Tống Thì Hành
-
Chương 60: Tiếng lành đồn xa (Trung)
Mặt Ngọc Doãn đỏ bừng.
- Nhị ca đừng nói bừa, thật sự không có gì.
- Được rồi được rồi, các ngươi không có gì...Hôm nay ta đến là có chuyện tìm ngươi. Ta được người ta nhờ vả mời ngươi đi uống rượu, mong rằng Tiểu Ất ngươi chớ chối từ. Ta đã vỗ ngực đảm bảo với người ta rồi.
- Ai muốn mời ta?
- Việc này...ngươi cứ đi là biết.
Vẻ mặt Chu Lương thần thần bí bí, nốt ruồi bên miệng y theo nụ cười trên mặt y giật giật.
- Còn tỏ ra thần bí?
Ngọc Doãn mỉm cười.
- Nói với Cửu Nhi tỷ một câu rồi chúng ta đi.
Chu Lương giúp quá nhiều rồi nên hắn không thể không nể mặt mũi.
Sau khi Ngọc Doãn thay xong quần áo, đi đến trước cửa phòng Yến Nô, khẽ nói:
- Cửu Nhi tỷ, Nhị ca gọi ta đi ra ngoài, buổi trưa ta không đến cửa hàng nữa. Sau buổi trưa ta mới qua đó, Cửu Nhi tỷ nói một tiếng với Nhị tỷ là đến Lý Ngõa tử tìm thợ thủ công sửa lại nhà bếp, thuận tiện trả tiền công cho hắn.
- Biết rồi!
Trong phòng vọng ra giọng nói nhỏ xíu của Yến Nô.
Giọng nói kia dịu dàng như thê tử nói với trượng phu khiến Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
- Nhị ca, tóm lại là gặp ai? Sao lại thần bí như thế?
Ra khỏi nhà, Ngọc Doãn và Chu Lương đi trên đường.
Tuy nhiên lúc đi lại đi về hướng phố Mã Hành.
Ngọc Doãn thầm thấy kỳ lạ, liền mở miệng hỏi.
Chu Lương cười cười:
- Sao Tiểu Ất tò mò như vậy? Yên tâm đi, là chuyện tốt... Ca ca sao có thể hại ngươi.
- Hại ta cũng không sao, nhưng vẫn phải nói với ta rốt cuộc đó là ai? Có chuyện gì? Để ta biết còn chuẩn bị chứ, đừng cứ thần thần bí bí luôn tạo cho ta cảm giác cổ quái.
- Ngươi đừng có hỏi nhiều, đi theo ta là được.
Ngọc Doãn không hiểu ra sao, nhưng đã không hỏi được gì nên không hỏi nữa.
Dù sao hắn cũng không sợ Chu Lương giở trò gì, hiện giờ tốt xấu cũng là người có danh tiếng, Chu Lương cũng khó mà làm được chuyện xấu gì, chỉ là trong lòng hắn hơi tò mò, rốt cuộc là ai muốn gặp hắn? Điều này thật sự khiến Ngọc Doãn không đoán ra được.
- Tiểu Ất, sao hôm nay không đánh đàn?
Trên đường, thỉnh thoảng có người hỏi.
Ngọc Doãn thì nhất nhất trả lời, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với họ vài câu.
Khi đi ngang qua cửa hàng thấy việc buôn bán vẫn rất tốt, hắn cũng không muốn đi quấy rầy việc kinh doanh, liền tiếp tục cùng Chu Lương đi về phía trước.
- Sao lại ở đây?
Hai người dừng ở bên ngoài lầu Bạch Phàn, Chu Lương cười nói:
- Tới rồi!
Vừa nói y vừa đi vào trong.
Nhưng Ngọc Doãn lại do dự.
- Nhị ca, rốt cuộc là ai?
Trước đó vài ngày hắn vừa mới gây chuyện với Tiếu Chi Nhi, có chút mất mặt. Chu Lương thấy hắn do dự, xoay người lại kéo tay hắn:
- Đi đi đi, đã đến rồi, đi gặp một lần thì có sao? Yên tâm, sẽ không làm ngươi thiệt thòi đâu.
- Vậy thôi được!
Ngọc Doãn và Chu Lương đi vào lầu Bạch Phàn, đụng phải Đông Tâm Lôi ngăn lối đi, vẻ mặt lo lắng nói:
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi lại muốn tới đây sinh sự?
Lần trước Ngọc Doãn đánh đàn trên phố khiến Đông Tâm Lôi bị mất thể diện.
Nay thấy Ngọc Doãn đến đương nhiên thái độ khó chịu. Còn Ngọc Doãn cũng là người ngang bướng, thấy Đông Tâm Lôi ngăn cản lối đi, lập tức không nói hai lời xoay người bỏ đi.
Chu Lương vội kéo Ngọc Doãn lại, nói với Đông Tâm Lôi:
- Ca ca đừng hiểu lẩm, hôm nay chúng ta tới đây là do được người ta mời đến uống rượu ở Tây Nhã Tam chứ không phải tới gây chuyện. Trước đây Tiểu Ất đắc tội với ca ca, là tuổi trẻ hiếu thắng, ca ca đại nhân đại lượng sao phải tính toán với hắn? Nay vào cửa đều là khách, ca ca không nên đuổi khách đi.
Tây Nhã Tam?
Đó là nhã gian số 3 tầng bốn lầu tây.
Có thể ở lầu bốn đều là những nhân vật khó lường.
Đông Tâm Lôi chau mày, quay đầu hỏi:
- Hôm nay ai ở Tây Nhã Tam?
- Tây Nhã Tam không có khách ở...
Đông Tâm Lôi giận giữ giơ tay ra bắt lấy Chu Lương.
- Hai tên vô lại các ngươi, ta suýt nữa tưởng thật cho lên tầng rồi.
Ngọc Tiểu Ất, lần trước Trương Tam ca giúp ngươi, ta đã nhịn ngươi một lần, hôm nay ngươi lại tới gây rối, đừng trách ông nội đây không khách khí.
Vừa nói vừa ra hiệu cho năm sáu tay đánh đấm áo đen đuôi ngắn vây lấy Ngọc Doãn.
- Đông Tâm Lôi sao lại sinh sự?
Một giọng nói mềm mại vang lên, cửa sổ tầng lầu bốn mở ra, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp.
- Đông gia, không phải người nhà mình gây chuyện, mà là có người khác đến gây rối.
- Đồ khốn khiếp, Tiểu Ất là khách do ta mời tới, sao lại ngăn cản hắn?
- Hả?
Đông Tâm Lôi sững người, nhìn Ngọc Doãn.
Tuy nhiên trong lòng Ngọc Doãn lại không vui, nếu không phải vì nể mặt Chu Lương thì đã hất áo bỏ đi rồi. Thấy Đông Tâm Lôi nhìn mình, hắn quay đầu đi, hừ một tiếng không nói không rằng. Đông Tâm Lôi cũng vô cùng xấu hổ, không biết nên mở miệng xin lỗi thế nào. Chu Lương biết nhìn rộng, vội vàng nói:
- Mã Nương Tử đừng vội hiểu lầm, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, không phải là lỗi của Đông Tâm Ca, Mã Nương Tử đừng vội trách cứ.
Nói xong y kéo áo Ngọc Tiểu Ất.
- Tiểu Ất, mau theo ta lên đi.
- Ta không đi!
Chu Lương sao không hiểu tính tình của Ngọc Doãn.
Y tức thì cười khổ:
- Tiểu Ất, ngươi không nể mặt ca ca sao? Đã tới đây rồi thì cũng không nên chần chừ nữa.
- Thôi được, ta nể mặt ngươi.
Chu Lương liên tục gật đầu, lại nói với Đông Tâm Lôi vài câu mới kéo Ngọc Doãn lên lầu.
- Xui quá!
Đông Tâm Lôi than thầm:
- Cứ gặp tên ngày là không có chuyện tốt gì, toàn là xui xẻo.
- Gần đây ca ca gặp chuyện xui, không bằng đi viện Quan Âm đốt nén hương xả xui?
- Đúng thế đúng thế, hôm nay phải đi thắp hương bái phật, giải xui thôi.
Ngọc Doãn đi theo Chu Lương lên lầu.
Đã sớm có người đứng ở đầu bậc thang hầu đón, cũng là người quen, là quản sự của lầu Bạch Phàn - Chu Thành.
Quan hệ giữa Ngọc Doãn và Chu Thành khá tốt, nên hắn lập tức chắp tay chào Chu Thành:
- Nghe nói Đại Lang vừa có chuyện vui, ta còn chưa kịp chúc mừng...Ha hả, xin Đại Lang thứ tội cho.
Chu Thành cười nói:
- Tiểu Ất đừng giễu cợt, dù sao cũng chỉ là quản sự, sao sánh được với tên tuổi Tiểu Ất?
Ngoài miệng khách sáo nhưng vẫn không che giấu được niềm vui bên trong.
- Đông gia nhà ta mời Tiểu Ất đến đây, dù gì cũng là có chút tình đồng hương với ta, mong Tiểu Ất chiếu cố nhiều.
Ngọc Doãn cười cười cùng Chu Lương, theo Chu Thành đi vào trong nhã gian.
Nhã gian lầu bốn này rộng hơn rất nhiều so với các nhã gian dưới lầu, trang trí cũng vô cùng tinh mỹ. Mã Nương Tử mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc mây vấn cao, đang ngồi ở vị trí chủ nhà. Bên cạnh nàng còn có một thanh niên, gương mặt rất đẹp, nhìn vô cùng thông minh lanh lợi, tuy nhiên trên khóe mắt hiện rõ nét kiêu ngạo.
Mà phía sau gã còn có một cô gái, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt câu hồi, vô cùng quyến rũ.
Nhìn khí chất đó cực kỳ đoan trang, mà dung mạo kia lại vô cùng mị hoặc.
Trong đoan trang có mị hoặc, trong mị hoặc có đoan trang, hai khí chất hoàn toàn khác biệt nhau nhưng lại thành một thể hoàn mỹ. Phong tình kia, ý nhị kia...chỉ cần dùng ánh mắt câu hồn đảo một vòng cũng đủ khiến người khác xao động.
Lợi hại, lợi hại a!
Mỹ nhân này đúng là vô cùng hấp dẫn.
Ngọc Doãn chỉ liếc nhìn mỹ nhân một cái đã cảm thán trong lòng.
May mắn là tính tình hắn thô lỗ, lại thêm trong lòng đã có “Cửu Nhi tỷ” nên không hề có thái độ thất thố.
- Tiểu Ất, mời ngồi.
Mã Nương Tử đứng dậy chào đón, người thanh niên bên cạnh lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Tiểu Ất, vị này là đông gia của lầu Phong Nhạc.
Ngọc Doãn ngẩn ra, vội chắp tay:
- Hóa ra là lão nương, Tiểu Ất thất lễ rồi.
Hai chữ “lão nương” là cách gọi tôn kính nói chung ở trong phố xá.
Mã Nương Tử cười nói:
- Tiểu Ất đừng khách sáo, nhắc đến mới thấy gần đây Tiểu Ất tiếng lành đồn xa, nếu Ngọc đại ca dưới suối vàng mà biết, chắc vô cùng vui mừng.
Mã Nương Tử nói “Ngọc đại ca”, đó là Ngọc Phi, phụ thân của Ngọc Doãn.
Năm đó Nội Đằng Tử đấu đô vật thắng người Liêu, nàng nhắc tới Ngọc Phi cũng thể hiện là quen biết Ngọc Phi, là bề trên Ngọc Doãn. Ngọc Doãn sửng sốt, thái độ càng thêm cung kính:
- Thì ra là trưởng bối, trước đây Tiểu Ất không biết đã gây loạn, kính xin lão nương bỏ quá cho.
Nàng là bằng hữu của cha, đương nhiên Ngọc Doãn có chút sợ hãi.
Mấy ngày nay hắn gây ra nhiều chuyện, tuy nói không phải nhằm vào lầu Bạch Phàn, nhưng cũng đã ảnh hưởng không nhỏ đến lầu Bạch Phàn.
- Đây là cháu ngoại trai ta, tên là Bạch Thế Minh, trước đây làm việc tại phủ Đại Danh...
Việc trước kia đừng nhắc tới nữa. Tiểu Ất là người hiểu chuyện, sao có thể cho là càn quấy?
- Nhị ca đừng nói bừa, thật sự không có gì.
- Được rồi được rồi, các ngươi không có gì...Hôm nay ta đến là có chuyện tìm ngươi. Ta được người ta nhờ vả mời ngươi đi uống rượu, mong rằng Tiểu Ất ngươi chớ chối từ. Ta đã vỗ ngực đảm bảo với người ta rồi.
- Ai muốn mời ta?
- Việc này...ngươi cứ đi là biết.
Vẻ mặt Chu Lương thần thần bí bí, nốt ruồi bên miệng y theo nụ cười trên mặt y giật giật.
- Còn tỏ ra thần bí?
Ngọc Doãn mỉm cười.
- Nói với Cửu Nhi tỷ một câu rồi chúng ta đi.
Chu Lương giúp quá nhiều rồi nên hắn không thể không nể mặt mũi.
Sau khi Ngọc Doãn thay xong quần áo, đi đến trước cửa phòng Yến Nô, khẽ nói:
- Cửu Nhi tỷ, Nhị ca gọi ta đi ra ngoài, buổi trưa ta không đến cửa hàng nữa. Sau buổi trưa ta mới qua đó, Cửu Nhi tỷ nói một tiếng với Nhị tỷ là đến Lý Ngõa tử tìm thợ thủ công sửa lại nhà bếp, thuận tiện trả tiền công cho hắn.
- Biết rồi!
Trong phòng vọng ra giọng nói nhỏ xíu của Yến Nô.
Giọng nói kia dịu dàng như thê tử nói với trượng phu khiến Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
- Nhị ca, tóm lại là gặp ai? Sao lại thần bí như thế?
Ra khỏi nhà, Ngọc Doãn và Chu Lương đi trên đường.
Tuy nhiên lúc đi lại đi về hướng phố Mã Hành.
Ngọc Doãn thầm thấy kỳ lạ, liền mở miệng hỏi.
Chu Lương cười cười:
- Sao Tiểu Ất tò mò như vậy? Yên tâm đi, là chuyện tốt... Ca ca sao có thể hại ngươi.
- Hại ta cũng không sao, nhưng vẫn phải nói với ta rốt cuộc đó là ai? Có chuyện gì? Để ta biết còn chuẩn bị chứ, đừng cứ thần thần bí bí luôn tạo cho ta cảm giác cổ quái.
- Ngươi đừng có hỏi nhiều, đi theo ta là được.
Ngọc Doãn không hiểu ra sao, nhưng đã không hỏi được gì nên không hỏi nữa.
Dù sao hắn cũng không sợ Chu Lương giở trò gì, hiện giờ tốt xấu cũng là người có danh tiếng, Chu Lương cũng khó mà làm được chuyện xấu gì, chỉ là trong lòng hắn hơi tò mò, rốt cuộc là ai muốn gặp hắn? Điều này thật sự khiến Ngọc Doãn không đoán ra được.
- Tiểu Ất, sao hôm nay không đánh đàn?
Trên đường, thỉnh thoảng có người hỏi.
Ngọc Doãn thì nhất nhất trả lời, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với họ vài câu.
Khi đi ngang qua cửa hàng thấy việc buôn bán vẫn rất tốt, hắn cũng không muốn đi quấy rầy việc kinh doanh, liền tiếp tục cùng Chu Lương đi về phía trước.
- Sao lại ở đây?
Hai người dừng ở bên ngoài lầu Bạch Phàn, Chu Lương cười nói:
- Tới rồi!
Vừa nói y vừa đi vào trong.
Nhưng Ngọc Doãn lại do dự.
- Nhị ca, rốt cuộc là ai?
Trước đó vài ngày hắn vừa mới gây chuyện với Tiếu Chi Nhi, có chút mất mặt. Chu Lương thấy hắn do dự, xoay người lại kéo tay hắn:
- Đi đi đi, đã đến rồi, đi gặp một lần thì có sao? Yên tâm, sẽ không làm ngươi thiệt thòi đâu.
- Vậy thôi được!
Ngọc Doãn và Chu Lương đi vào lầu Bạch Phàn, đụng phải Đông Tâm Lôi ngăn lối đi, vẻ mặt lo lắng nói:
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi lại muốn tới đây sinh sự?
Lần trước Ngọc Doãn đánh đàn trên phố khiến Đông Tâm Lôi bị mất thể diện.
Nay thấy Ngọc Doãn đến đương nhiên thái độ khó chịu. Còn Ngọc Doãn cũng là người ngang bướng, thấy Đông Tâm Lôi ngăn cản lối đi, lập tức không nói hai lời xoay người bỏ đi.
Chu Lương vội kéo Ngọc Doãn lại, nói với Đông Tâm Lôi:
- Ca ca đừng hiểu lẩm, hôm nay chúng ta tới đây là do được người ta mời đến uống rượu ở Tây Nhã Tam chứ không phải tới gây chuyện. Trước đây Tiểu Ất đắc tội với ca ca, là tuổi trẻ hiếu thắng, ca ca đại nhân đại lượng sao phải tính toán với hắn? Nay vào cửa đều là khách, ca ca không nên đuổi khách đi.
Tây Nhã Tam?
Đó là nhã gian số 3 tầng bốn lầu tây.
Có thể ở lầu bốn đều là những nhân vật khó lường.
Đông Tâm Lôi chau mày, quay đầu hỏi:
- Hôm nay ai ở Tây Nhã Tam?
- Tây Nhã Tam không có khách ở...
Đông Tâm Lôi giận giữ giơ tay ra bắt lấy Chu Lương.
- Hai tên vô lại các ngươi, ta suýt nữa tưởng thật cho lên tầng rồi.
Ngọc Tiểu Ất, lần trước Trương Tam ca giúp ngươi, ta đã nhịn ngươi một lần, hôm nay ngươi lại tới gây rối, đừng trách ông nội đây không khách khí.
Vừa nói vừa ra hiệu cho năm sáu tay đánh đấm áo đen đuôi ngắn vây lấy Ngọc Doãn.
- Đông Tâm Lôi sao lại sinh sự?
Một giọng nói mềm mại vang lên, cửa sổ tầng lầu bốn mở ra, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp.
- Đông gia, không phải người nhà mình gây chuyện, mà là có người khác đến gây rối.
- Đồ khốn khiếp, Tiểu Ất là khách do ta mời tới, sao lại ngăn cản hắn?
- Hả?
Đông Tâm Lôi sững người, nhìn Ngọc Doãn.
Tuy nhiên trong lòng Ngọc Doãn lại không vui, nếu không phải vì nể mặt Chu Lương thì đã hất áo bỏ đi rồi. Thấy Đông Tâm Lôi nhìn mình, hắn quay đầu đi, hừ một tiếng không nói không rằng. Đông Tâm Lôi cũng vô cùng xấu hổ, không biết nên mở miệng xin lỗi thế nào. Chu Lương biết nhìn rộng, vội vàng nói:
- Mã Nương Tử đừng vội hiểu lầm, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, không phải là lỗi của Đông Tâm Ca, Mã Nương Tử đừng vội trách cứ.
Nói xong y kéo áo Ngọc Tiểu Ất.
- Tiểu Ất, mau theo ta lên đi.
- Ta không đi!
Chu Lương sao không hiểu tính tình của Ngọc Doãn.
Y tức thì cười khổ:
- Tiểu Ất, ngươi không nể mặt ca ca sao? Đã tới đây rồi thì cũng không nên chần chừ nữa.
- Thôi được, ta nể mặt ngươi.
Chu Lương liên tục gật đầu, lại nói với Đông Tâm Lôi vài câu mới kéo Ngọc Doãn lên lầu.
- Xui quá!
Đông Tâm Lôi than thầm:
- Cứ gặp tên ngày là không có chuyện tốt gì, toàn là xui xẻo.
- Gần đây ca ca gặp chuyện xui, không bằng đi viện Quan Âm đốt nén hương xả xui?
- Đúng thế đúng thế, hôm nay phải đi thắp hương bái phật, giải xui thôi.
Ngọc Doãn đi theo Chu Lương lên lầu.
Đã sớm có người đứng ở đầu bậc thang hầu đón, cũng là người quen, là quản sự của lầu Bạch Phàn - Chu Thành.
Quan hệ giữa Ngọc Doãn và Chu Thành khá tốt, nên hắn lập tức chắp tay chào Chu Thành:
- Nghe nói Đại Lang vừa có chuyện vui, ta còn chưa kịp chúc mừng...Ha hả, xin Đại Lang thứ tội cho.
Chu Thành cười nói:
- Tiểu Ất đừng giễu cợt, dù sao cũng chỉ là quản sự, sao sánh được với tên tuổi Tiểu Ất?
Ngoài miệng khách sáo nhưng vẫn không che giấu được niềm vui bên trong.
- Đông gia nhà ta mời Tiểu Ất đến đây, dù gì cũng là có chút tình đồng hương với ta, mong Tiểu Ất chiếu cố nhiều.
Ngọc Doãn cười cười cùng Chu Lương, theo Chu Thành đi vào trong nhã gian.
Nhã gian lầu bốn này rộng hơn rất nhiều so với các nhã gian dưới lầu, trang trí cũng vô cùng tinh mỹ. Mã Nương Tử mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc mây vấn cao, đang ngồi ở vị trí chủ nhà. Bên cạnh nàng còn có một thanh niên, gương mặt rất đẹp, nhìn vô cùng thông minh lanh lợi, tuy nhiên trên khóe mắt hiện rõ nét kiêu ngạo.
Mà phía sau gã còn có một cô gái, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt câu hồi, vô cùng quyến rũ.
Nhìn khí chất đó cực kỳ đoan trang, mà dung mạo kia lại vô cùng mị hoặc.
Trong đoan trang có mị hoặc, trong mị hoặc có đoan trang, hai khí chất hoàn toàn khác biệt nhau nhưng lại thành một thể hoàn mỹ. Phong tình kia, ý nhị kia...chỉ cần dùng ánh mắt câu hồn đảo một vòng cũng đủ khiến người khác xao động.
Lợi hại, lợi hại a!
Mỹ nhân này đúng là vô cùng hấp dẫn.
Ngọc Doãn chỉ liếc nhìn mỹ nhân một cái đã cảm thán trong lòng.
May mắn là tính tình hắn thô lỗ, lại thêm trong lòng đã có “Cửu Nhi tỷ” nên không hề có thái độ thất thố.
- Tiểu Ất, mời ngồi.
Mã Nương Tử đứng dậy chào đón, người thanh niên bên cạnh lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Tiểu Ất, vị này là đông gia của lầu Phong Nhạc.
Ngọc Doãn ngẩn ra, vội chắp tay:
- Hóa ra là lão nương, Tiểu Ất thất lễ rồi.
Hai chữ “lão nương” là cách gọi tôn kính nói chung ở trong phố xá.
Mã Nương Tử cười nói:
- Tiểu Ất đừng khách sáo, nhắc đến mới thấy gần đây Tiểu Ất tiếng lành đồn xa, nếu Ngọc đại ca dưới suối vàng mà biết, chắc vô cùng vui mừng.
Mã Nương Tử nói “Ngọc đại ca”, đó là Ngọc Phi, phụ thân của Ngọc Doãn.
Năm đó Nội Đằng Tử đấu đô vật thắng người Liêu, nàng nhắc tới Ngọc Phi cũng thể hiện là quen biết Ngọc Phi, là bề trên Ngọc Doãn. Ngọc Doãn sửng sốt, thái độ càng thêm cung kính:
- Thì ra là trưởng bối, trước đây Tiểu Ất không biết đã gây loạn, kính xin lão nương bỏ quá cho.
Nàng là bằng hữu của cha, đương nhiên Ngọc Doãn có chút sợ hãi.
Mấy ngày nay hắn gây ra nhiều chuyện, tuy nói không phải nhằm vào lầu Bạch Phàn, nhưng cũng đã ảnh hưởng không nhỏ đến lầu Bạch Phàn.
- Đây là cháu ngoại trai ta, tên là Bạch Thế Minh, trước đây làm việc tại phủ Đại Danh...
Việc trước kia đừng nhắc tới nữa. Tiểu Ất là người hiểu chuyện, sao có thể cho là càn quấy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook