Tống Thì Hành
Chương 45: Yến quy lai (Hạ)

Hắn ngẩng lên nhìn cô gái đưa Kê Cầm.

- Cao tính đại danh của tỷ tỷ?

Cô gái kia nghe vậy đột nhiên ngượng ngùng, nói khẽ:

- Nô tên là Tiểu Lục, trong lầu hay gọi là Lục nương.

- Vậy thì, ta tặng Lục nương một khúc.

Ngọc Doãn dứt lời, hít sâu một hơi, ngồi trên ghế dài cầm Kê Cầm, điều chỉnh âm.

Kê Cầm này dù không bằng Kê Cầm của Chu Tiếu Hồng kia nhưng cũng rất tốt, âm sắc chất lượng rất tốt, cũng có thể biểu đạt tâm tư của Ngọc Doãn...

Hắn đánh giá Lục nương một lượt từ trên xuống dưới.

Lục nương này không quốc sắc thiên hương nhưng lại rất thuần khiết, hai đầu lông mày như có vẻ sầu lo, khiến người ta nảy sinh sự thương mến.

- Nhân dịp hôm nay ta sẽ tấu một khúc “Yến quy lai” tặng Lục Nương, kính xin Lục nương chỉ bảo.

Lục nương nghe vậy ngẩn ra, chợt mừng rỡ.

- Xin mời Tiểu Ất ca!

Trầm ngâm thật lâu, Ngọc Doãn gẩy dây đàn, Kê Cầm kia phát ra tiếng ngân khẽ.

Trước cửa hàng chợt vô cùng yên tĩnh, các cô gái đều ngừng nói, yên lặng lắng nghe, lại có chút ngưỡng mộ nhìn Lục nương.

Ngọc Doãn sau một đêm đã có tên tuổi.

Cộng thêm hắn dám đả kích vượt mặt Tiếu Chi Nhi nên càng thêm nổi tiếng.

Lục nương vốn là cô gái bình thường, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không có, nhưng hiện tại, Ngọc Doãn lại đàn một khúc tặng nàng đã làm tên tuổi nàng trở nên nổi danh lan truyền rộng. Nói không chừng dựa vào danh tiếng này mà có thể nâng địa vị lên, cho dù vẫn làm chị em ở trong lầu Hoan nhưng giá trị con người đã không còn như trước kia nữa mà nâng lên rất nhiều.

Đáng chết, mình chỉ nhớ muốn Ngọc ca nhi chơi đàn mà lại quên phải mang cầm theo.

Tiện tỳ Lục nương này cũng suy nghĩ quá chu toàn, lúc trước thấy cô ta mang cầm đến, nhưng không nghĩ gì nhiều, thật không ngờ có thể dựa vào cái đàn này lại giành được thiện cảm của Ngọc ca nhi! Thật là khéo dụ dỗ người khác, con người này đầy tâm kế, thật khiến người ta tức chết mà!

Trong lòng tuy rằng hâm mộ nhưng cũng khó tránh khỏi đố kỵ.

Không còn cách nào, ai bảo người ta thông minh, biết cách quyến rũ người khác?

Ngọc Doãn đánh khúc “Yến Quy Lai” thật sự là bản gốc.

Kiếp trước, sau khi cha qua đời, tâm trạng của hắn sa sút, cộng thêm sự nghiệp rơi vào sóng gió, cho nên cả ngày ngây ngẩn. Tận đến một ngày, hắn chợt thấy trong chim yến dưới mái hiên mùa đông năm trước bay đi rồi lại quay về, trong lòng có cảm ngộ, liền dựa theo đó mà sáng tác một nhạc khúc lấy tên là Yến Quy Lai. Chẳng qua khúc nhạc này vốn nên dùng đàn ngọc để tấu, sẽ thể hiện được ý nghĩa trong đó, lúc này dùng Kê Cầm, vô duyên cớ đã tăng thêm vài phần buồn bã.

Lần đầu Lục nương nghe không có cảm giác gì.

Nhưng dần dần nàng cảm nhận được ý nghĩa trong đó.

Mùa xuân đến khiến lòng người phấn chấn, chim yến lại về tổ yến dưới mái hiên, một cuộc sống mới lại bắt đầu, trong trầm luân lại tràn ngập sức sống, khiến người khác cảm động.

Hồi tưởng cả đời mình, chẳng phải cũng như thế sao?

Khóe môi nhướn lên cười, nhưng trong mắt lại có nước mắt...

Đợi khi khúc nhạc kết thúc, Lục nương duyên dáng cúi đầu với Ngọc Doãn:

- Cảm tạ tâm ý của Ngọc ca nhi, Lục nương đã biết phải làm thế nào.

Ngọc Doãn ngẩn ra, ngạc nhiên khó hiểu.

“Ngươi hiểu gì?”

Không đợi hắn mở miệng, đã thấy Lục nương lấy tất cả tiền trong người ra, chừng hơn một xâu , sau đó bảo Hoàng Tiểu Thất cắt một cân thịt tươi, rồi xoay người bước đi.

- Cô nương, tiền quá nhiều rồi!

- Có thể được Ngọc ca nhi đàn tặng một khúc, chút tiền ấy sao gọi là nhiều?

Dứt lời, không quay đầu lại mà đi.

Một cân thịt tươi, một xâu tiền?

Ngọc Doãn không biết nên nói thế nào. Cảm giác duy nhất đó là trên người cô gái này thật có nhiều tiền!

Thất Nhi và Đôn Nô kia nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ vẻ khó hiểu.

- Ngọc Ca nhi quả thật đàn rất hay, ngày mai nhất định phải đến làm phiền tiếp mới được.

Vài chị em cũng hết đi rồi nhưng lại khiến Ngọc Doãn mờ mịt không hiểu gì.

Vỗ nhẹ vào đầu, hắn xoay người lại hỏi:

- Nhị tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Dù sao Trương Nhị tỷ cũng là người từng trải, đã kinh qua nhiều sự việc, nên hiểu ý tứ của Lục nương.

Nếu lúc ấy Ngọc Doãn thu tiền, mà Lục nương lại không cầm cái gì đi về, vậy tức là Ngọc Doãn đã nhập vào Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc).

Nhưng rõ ràng Ngọc Doãn không có ý nhập nghề.

Vì thế, Lục nương dùng cách đó để giải quyết vấn đề khó khăn của Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn chơi đàn là vì hứng thú.

Nhưng nếu dựa vào Kê Cầm để kiếm tiền, vậy thì tức là đã nhập nghề rồi. Nếu đã vậy thì phải tuân theo quy của của Câu Lan. Nhưng Lục nương đưa tiền là để mua thịt, cho nên Ngọc Doãn không được coi là vi phạm.Về phần thịt này cho là rất đắt, nhưng trong mắt người ta, một khúc “Yến quy lai” của Ngọc Doãn đã có được một vị tri kỷ.

Mà vị tri kỷ này lại cảm thấy số tiền đó vô cùng hợp lý.

Người ta mua là thịt, nhưng đánh giá lại là người.

Ngọc Doãn dùng nhạc khúc tìm được tri âm, đã không vi phạm, lại càng khiến danh hiệu của cửa hàng Ngọc gia vang dội.

Tâm tư chị em này thật sự là quá mức phức tạp.

Ngọc Doãn vất vả lắm mới hiểu được những ngõ ngách bên trong truyện này, sau một lúc lâu thì đột nhiên mỉm cười.

- Nhị tỷ, vậy ta có được coi là hát kêu không?

-Ngọc ca nhi dựa vào bản lĩnh mà có được tri kỷ, không phải là để kiếm tiền, sao gọi là hát kêu được?

Ngọc Doãn cười rạng rỡ hơn.

***

Khi Yến Nô trở về, trong cửa hàng đã vắng vẻ hơn nhiều.

Ngọc Doãn đang ngồi trên ghế dài, cầm Kê Cầm mà Lục nương tặng hắn.

- Tiểu Ất ca lại mua cầm à?

- Không phải ta mua, mà là có người tặng, ta cũng đành chịu!

- Ai hào phóng tặng cầm vậy chứ?

Hoàng Tiểu Thất lập tức bước tới, đem sự việc kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho Yến Nô nghe, mặt mày hớn hở, vô cùng phấn khích.

- Cửu Nhi tỷ, ngươi không biết đó thôi, Tiểu Ất ca vừa mới thể hiện uy phong.

Cây cầm kia vừa vang lên lập tức khiến những chị em này ngừng tiếng. Mà kê cầm này nghe thật là hay, thật xứng đáng được gọi là nhất tuyệt.

Nào ngờ Yến Nô nghe vậy sắc mặt trầm xuống.

Nàng cắn môi, không hề hỏi thêm, chỉ cúi đầu bận rộn trong cửa hàng.

Ngọc Doãn bắt chuyện với nàng, nàng cũng đáp lại rất lạnh nhạt, không chút vui vẻ. Tâm tình thiếu nữ biến đổi bất chợt cũng khiến Ngọc Doãn không biết làm sao, chỉ biết vò đầu đứng một bên nhìn Yến Nô.

- Kết thúc công việc rồi!

-Vậy thì nghỉ làm sớm nhé?

- Thịt tươi đã bán hết chưa?

Đúng rồi, đông chủ lầu Bạch Phàn nói mỗi ngày muốn ba trăm cân thịt chín, vậy thì tốt nhất huynh nên nói một tiếng với Tam ca là muốn giết mổ thêm một con heo hơi nữa mới được. Còn nữa, phía đông chủ Hàn kia, huynh cũng đích thân đi bàn bạc đi.

Chuyện giá cả tiền bạc nô không quyết định được, Tiểu Ất ca huynh tự mình làm chủ đi.

Dứt lời, Yến Nô thở dài đi ra.

Ngọc Doãn không hiểu chuyện gì xảy ra, kéo Trương Nhị tỷ:

- Nhị tỷ, Cửu Nhi tỷ làm sao vậy?

Nhị tỷ là người nhạy bén, lập tức mỉm cười.

- Cửu Nhi tỷ tức giận!

- Ta biết, nhưng đang yên lành sao lại tức giận?

Trương Nhị tỷ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngọc Doãn thì lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Hai vợ chồng này, bề ngoài là hai vợ chồng nhưng trên thực tế lại là hai đứa trẻ.

Rõ ràng là rất quan tâm tới đối phương nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, nói như thế nào...

- Chuyện Tiểu Ất ca biết đánh đàn đã từng nói với Cửu Nhi tỷ chưa?

- Việc này...

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, thật sự không biết nên trả lời như nào. Rất lâu hắn mới lắp bắp:

- Chưa từng nói với muội ấy về việc này.

- Vậy thì đúng rồi!

Nhị tỷ cười nói:

- Cửu Nhi tỷ là thê tử của Tiểu Ất ca, nhưng lại không biết Tiểu Ất ca có bản lĩnh này. Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì, nhưng Tiểu Ất ca còn đặc biệt đàn một khúc nhạc cho vị cô nương kia nhưng lại chưa bao giờ đàn cho Cửu Nhi tỷ nghe. Nếu đổi lại là nô, Nhập Cửu dám làm như thế, nô cũng sẽ không vui, sẽ ghen tuông...Đúng rồi, chắc Tiểu Ất ca vẫn chưa hiểu đâu? Cửu Nhi tỷ ghen đó.

- A!

Ngọc Doãn lập tức há to miệng.

Hắn thật sự không để tâm đến chuyện này, chỉ lo chơi đàn mà quên mất cảm thụ của Yến Nô.

Đúng vậy, Lục nương kia chỉ là một cô nương xa lạ mà hắn còn đặc biệt đàn một khúc cho Lục nương. Còn Yến Nô là thê tử của hắn, nhưng lại không biết hắn có bản lĩnh như vậy, lại càng chưa từng đàn một khúc nhạc nào cho nàng.

Đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy bất mãn!

Ngọc Doãn cười khổ, vỗ vỗ đầu, tự giễu nói:

- Thật là quá ngu ngốc, khiến Cửu Nhi tỷ ấm ức rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương