Tống Tâm
-
Chương 33
Editor: Linh
Lời Tống Du quả thật cũng không sai, quan hệ của hai đứa tóm lại chỉ là bạn tốt và bạn học. Nhóc có thể giúp Đường Ninh dạy dỗ thằng anh không nên nết, khi có thời gian có thể chăm sóc bé, Tống Tâm lại giàu lòng trắc ẩn, có thể đưa cậu bé đến Nghiêm gia ở một thời gian nhưng lại không thể tiếp tục như vậy cả đời.
Đường Ninh có người nhà của mình, cuối cùng bé cũng phải về thôi.
Tống Tâm lăn lộn trên giường, xấu xa nghĩ, nếu Ninh Ninh cũng là trẻ mồ côi thì tốt biết bao, vậy cậu cũng có thể nuôi bé giống như nuôi Tiểu Du ngày xưa vậy...
Cậu cắn ngón tay, giơ điện thoại lên trước mặt, thở dài một hơi. Cậu quyết định sắp tới sẽ bàn bạc lại với Nghiêm Thiệu, bây giờ... Bây giờ còn phải ôn tập thi cuối kỳ đã!
Hơn hai năm rồi Tống Tâm chưa thi lần nào, lúc thì lo mình không có tâm lí ổn định, lúc thì lo mình kém xa các bạn quá. Khó khăn lắm mới có thể đi học lại, cậu đã rất cố gắng trong kỳ vừa rồi, nhưng... Nhưng trước kia cậu cũng rất cố gắng, kết quả cũng chẳng khá là bao.
Lo lắng tới cuối kỳ, nhiều môn đã học xong, ngày không phải lên lớp rất nhiều, ngày nào cậu cũng dậy từ bảy giờ sáng tới thư viện, buổi tối học tới mười một giờ đóng cửa ký túc mới trở về, về rồi lại tiếp tục khêu đèn suốt đêm đọc sách.
Bạn cùng phòng trêu cậu: "Xem ra học bổng kỳ này nhất định không thoát khỏi phòng chúng ta!"
Tống Tâm cắn môi, cúi đầu, đến nửa ngày mới uể oải nói: "Tôi... Tôi chỉ là sợ trượt mà thôi..."
Bạn cùng phòng cười ha ha, liên tục an ủi cậu nói căn bản không khả năng này, đừng khiêm tốn quá. Tống Tâm cũng không phải khiêm tốn —— cậu trước kia từ tiểu học đến cấp ba đều như thế này cả, đọc đến gian nan khắc khổ, kết quả cũng chỉ có thể đến điểm trung bình, không cẩn thận tí lại sẽ hạ xuống ngay.
Mà nói nhiều cũng vô ích, bạn cùng phòng không biết tình huống của cậu, chờ nhìn thấy thành tích sẽ hiểu ngay thôi...
Lo lắng quá mức làm Tống Tâm bắt đầu mất ngủ, ôn tập đến nửa đêm, một giờ sáng mới chuẩn bị lên giường, kết quả nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi thật lâu sau mới ngủ được. Sáng dậy vừa mất sức vừa mất tinh thần, uể oải tới tận cuối tuần, Nghiêm Thiệu tới đón cậu về nhà thì thấy sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mắt có cả một vành đen.
Nghiêm Thiệu lấy ba lô nặng trĩu sách vở của cậy ném qua ghế khác, ôm người vào ngực, nắm cằm của cậu lên hỏi: "Em làm sao thế?"
Bởi vì sợ thi tới mất ngủ, thật sự là rất mất mặt, Tống Tâm đem mặt chôn trong lồng ngực hắn rồi mới dám nói. Nghiêm Thiệu khi đi học luôn là sinh viên giỏi, giờ đã ra khỏi vườn trường nhiều năm rồi, nghe thấy phiền não của cậu không khỏi bật cười. Tống Tâm cũng biết xấu hổ, Nghiêm Thiệu xoa lưng cậu an ủi: "Thả lỏng một chút, càng căng thẳng càng thi không tốt."
"Em, em cũng biết, nhưng chính là..."
"Em về nhà ôn tập đi", Nghiêm Thiệu nói, "Vừa vặn tuần sau tôi không cần đi công tác, ít nhất cũng phải giám sát em ngủ cho ngon. Lúc ở nhà tôi có thể dạy em học, cái gì không hiểu thì đến hỏi tôi, đừng ngại."
Tống Tâm nghiêm túc suy tính một phút chốc rồi mới chần chờ gật đầu. Nghiêm Thiệu hài lòng hôn lên trán cậu một cái, nghĩ thầm Tống Tâm bây giờ có tiến bộ rồi, ít nhất không giống lần trước nói "Đã làm phiền anh".
Nghiêm Thiệu am hiểu nhiều, thời gian trước dạy kèm cho cậu hiệu suất rất cao. Hắn sửa phương pháp đọc thuộc lòng ngốc nghếch của Tống Tâm, ôn tập xong hắn sáp lại đùa giỡn Tống Tâm một chút, cậu đỏ mặt tía tai hắn mới yên tĩnh lại.
Hai đứa bé cũng đang ôn thi cuối kỳ —— đương nhiên chủ yếu là Đường Ninh. Nghiêm Thiệu đi ngang qua phòng Tống Du sẽ nhìn bên trong nhìn một chút. Có một lần hắn thấy Tống Du nhẹ nhàng ghé vào tai Đường Ninh, hận rèn sắt không thành thép mà dạy dỗ, rồi lại dùng sức vỗ bàn bắt Đường Ninh làm lại làm bài, sau đó nó ngồi bên cạnh không ngừng phát điên chữa bài rồi giảng cách làm. Tuy cách biểu đạt khác nhau nhưng hai cha con họ đều đang làm việc vì cùng một mục tiêu.
Cuối cùng cậu bé thật vất vả mới tính ra đáp án, Tống Du hừ một tiếng, ra vẻ vô ý mà nhét vào miệng bé một viên đường, nói: "Không chịu cố gắng gấp bội, nói cái gì mà muốn đuổi theo tôi, toàn chuyện nhảm nhí,... Nhanh lên, làm đề khác!"
Nghiêm Thiệu cười cười, bưng đĩa hoa quả trở về thư phòng.
Tuần sau đó Tống Tâm bắt đầu thi, ngày thi môn thứ nhất Nghiêm Thiệu còn nhớ thời gian gọi điện thoại nói cậu cố lên. Tống Tâm theo phương pháp học của hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, ba ngày sau thi xong tất cả các môn. Lúc Nghiêm Thiệu qua đón, cậu cười gãi đầu một cái: "Có lẽ trước kia em căng thẳng quá thôi..."
Thầy giáo chấm điểm môn đầu rất nhanh, lúc phát bảng điểm Tống Tâm ngoài dự liệu được tận bảy mươi chín điểm, vui vẻ đến nỗi suốt dọc đường đều cười. Nghiêm Thiệu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, cậu ghé sát lại, hôn bên tai Nghiêm Thiệu một cái, nháy mắt nói: "Cám ơn anh."
Nghiêm Thiệu chỉ là ôm hôn lại cậu, đôi mắt cũng cong cong.
Trong khi Tống Tâm ôn tập, hắn sợ quấy rối đến Tống Tâm, chẳng hề làm gì cả. Tối hôm nay sau khi trở về, hắn lập tức đem nhóc này đè lên giường từ trong ra ngoài ăn một lần, gọi là thu quà tạ lễ của mình.
Lời Tống Du quả thật cũng không sai, quan hệ của hai đứa tóm lại chỉ là bạn tốt và bạn học. Nhóc có thể giúp Đường Ninh dạy dỗ thằng anh không nên nết, khi có thời gian có thể chăm sóc bé, Tống Tâm lại giàu lòng trắc ẩn, có thể đưa cậu bé đến Nghiêm gia ở một thời gian nhưng lại không thể tiếp tục như vậy cả đời.
Đường Ninh có người nhà của mình, cuối cùng bé cũng phải về thôi.
Tống Tâm lăn lộn trên giường, xấu xa nghĩ, nếu Ninh Ninh cũng là trẻ mồ côi thì tốt biết bao, vậy cậu cũng có thể nuôi bé giống như nuôi Tiểu Du ngày xưa vậy...
Cậu cắn ngón tay, giơ điện thoại lên trước mặt, thở dài một hơi. Cậu quyết định sắp tới sẽ bàn bạc lại với Nghiêm Thiệu, bây giờ... Bây giờ còn phải ôn tập thi cuối kỳ đã!
Hơn hai năm rồi Tống Tâm chưa thi lần nào, lúc thì lo mình không có tâm lí ổn định, lúc thì lo mình kém xa các bạn quá. Khó khăn lắm mới có thể đi học lại, cậu đã rất cố gắng trong kỳ vừa rồi, nhưng... Nhưng trước kia cậu cũng rất cố gắng, kết quả cũng chẳng khá là bao.
Lo lắng tới cuối kỳ, nhiều môn đã học xong, ngày không phải lên lớp rất nhiều, ngày nào cậu cũng dậy từ bảy giờ sáng tới thư viện, buổi tối học tới mười một giờ đóng cửa ký túc mới trở về, về rồi lại tiếp tục khêu đèn suốt đêm đọc sách.
Bạn cùng phòng trêu cậu: "Xem ra học bổng kỳ này nhất định không thoát khỏi phòng chúng ta!"
Tống Tâm cắn môi, cúi đầu, đến nửa ngày mới uể oải nói: "Tôi... Tôi chỉ là sợ trượt mà thôi..."
Bạn cùng phòng cười ha ha, liên tục an ủi cậu nói căn bản không khả năng này, đừng khiêm tốn quá. Tống Tâm cũng không phải khiêm tốn —— cậu trước kia từ tiểu học đến cấp ba đều như thế này cả, đọc đến gian nan khắc khổ, kết quả cũng chỉ có thể đến điểm trung bình, không cẩn thận tí lại sẽ hạ xuống ngay.
Mà nói nhiều cũng vô ích, bạn cùng phòng không biết tình huống của cậu, chờ nhìn thấy thành tích sẽ hiểu ngay thôi...
Lo lắng quá mức làm Tống Tâm bắt đầu mất ngủ, ôn tập đến nửa đêm, một giờ sáng mới chuẩn bị lên giường, kết quả nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi thật lâu sau mới ngủ được. Sáng dậy vừa mất sức vừa mất tinh thần, uể oải tới tận cuối tuần, Nghiêm Thiệu tới đón cậu về nhà thì thấy sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mắt có cả một vành đen.
Nghiêm Thiệu lấy ba lô nặng trĩu sách vở của cậy ném qua ghế khác, ôm người vào ngực, nắm cằm của cậu lên hỏi: "Em làm sao thế?"
Bởi vì sợ thi tới mất ngủ, thật sự là rất mất mặt, Tống Tâm đem mặt chôn trong lồng ngực hắn rồi mới dám nói. Nghiêm Thiệu khi đi học luôn là sinh viên giỏi, giờ đã ra khỏi vườn trường nhiều năm rồi, nghe thấy phiền não của cậu không khỏi bật cười. Tống Tâm cũng biết xấu hổ, Nghiêm Thiệu xoa lưng cậu an ủi: "Thả lỏng một chút, càng căng thẳng càng thi không tốt."
"Em, em cũng biết, nhưng chính là..."
"Em về nhà ôn tập đi", Nghiêm Thiệu nói, "Vừa vặn tuần sau tôi không cần đi công tác, ít nhất cũng phải giám sát em ngủ cho ngon. Lúc ở nhà tôi có thể dạy em học, cái gì không hiểu thì đến hỏi tôi, đừng ngại."
Tống Tâm nghiêm túc suy tính một phút chốc rồi mới chần chờ gật đầu. Nghiêm Thiệu hài lòng hôn lên trán cậu một cái, nghĩ thầm Tống Tâm bây giờ có tiến bộ rồi, ít nhất không giống lần trước nói "Đã làm phiền anh".
Nghiêm Thiệu am hiểu nhiều, thời gian trước dạy kèm cho cậu hiệu suất rất cao. Hắn sửa phương pháp đọc thuộc lòng ngốc nghếch của Tống Tâm, ôn tập xong hắn sáp lại đùa giỡn Tống Tâm một chút, cậu đỏ mặt tía tai hắn mới yên tĩnh lại.
Hai đứa bé cũng đang ôn thi cuối kỳ —— đương nhiên chủ yếu là Đường Ninh. Nghiêm Thiệu đi ngang qua phòng Tống Du sẽ nhìn bên trong nhìn một chút. Có một lần hắn thấy Tống Du nhẹ nhàng ghé vào tai Đường Ninh, hận rèn sắt không thành thép mà dạy dỗ, rồi lại dùng sức vỗ bàn bắt Đường Ninh làm lại làm bài, sau đó nó ngồi bên cạnh không ngừng phát điên chữa bài rồi giảng cách làm. Tuy cách biểu đạt khác nhau nhưng hai cha con họ đều đang làm việc vì cùng một mục tiêu.
Cuối cùng cậu bé thật vất vả mới tính ra đáp án, Tống Du hừ một tiếng, ra vẻ vô ý mà nhét vào miệng bé một viên đường, nói: "Không chịu cố gắng gấp bội, nói cái gì mà muốn đuổi theo tôi, toàn chuyện nhảm nhí,... Nhanh lên, làm đề khác!"
Nghiêm Thiệu cười cười, bưng đĩa hoa quả trở về thư phòng.
Tuần sau đó Tống Tâm bắt đầu thi, ngày thi môn thứ nhất Nghiêm Thiệu còn nhớ thời gian gọi điện thoại nói cậu cố lên. Tống Tâm theo phương pháp học của hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, ba ngày sau thi xong tất cả các môn. Lúc Nghiêm Thiệu qua đón, cậu cười gãi đầu một cái: "Có lẽ trước kia em căng thẳng quá thôi..."
Thầy giáo chấm điểm môn đầu rất nhanh, lúc phát bảng điểm Tống Tâm ngoài dự liệu được tận bảy mươi chín điểm, vui vẻ đến nỗi suốt dọc đường đều cười. Nghiêm Thiệu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, cậu ghé sát lại, hôn bên tai Nghiêm Thiệu một cái, nháy mắt nói: "Cám ơn anh."
Nghiêm Thiệu chỉ là ôm hôn lại cậu, đôi mắt cũng cong cong.
Trong khi Tống Tâm ôn tập, hắn sợ quấy rối đến Tống Tâm, chẳng hề làm gì cả. Tối hôm nay sau khi trở về, hắn lập tức đem nhóc này đè lên giường từ trong ra ngoài ăn một lần, gọi là thu quà tạ lễ của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook