, cô sững người nhìn người kia còn Giản Tố thì hoàn toàn vì câu nói ấy mà á khẩu.
Người phụ nữ trung niên vốn định đánh Chân Mạt một cái nữa nhưng cổ tay bà tay lại bị Viên Thái Bách giữ lấy. Sắc mặt Viên Thái Bách trầm xuống.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ trong lòng không thoải mái. Dám đánh vợ anh, chửi vợ anh hám tiền, đúng là chán sống!
Viên Thái Bách lấy điện thoại, gọi thư ký Lý.
“ Cậu lập tức mang một tấn thẻ tín dụng đen, cái thẻ dùng vô hạn ý đến bệnh viện, tôi cần dùng để đánh người “.
“... “.
“ Cậu... muốn mua gì cơ? “.
Viên Thái Bách tưởng mình mua ít quá nên không bán, đành phải tăng thêm.
“ Cháu mười cân băng vệ sinh “.
Lần này cô bán thịt nghe thủng, cười đến không thấy trời đất, Viên Thái Bách đen mặt, thật sự không hiểu nổi. Anh lập tức rút điện thoại gọi cho thư ký Lý.
“ Tổng thống “.
“ Tôi đến chợ mua không được băng vệ sinh “.
Đầu bên kia, thư ký Lý đánh rơi điện thoại, cười không khép nổi miệng. Mãi một hồi sau, cậu mới có thể bình tĩnh trả lời Viên Thái Bách.
“ Tổng thống, băng vệ sinh là một loại bỉm, phải mua ở cửa hàng tạp hoá! “.
Viên tổng thống sắc mặt nặng nề trực tiếp cúp điện thoại, lẩm bẩm chửi một câu.
“ Băng vệ sinh không phải là thịt, thật chẳng có logic! “.
[... ]
Viên Thái Bách vừa đi được một hồi, Chân Mạt liền tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân đang ở bệnh viện, Chân Mạt ôm cái bụng đau bước xuống giường.
Thăm hỏi tình hình, cô mới biết bản thân mình đang ở phòng bệnh chuyên dụng của tổng thống và Viên Thái Bách thì đang đi mua băng vệ sinh cho cô. Khi nghe vế thứ hai gương mặt cô có chút ửng đỏ.
Chân Mạt vừa định quay về phòng bệnh chờ Viên Thái Bách thì bị giọng nói quen thuộc gọi lại.
“ Tiểu Mạt “.
Cả cơ thể nhỏ bé của cô run lên, Chân Mạt quay đầu, là Giản Tố, bạn trai cũ của cô.
“ Sao anh lại ở đây? “.
Người đàn ông mặc áo chuyên dụng của bác sĩ bước đến, ôn hoà đáp.
“ Nghe nói trên này có bệnh nhân nên anh lên xem sao. Tiểu Mạt, người đó không phải em chứ? “.
Chân Mạt ngượng ngùng gật đầu.
“ Sao thế? Em không khoẻ à? “.
Giản Tố nhìn cô, sâu trong đôi đồng tử ẩn chứa loại tình cảm khá phức tạp.
“ Hiện tại em đỡ rồi “.
Chân Mạt tinh ý phát hiện tay hắn không đeo nhẫn có chút giật mình, chẳng phải mấy hôm trước hắn đã kết hôn ư?
“ Anh... Sao lại không đeo nhẫn thế? “.
“ Đám cưới huỷ rồi. Đột nhiên lại không muốn cùng cô ấy kết hôn nữa “.
Hai người đang nói chuyện bỗng từ đầu một người phụ nữ trung niên lao đến, tát Chân Mạt một cái, lớn giọng quát.
“ Năm xưa tiền tôi cho cô không đủ phải không? Thế nên bây giờ cô mới lại tiếp cận con trai tôi? “.
Một bên má Chân Mạt bỏng rát, cô sững người nhìn người kia còn Giản Tố thì hoàn toàn vì câu nói ấy mà á khẩu.
Người phụ nữ trung niên vốn định đánh Chân Mạt một cái nữa nhưng cổ tay bà tay lại bị Viên Thái Bách giữ lấy. Sắc mặt Viên Thái Bách trầm xuống.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ trong lòng không thoải mái. Dám đánh vợ anh, chửi vợ anh hám tiền, đúng là chán sống!
Viên Thái Bách lấy điện thoại, gọi thư ký Lý.
“ Cậu lập tức mang một tấn thẻ tín dụng đen, cái thẻ dùng vô hạn ý đến bệnh viện, tôi cần dùng để đánh người “.
“... “.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook