Tư Lạc ở trong ***g ngực ấm áp tìm tư thế thoải mái, dụi dụi đôi mắt đầy nước “Thì ra bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ, chính vì em không cho hắn làm hắn mới như vậy, hắn nói không có tiền thì thôi đi thế nhưng còn không cho hắn làm, hu hu hu…”

Nghe được câu đó anh hoàn toàn hiểu ra là chuyện gì, siết chặt vòng tay, khẽ nói: “Được rồi, vật nhỏ, đừng nói nữa, cũng đừng nghĩ nữa, được không? Đều là quá khứ, em không phải cũng không thích hắn nữa sao, đúng không?”

“Vâng, đã sớm không thích, nhưng thật đáng ghét, bọn họ ở trường học luôn tìm em kiếm chuyện, tức chết đi được, là bọn họ phản bội em trước, vì cái gì cứ luôn gây chuyện với em cơ chứ.”

Cao Diễm nhìn biểu tình vật nhỏ, cười rộ lên “Vật nhỏ, tên Trương Đình gia thế rất giàu có sao? ”

“Cũng không phải, nhà hắn thật ra chỉ mở một nhà hàng cơm Tây quy mô không nhỏ.”

“Vật nhỏ, anh nhớ rõ Lương thị cũng có chuỗi nhà hàng ăn uống, như thế nào? Không lớn bằng nhà hắn sao?”

“Làm sao có thể, một nhà hàng bé nhỏ của hắn làm sao có thể so sánh với nhà em, chỉ là không muốn so mà thôi, hà cớ phải so đo vì một kẻ không yêu mình, nhưng mà em cũng đã nói với hắn rồi.”

“Em nói gì?”

“Lúc trước hắn hỏi qua ba mẹ em là làm nghề gì, em nói ba mẹ mở một nhà tắm công cộng, còn có chỗ bán đồ ăn vặt, cho thuê xe, he he em không có lừa hắn nha.”

Vuốt vuốt chóp mũi vật nhỏ, cười nói “Ừ, đúng vậy, em quả thật không lừa hắn. Chẳng qua em cũng không nói nhà tắm công cộng vốn chính là câu lạc bộ lớn nhất, quán ăn vặt là chuỗi nhà hàng trên toàn quốc, về phần mấy xe cho thuê chính là công ty taxi độc quyền. Ha ha ha, vật nhỏ thông minh.”

“He he hiểu sai rồi em có biện pháp gì a.”

“Em nói như vậy không hiểu sai cũng không được.” Cao Diễm phát hiện vật nhỏ này cùng một chỗ với mình liền khiến mình cười nhiều bằng cả một năm.

Tư Lạc tựa vào trong lòng ngực Cao Diễm, dùng đầu cọ cọ, cảm giác ôm ấp này thư thái làm cho cậu an tâm, “May mắn sớm phát hiện, em cũng không còn thích hắn nữa, hiện tại nói tất cả với anh một chút cảm giác cũng không có. Hừ, hắn chẳng hề đối tốt với em, lãng phí tâm tư của em, thật muốn đòi quà về, ha ha ha.”

Cao Diễm cười cười nói “Vật nhỏ đã đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn chút gì nhé?”

Sờ sờ cái bụng xẹp lép của chính mình, hình như từ buổi chiều đến bây giờ còn chưa ăn gì, quả thật đói bụng, dựa vào anh thật thoải mái, cậu lười biếng nói “Vâng. Đói bụng, em muốn ăn thịt, được không?”

Anh cũng không biết lúc này ánh mắt anh có bao nhiêu ôn nhu, cưng chiều đáp “Đi ăn thịt thật ngon.”

“Chúng ta đi thôi, em muốn ăn thịt nướng kiểu Pháp, được không? Em không muốn đi tới nhà hàng của nhà em. Chúng ta tìm một nơi ăn ngon có ít người, về sau chúng ta coi đó là ‘nơi đóng đô’ được không?” Giống như biết anh sẽ cưng chiều mình, cậu tận tình ở trước mặt anh làm nũng.

Cao Diễm nhìn cậu lười biếng giống con mèo nhỏ, khóe miệng bất giác nhếch lên, xoa kia cái đầu xù: “Được được, em nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó, thời gian còn sớm chúng ta chậm rãi tìm, nơi đóng đô nhất định phải là cả hai người đều thích mới được.”

Bọn họ xuống lầu, khi biết Lương Tư Diệu sắp trở về, liền dặn quản lí một câu rồi rời đi.

Cuối cùng họ lái xe vòng vo một lúc lâu, rốt cục tìm được một nơi chậm rãi nhét đầy bụng.

____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương