Tổng Tài Yêu Hai Người
-
Chương 45: Cô muốn doạ chết chồng cô hả?
Kết thúc âm điệu trầm bỏng là làn gió nhỏ thổi xuống đỉnh đầu hắn, tóc gái hắn dựng cảm lên từ từ ngẩn nhìn xuống trong ánh sáng mờ không hề thấy chân ngoài tà vải trắng bay nhẹ. Hắn vô thức chửi:
“Mẹ nó…cái quái gì vậy?”
“Bộp… bộp…” Tiếng bước chân của hắn lui dần ra sau chạm ban công hành lang. Hắn nghĩ ra rồi, bên trong không lẽ là hồn ma thiếu nữ oán chồng. Mà cũng không đúng hắn nhìn qua ngoảnh lại thì đây rõ ràng là phòng vợ hắn, là phòng mà hắn sắp xếp cho Bạch Yên Chi, ma cỏ đâu ra chứ.
“Rầm…” Một tiếng động lớn rung chuyển hình như có thứ gì đó chạm sàn rất mạnh, đồng thời kèm theo tiếng la: “Á!!!”
Bản năng tự nhiên hắn chạy vào dưới sàn con ma tóc bù xù đấm trắng ngẩn lên nhìn hắn, tóc sợi ngang sợi dọc che khuôn mắt trắng xoá có hai con mắt đen thui và đôi môi hồng hồng trong bóng đêm. Hắn thốt lên:
“Khoang đã, ma sao đôi môi hồng đẹp thế.”
“Ma cái đầu nhà anh!!!”
Hắn vô thức nói: “Ma biết nói chuyện ư?”
“Ầy…” Hắn giở chân mới vừa bị ai đó đá lên xuýt xoa mũi chân đau.
“Anh có phải đàn ông không? Mở hộ tôi cái đèn!”
“Ủa giọng của Bạch Yên Chi.”
“Ừ tôi đây!”
Hắn mới nghe thế vươn tay lên công tắt trên hong cửa khá cao. Nên khi nãy Bạch Yên Chi bắt ghế với lên công tắt trên cao bật đèn, tà váy bay không thấy chân là do cô nghiêng đầu ra giữa hỏi người đang cấm mặt nhìn dưới sàn nhà. Ai dè người đó lùi ra ngoài, hại cô giật mình trượt chân té.
Hắn nhìn khuôn mặt đang đắp mặt nạ trắng của cô liền gầm giọng:
“Cô muốn doạ chết chồng cô hả?”
“Ủa… không lẽ anh sợ ma?”
“Cô…”
Hắn tức mình gầm một chữ, đứng lên trở về phòng, bỏ mặt cô chân bị trật không tài nào đứng lên được, cô gắn gượng lếch được lên chiếc giường ngủ, cổ chân lúc này bắt đầu xưng to, vết tụ máu bầm cũng hiện lên.
“Oái, đâu quá!”
Cô vừa xoa xoa cổ chân, vừa lẩm bẩm chửi chồng: “Tên khốn kiếp Mặc Đình Ngôn, chả phải muốn hù anh ta thì chân mình đâu vầy. Ai dè anh ta làm mình té.”
“Cạch.” Tiếng mở cửa bước tới cô là Mặc Đình Ngôn khuôn mặt lạnh lẽo như muốn xẻo thịt người ta, tay đặt trong túi quần mò mẩm thứ gì đó.
Cô lùi người túm chăn trong góc giường. Chết rồi không lẽ anh ta muốn đánh chết mình. Hay là ép mình uống thuốc độc chết, người yêu anh ta trở về rồi, chắc là muốn chôn mình đây mà.
Mặc Đình Ngôn ngồi xuống cạnh cô, giây phút tay hắn rời khỏi túi quần, mồi hôi cô cũng túa ra đầy trán.
“Cô đang sợ tôi giết cô ư?” Hắn cười u ám, nắm lấy tay đang bấu nhàu nát ga giường. Cô nhìn xuống thấy tuýt thuốc bôi giúp tan máu bầm, hiểu ra là hắn mang thuốc cho cô, nhưng hành động vừa rồi là cố tình doạ cô sao?
“Anh…!” Cô chột dạ, gằn giọng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn tay che miệng “khụ khụ” vài tiếng rồi kề tai nữ nhân nói nhỏ:
“Là tôi đây!”
“Khốn kiếp, đưa thuốc thì nói, làm gì mờ ám thế!”
“Ai bảo cô dám bài trò hù tôi.”
“Thì anh mò qua phòng tôi chi cho bị hù?” Bạch Yên Chi nở cười chăm chọc.
“A…anh làm trò gì vậy?”
Mặc Đình Ngôn đè chặt hai tay cô lên tap đầu giường, áp thâm thể rắn rỏi lên dáng vóc mảnh mai. Bạch Yên Chi hoảng loạn vùng vẫy, cảm giác vật thể to lớn của đàn ông đang chạm trên chỗ đó*
“Mặc…Mặc Đình Ngôn… Anh bị biến thái hả?”
Bàn tay to đặt bàn tay nhỏ bé chạm vật cứng rắn nam nhân, tuy chạm bên ngoài lớp quần âu, nhưng cảm nhân nó gồ lên cưng cứng. Cô rụt tay ra hắn kéo lại luồn qua lưng quần âu vào đụng vào gậy thần, cô cảm nhận sớ gân to bao bọc gậy, bỗng nó nhích lên ngoảy xuống.
“Á… sao sao anh làm được vậy?”
“Hả? Cô có ý gì?”
“Thì sao nó ngoảy được á!”
Mặc Đình Ngôn nhếch mép: “Vào trong kia nó còn giỏi hơn.”
Bạch Yên Chi đỏ mặt, rút tay đẩy hắn ra leo xuống giường, nhưng “rốp” cổ chân trật nặng hơn, may mà hắn phản xạ chụp tay cô kéo lại ngã vào lòng hắn. Tim cô đập thình thịch, tiếng tim đập to rõ khi tai cô đang áp sát trên bờ ngực rắn rỏi.
Mặc Đình Ngôn không hiểu sao bản thân lại không thể buôn bỏ cô vợ nhỏ này, tim hắn cũng loạn nhịp kỳ cục.
“Anh bỏ ra được rồi đó!”
Lời nói khẽ của Bạch Yên Chi khiến hắn bừng tỉnh thả ra, thuận tay nắm bắp nhỏ nhắn đặt lên đùi hắn.
“Á…đau!..anh làm gì vậy?”
Hắn vừa thoa thuốc vừa nói: “Chắc cô đui!”
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên cổ chân bầm tím vừa thoa thuốc vừa vuốt ve, kiểu chiều chuộng nâng niu ấy, làm trái tim mỏng manh của Bạch Yên Chi lại thổn thức nữa rồi, ước hì giây phút này không vụt qua, và anh ta cứ ôn nhu với cô thế này. Đây là thứ hạnh phúc mà cô mơ ước.
" Mặc Đình Ngôn…"
“Gì?”
Bạch Yên Chi ngập ngừng muốn hỏi anh ta có chút tình cảm nào với cô không, nhưng rồi nhớ đến thái độ lúc sáng anh ta ở phòng khách ôm ấp Lạc Vy, mang cơm lên sợ anh ta đói, thế mà thấy anh ta ân ái tình cũ, lời muốn thốt ra tự nhiên nghẹn đắng nơi cuốn họng. Lòng trăm mối tờ vò. Chỉ có Mặc Đình Ngôn nét mặt lạnh tanh hỏi lại.
Hắn không nghe cô vợ nói tiếp ngoài ba chữ Mặc Đình Ngôn, tự nhiên hắn trong lòng hắn khó chịu, xưng hô này xa cách lắm, hắn muốn cô vợ gọi hắn thân thiết hơn cơ. Hắn cau mày nói ngữ điêụ âm trầm:
“Gọi tôi là Ngôn Ngôn, đừng mang họ tôi ra gọi!”
“Ha…ha…” Bạch Yên Chi ôm bụng cười, khuôn mặt hắn bỗng hoá trẻ con. Hai từ "Ngôn Ngôn, cô thấy không phù hợp với tổng tài tí nào, huống gì cái thây to, hung tàn như hắn mà gọi tên cún cơm này, buồn cười chết.
Sắc mặt Mặc Đình Ngôn đầy nghi hoặc, chả phải thân thiết thì gọi thế sao? Từ Thiên Uy xưa giờ vẫn gọi hắn Ngôn Ngôn, có vấn đề gì đâu.
“Cô cười cái gì?”
“Không gì? Ngôn Ngôn…hì hì…” Bạch Yên Chi vỗ vỗ lưng hắn nở nụ cười tươi tắn, làm hắn say nắng, đây là lần thứ hai hắn trong thấy nụ cười thoải máy nhất của vợ hắn.
“Yên Chi…tôi…” Mặc Đình Ngôn nhu tình nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của Bạch Yên Chi, chưa kịp nói tiếp thì…
“Cạch.” Tiếng mở cửa làm lời hắn nuốt lại, Lạc Vy chạy lại khoát tay hắn kéo khỏi giường, nói lời nũng nịu.
“Đình Ngôn, khuya rồi em ngủ một mình sợ ma lắm!”
Mặc Đình Ngôn ngoái đầu nhìn Bạch Yên Chi không nhìn hắn, nghĩ thôi vậy hôm khác sẽ nói tiếp lòng mình, hắn rời đi cũng Lạc Vy, về phòng vợ chồng hắn. Lạc Vy hầu hạ xoa bóp vai, tay lướt dọc cơ ngực xuống 6 múi luồn vào trong lưng quần chạm vao cậu nhỏ, muốn giúp sinh lý hắn giải phóng. Bất ngờ tay hắn nắm chặt cổ tay cô quật ra, trầm giọng:
“Em ngủ đi, anh đang mệt.” Dứt lời hắn đứng lên đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước xả “rào rào.”
Thái độ vừa rồi chả khác nào tác một gào nước lạnh vào mặt Lạc Vy. Cô ta yêu Mặc Đình Ngôn là thật lòng, trinh tiết cô đã không ngần ngại trao cho anh ta ngay lần đầu hắn ngỏ lời yêu mình. Tình yêu của họ tưởng chừng yên ổn, không ngờ cha cô bắt cô phải gài Bạch Yên Chi vào kế hoạch chiếm gia sản Mặc Gia và mượn tay Mạc Đình Ngôn phá nát Lục Gia.
Lạc Vy không biết cha cô ta có thâm thù đại hận gì với Lục Gia nữa?
“Mẹ nó…cái quái gì vậy?”
“Bộp… bộp…” Tiếng bước chân của hắn lui dần ra sau chạm ban công hành lang. Hắn nghĩ ra rồi, bên trong không lẽ là hồn ma thiếu nữ oán chồng. Mà cũng không đúng hắn nhìn qua ngoảnh lại thì đây rõ ràng là phòng vợ hắn, là phòng mà hắn sắp xếp cho Bạch Yên Chi, ma cỏ đâu ra chứ.
“Rầm…” Một tiếng động lớn rung chuyển hình như có thứ gì đó chạm sàn rất mạnh, đồng thời kèm theo tiếng la: “Á!!!”
Bản năng tự nhiên hắn chạy vào dưới sàn con ma tóc bù xù đấm trắng ngẩn lên nhìn hắn, tóc sợi ngang sợi dọc che khuôn mắt trắng xoá có hai con mắt đen thui và đôi môi hồng hồng trong bóng đêm. Hắn thốt lên:
“Khoang đã, ma sao đôi môi hồng đẹp thế.”
“Ma cái đầu nhà anh!!!”
Hắn vô thức nói: “Ma biết nói chuyện ư?”
“Ầy…” Hắn giở chân mới vừa bị ai đó đá lên xuýt xoa mũi chân đau.
“Anh có phải đàn ông không? Mở hộ tôi cái đèn!”
“Ủa giọng của Bạch Yên Chi.”
“Ừ tôi đây!”
Hắn mới nghe thế vươn tay lên công tắt trên hong cửa khá cao. Nên khi nãy Bạch Yên Chi bắt ghế với lên công tắt trên cao bật đèn, tà váy bay không thấy chân là do cô nghiêng đầu ra giữa hỏi người đang cấm mặt nhìn dưới sàn nhà. Ai dè người đó lùi ra ngoài, hại cô giật mình trượt chân té.
Hắn nhìn khuôn mặt đang đắp mặt nạ trắng của cô liền gầm giọng:
“Cô muốn doạ chết chồng cô hả?”
“Ủa… không lẽ anh sợ ma?”
“Cô…”
Hắn tức mình gầm một chữ, đứng lên trở về phòng, bỏ mặt cô chân bị trật không tài nào đứng lên được, cô gắn gượng lếch được lên chiếc giường ngủ, cổ chân lúc này bắt đầu xưng to, vết tụ máu bầm cũng hiện lên.
“Oái, đâu quá!”
Cô vừa xoa xoa cổ chân, vừa lẩm bẩm chửi chồng: “Tên khốn kiếp Mặc Đình Ngôn, chả phải muốn hù anh ta thì chân mình đâu vầy. Ai dè anh ta làm mình té.”
“Cạch.” Tiếng mở cửa bước tới cô là Mặc Đình Ngôn khuôn mặt lạnh lẽo như muốn xẻo thịt người ta, tay đặt trong túi quần mò mẩm thứ gì đó.
Cô lùi người túm chăn trong góc giường. Chết rồi không lẽ anh ta muốn đánh chết mình. Hay là ép mình uống thuốc độc chết, người yêu anh ta trở về rồi, chắc là muốn chôn mình đây mà.
Mặc Đình Ngôn ngồi xuống cạnh cô, giây phút tay hắn rời khỏi túi quần, mồi hôi cô cũng túa ra đầy trán.
“Cô đang sợ tôi giết cô ư?” Hắn cười u ám, nắm lấy tay đang bấu nhàu nát ga giường. Cô nhìn xuống thấy tuýt thuốc bôi giúp tan máu bầm, hiểu ra là hắn mang thuốc cho cô, nhưng hành động vừa rồi là cố tình doạ cô sao?
“Anh…!” Cô chột dạ, gằn giọng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn tay che miệng “khụ khụ” vài tiếng rồi kề tai nữ nhân nói nhỏ:
“Là tôi đây!”
“Khốn kiếp, đưa thuốc thì nói, làm gì mờ ám thế!”
“Ai bảo cô dám bài trò hù tôi.”
“Thì anh mò qua phòng tôi chi cho bị hù?” Bạch Yên Chi nở cười chăm chọc.
“A…anh làm trò gì vậy?”
Mặc Đình Ngôn đè chặt hai tay cô lên tap đầu giường, áp thâm thể rắn rỏi lên dáng vóc mảnh mai. Bạch Yên Chi hoảng loạn vùng vẫy, cảm giác vật thể to lớn của đàn ông đang chạm trên chỗ đó*
“Mặc…Mặc Đình Ngôn… Anh bị biến thái hả?”
Bàn tay to đặt bàn tay nhỏ bé chạm vật cứng rắn nam nhân, tuy chạm bên ngoài lớp quần âu, nhưng cảm nhân nó gồ lên cưng cứng. Cô rụt tay ra hắn kéo lại luồn qua lưng quần âu vào đụng vào gậy thần, cô cảm nhận sớ gân to bao bọc gậy, bỗng nó nhích lên ngoảy xuống.
“Á… sao sao anh làm được vậy?”
“Hả? Cô có ý gì?”
“Thì sao nó ngoảy được á!”
Mặc Đình Ngôn nhếch mép: “Vào trong kia nó còn giỏi hơn.”
Bạch Yên Chi đỏ mặt, rút tay đẩy hắn ra leo xuống giường, nhưng “rốp” cổ chân trật nặng hơn, may mà hắn phản xạ chụp tay cô kéo lại ngã vào lòng hắn. Tim cô đập thình thịch, tiếng tim đập to rõ khi tai cô đang áp sát trên bờ ngực rắn rỏi.
Mặc Đình Ngôn không hiểu sao bản thân lại không thể buôn bỏ cô vợ nhỏ này, tim hắn cũng loạn nhịp kỳ cục.
“Anh bỏ ra được rồi đó!”
Lời nói khẽ của Bạch Yên Chi khiến hắn bừng tỉnh thả ra, thuận tay nắm bắp nhỏ nhắn đặt lên đùi hắn.
“Á…đau!..anh làm gì vậy?”
Hắn vừa thoa thuốc vừa nói: “Chắc cô đui!”
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên cổ chân bầm tím vừa thoa thuốc vừa vuốt ve, kiểu chiều chuộng nâng niu ấy, làm trái tim mỏng manh của Bạch Yên Chi lại thổn thức nữa rồi, ước hì giây phút này không vụt qua, và anh ta cứ ôn nhu với cô thế này. Đây là thứ hạnh phúc mà cô mơ ước.
" Mặc Đình Ngôn…"
“Gì?”
Bạch Yên Chi ngập ngừng muốn hỏi anh ta có chút tình cảm nào với cô không, nhưng rồi nhớ đến thái độ lúc sáng anh ta ở phòng khách ôm ấp Lạc Vy, mang cơm lên sợ anh ta đói, thế mà thấy anh ta ân ái tình cũ, lời muốn thốt ra tự nhiên nghẹn đắng nơi cuốn họng. Lòng trăm mối tờ vò. Chỉ có Mặc Đình Ngôn nét mặt lạnh tanh hỏi lại.
Hắn không nghe cô vợ nói tiếp ngoài ba chữ Mặc Đình Ngôn, tự nhiên hắn trong lòng hắn khó chịu, xưng hô này xa cách lắm, hắn muốn cô vợ gọi hắn thân thiết hơn cơ. Hắn cau mày nói ngữ điêụ âm trầm:
“Gọi tôi là Ngôn Ngôn, đừng mang họ tôi ra gọi!”
“Ha…ha…” Bạch Yên Chi ôm bụng cười, khuôn mặt hắn bỗng hoá trẻ con. Hai từ "Ngôn Ngôn, cô thấy không phù hợp với tổng tài tí nào, huống gì cái thây to, hung tàn như hắn mà gọi tên cún cơm này, buồn cười chết.
Sắc mặt Mặc Đình Ngôn đầy nghi hoặc, chả phải thân thiết thì gọi thế sao? Từ Thiên Uy xưa giờ vẫn gọi hắn Ngôn Ngôn, có vấn đề gì đâu.
“Cô cười cái gì?”
“Không gì? Ngôn Ngôn…hì hì…” Bạch Yên Chi vỗ vỗ lưng hắn nở nụ cười tươi tắn, làm hắn say nắng, đây là lần thứ hai hắn trong thấy nụ cười thoải máy nhất của vợ hắn.
“Yên Chi…tôi…” Mặc Đình Ngôn nhu tình nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của Bạch Yên Chi, chưa kịp nói tiếp thì…
“Cạch.” Tiếng mở cửa làm lời hắn nuốt lại, Lạc Vy chạy lại khoát tay hắn kéo khỏi giường, nói lời nũng nịu.
“Đình Ngôn, khuya rồi em ngủ một mình sợ ma lắm!”
Mặc Đình Ngôn ngoái đầu nhìn Bạch Yên Chi không nhìn hắn, nghĩ thôi vậy hôm khác sẽ nói tiếp lòng mình, hắn rời đi cũng Lạc Vy, về phòng vợ chồng hắn. Lạc Vy hầu hạ xoa bóp vai, tay lướt dọc cơ ngực xuống 6 múi luồn vào trong lưng quần chạm vao cậu nhỏ, muốn giúp sinh lý hắn giải phóng. Bất ngờ tay hắn nắm chặt cổ tay cô quật ra, trầm giọng:
“Em ngủ đi, anh đang mệt.” Dứt lời hắn đứng lên đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước xả “rào rào.”
Thái độ vừa rồi chả khác nào tác một gào nước lạnh vào mặt Lạc Vy. Cô ta yêu Mặc Đình Ngôn là thật lòng, trinh tiết cô đã không ngần ngại trao cho anh ta ngay lần đầu hắn ngỏ lời yêu mình. Tình yêu của họ tưởng chừng yên ổn, không ngờ cha cô bắt cô phải gài Bạch Yên Chi vào kế hoạch chiếm gia sản Mặc Gia và mượn tay Mạc Đình Ngôn phá nát Lục Gia.
Lạc Vy không biết cha cô ta có thâm thù đại hận gì với Lục Gia nữa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook