Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra
-
Chương 59: cô chỉ là công cụ sinh con
Vốn dĩ tưởng rằng giải sầu có thể xóa tan hết những chuyện không vui trong lòng, nhưng là bây giờ càng thêm phiền não.
Trong lòng Đường Thanh Tâm lo lắng không yên, chưa biết nên làm sao bây giờ. Mải suy nghĩ không để ý một chút mà đã đi đến dưới chân tòa nhà Lê Kình từ lúc nào. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, nhấc chân bước vào. Bây giờ nhân viên công ty Lệ Kình cũng đã nhận ra cô, trên đường đi cô
nhận được không ít lời hỏi thăm ân cần, còn có một số người thì dùng ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái để nhìn cô, khiến cho Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi khó xử.
“Anh Thiên Minh, anh đã quên em rồi sao? Suốt mấy năm nay em ở nước ngoài chưa bao giờ quên anh, em thật sự hối hận rồi, chúng ta quay lại với nhau lần nữa được không?"
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Dĩnh đứng ôm Lệ Thiên Minh từ phía sau, trên mặt đầy nước mắt, cô ta chỉ là tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ, hờn dỗi đi ra nước ngoài, thầm nghĩ chờ mấy năm sau sẽ trở về kết hôn, không ngờ Lệ Thiên Minh lại kết hôn trước!
Cô ta biết tin thì vội vã trở về, thứ nhìn thấy lại là hôn lễ thế kỷ của Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm, việc này đã khiến cô ta bị shock nặng. Thế nhưng sau khi trông thấy tin tức của Đường Thanh Tâm, cô ta lại có lòng tin. Nhất là khi biết được thái độ của Trương Mỹ Lan đối với cô, trong lòng Trần Dĩnh lại dao động một lần nữa.
Lệ Thiên Minh đứng ở đó, nhìn đôi cánh tay mềm mại trước ngực mình, chậm rãi đẩy cô ta ra, quay lại, lắc đầu nói: "Trần Dĩnh, chúng ta kết thúc rồi, cho dù anh và cô ấy là vợ chồng theo hợp đồng hay thực sự là chân ái, thì đây đều là sự thật không thể cứu vãn được. Em vẫn nên đi đi, sau này nhà họ Trần và nhà họ Lệ không thể tránh được phải cạnh tranh với nhau, thì Lệ Thiên Minh này cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì một người phụ nữ mà bán rẻ tôn nghiêm của mình."
"Lệ Thiên Minh! Anh đừng có quá đáng, nhớ ngày đó anh và mẹ của anh bị người nhà họ Lệ ép vào đường cùng, chính là nhà họ Trần ra tay trợ giúp, anh thật sự cho rằng chỉ mình anh là có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Anh đừng quên!"
Lệ Thiên Minh không nói gì, Trần Dĩnh nhìn bóng dáng lóe lên ngoài cửa phòng, bỗng nhiên bổ nhào vào người anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, hai tay còn ôm chặt anh không buông.
Từ góc độ của Đường Thanh Tâm, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp lấp ló nấp dưới bờ vai rộng lớn của Lệ Thiên Minh mà thôi, cô đột nhiên nghe như lòng mình vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Cô lặng lẽ quay đầu rời đi, không lưu luyến nữa.
"Trần Dĩnh, em làm gì vậy!"
Anh mạnh mẽ đẩy Trần Dĩnh ra, sức lực rất lớn đẩy cô ta sang một bên khiến cho thân thể Trần Dĩnh va phải bàn sách, đau đến mức cô ta phải rơi nước mắt. Ánh mắt Lệ Thiên Minh trở nên u ám, vừa định tiến lên đỡ cô ta thì lại bị cô hất tay ra: “Đừng đụng vào em!"
Trong mắt ngập tràn nước mắt, Trần Dĩnh tông cửa xông ra ngoài. Vừa đi đến cửa thang máy thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Thanh Tâm, cô ta vội vàng lách người đi vào một chiếc thang máy khác. Chờ đến khi xuống tới lầu một, mới nhìn rõ Đường Thanh Tâm ở phía trước đang cố hết sức nhẫn nhịn, hai tay siết thật chặt thành nắm đấm.
Trần Dĩnh vội vàng đuổi theo, lúc cô đi ra gần đến cửa lớn thì gọi cô lại.
"Đường Thanh Tâm".
Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu lại nhìn một chút, hai mắt còn hồng hồng. Trần Dĩnh chạy chậm đến, đứng ở trước mặt cô: "Đường Thanh Tâm, cô cũng nhìn thấy, Thiên Minh và tôi, chúng tôi mới là một đôi, cô từ bỏ đi, ở trong nhà họ Lệ không được tôn trọng, vì sao cô còn không đi mở ra cho mình một cuộc sống mới?"
Lời này nói ra thật giống với Trần Dịch, Đường Thanh Tâm bị chọc giận quá mà cười lên, cô lau lau nước mắt, trong lòng bàn tay ướt đẫm một mảng: “Trần Dĩnh, cô là cô chủ của nhà họ Trần, nếu bàn về bối cảnh thì đương nhiên là tôi không thể nào bì được với cô, nhưng tôi vẫn muốn Lệ Thiên Minh tự mình nói với tôi, còn cô, cô không có tư cách này."
“Tư cách? Chuyện giữa cô và Lệ Thiên Minh vốn dĩ chỉ là cô coi trọng tiền của anh ấy, một người phụ nữ mua về chỉ với ba mươi lăm tỷ đồng, chẳng qua cũng chỉ là công cụ sinh con cho nhà họ Lệ mà thôi!"
"Bốp!"
Trên mặt đối phương nhanh chóng xuất hiện vết hằn của năm ngón tay, in thật rõ ràng trên gương mặt trắng noãn kia. Tình cảnh này vừa vặn bị Lệ Thiên Minh đang chạy tới trông thấy, người đàn ông không hề do dự chút nào, kéo Trần Dĩnh qua một bên, vẻ mặt ác độc nhìn
chăm chăm Đường Thanh Tâm, nghiêm nghị quát: "Cô làm cái gì vậy!”
Đường Thanh Tâm nhìn anh ôm chặt Trần Dĩnh bảo vệ trong ngực, vẻ mặt không che giấu được sự tuyệt vọng: "Lệ Thiên Minh, anh là đồ khốn".
“Cô đừng làm loạn ở đây, đi về rồi nói tiếp".
Lệ Thiên Minh muốn giữ lấy cô nhưng lại bị Đường Thanh Tâm gạt ra, quay người rời đi. Trần Dĩnh đứng bên cạnh anh, che lấy má phải của mình, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng tủi thân.
“Anh Thiên Minh, anh mau đuổi theo cô ấy đi, xem chừng dáng vẻ cô ấy đang rất tức giận".
Nói xong thì bản thân lại ôm mặt mà rơi lệ, điệu bộ như vậy quả thực khiến người ta nhìn thấy mà yêu. Không đợi Lệ Thiên Minh trả lời, Trần Dĩnh đã bưng mặt dứt khoát rời đi, bỏ lại người đàn ông đứng ở đó sững sờ.
Trần Dĩnh không phải là không muốn anh đưa về, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô ta làm vậy chính là muốn để cho Lệ Thiên Minh sinh lòng áy náy, cưỡng hôn anh xong lại phải chịu một cái tát. Cô ta đang đánh cược, cược xem rốt cuộc thì Lệ Thiên Minh còn lưu luyến cô ra bao nhiêu.
Về phần Đường Thanh Tâm, hẳn là có không ít người trông thấy hình ảnh này rồi đi?
Trần Dĩnh không phải là Đường Tuyết Mai. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Trần. Một gia tộc lớn như thế đương nhiên sẽ có không ít trẻ con, để có thể nhận được sự khẳng định của người lớn trong nhà, ai nấy cũng đều phải dồn hết sức lực để thể hiện bản thân mình. Trần Dĩnh là con gái, đương nhiên sẽ không được cưng chiều nhiều như những bé trai khác, thế nhưng, cho dù là như vậy thì cô ta cũng có thể tìm ra được con đường thích hợp cho bản thân, đó chính là kết thông gia.
Lúc đầu, lúc tiếp cận Lệ Thiên Minh cô coi là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, năm đó Lệ Thiên Minh đã thật sự thích cô, chỉ là chưa đến giai đoạn kết hôn kia thì giữa đường đã chia tay vì mâu thuẫn. Đương nhiên anh sẽ không đứng yên chờ đợi, việc này, người nhà họ Trần đều biết, chỉ là Trần Dĩnh tự cao tự đại cho là anh vẫn còn thích mình như xưa.
Lần này trở về, phải chịu sự đả kích quá mạnh, lại thêm nhân tài mới nổi ở nhà họ Trần quá nhiều, tuổi tác của Trần Dĩnh trở thành một chuyện đáng xấu hổ, nếu không mau chóng giải quyết, rất có thể sẽ xui xẻo bị rơi vào cảnh tùy tiện tìm người để gả cho xong.
Trần Dĩnh sao có thể để yên cho bản thân bị lợi dụng, từ trước đến nay chỉ có cô ta lợi dụng người khác mà thôi. Thế là lập tức xảy ra tình huống như vừa rồi.
Cô ta cũng chỉ là đến để tìm vận may mà thôi, cho dù là dụ dỗ không thành thì cũng có thể gây ra chút ồn ào, chí ít cũng có thể khiến cho truyền thông hiểu lầm, chẳng ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa.
Che đi vết sưng đỏ trên mặt, ngồi lên xe của Trần Dịch, Trần Dĩnh vừa định mở miệng nói đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trần Dịch: “Cút xuống!"
"Anh!"
Trần Dĩnh kinh ngạc nhìn anh trai mình: “Anh nói cái gì vậy!"
"Anh nói em đi xuống cho anh! Ngay lập tức!" Trần Dịch sắc mặt tái xanh, đột nhiên nổi giận, Trần Dĩnh cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm: “Thần kinh!” Trừng mắt nhìn anh ta một chút, sau đó mở cửa xuống xe, nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng, giận dữ đứng đó dậm chân.
Trần Dịch tức giận không phải là bởi vì Trần Dĩnh bị đánh, mà là bởi vì người phụ nữ kia. Lệ Thiên Minh vẫn không phải là một người đàn ông tốt, vậy mà cô còn không chịu buông tay, anh ta tức giận vì cô không hiểu được thế nào là buông tay. Một người phụ nữ kết hôn cũng chính là đầu tư, đầu tư là phải sinh ra lợi ích, nếu như không có lợi nhuận, thì việc đầu tư này còn cần thiết phải tiến hành nữa không? Còn không bằng kịp thời thu tay.
Dùng góc nhìn của một thương nhân để xem xét vấn đề tình cảm, quan điểm của Trần Dịch là thứ Đường Thanh Tâm không thể nào hiểu được.
Đường Thanh Tâm ra khỏi tòa nhà, đến đường lớn, tùy tiện chặn một chiếc xe taxi đi đến khách sạn, đêm đó ở lại khách sạn. Vốn cho là Lệ Thiên Minh sẽ gọi điện thoại cho cô, không thể ngờ, chờ cả một đêm mà điện thoại lại không hề vang lên.
Hôm sau, tỉnh lại khi trời vừa sáng, những tin tức long trời lở đất khiến cô tỉnh mộng.
“Người mới, người cũ đụng nhau hết sức đỏ mắt!"
“Là ông trời tác hợp hay là kẻ thứ ba đoạt quyền? "
“Tình sử của vợ Tổng giám đốc Lệ Kình!"
Đường Thanh Tâm trông thấy những tin tức này thì lập tức cảm thấy bó tay toàn tập, ảnh chụp lại cảnh hôm qua cô vung tay tát Trần Dĩnh đã bị người ta chụp lại, còn có những phóng viên đưa tin vô lương tâm, tùy ý bôi nhọ, khiến cho cô trở thành mục tiêu bị công kích.
"Reng reng!"
Điện thoại di động kêu lên, là mẹ chồng gọi điện tới, Đường Thanh Tâm biết mình không trốn tránh được chuyện này, chỉ có thể cứng ngắc lấy điện thoại nghe máy.
"Cô đang ở đâu?" Đường Thanh Tâm khó xử nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh mình, chỉ nhíu mày chứ không trả lời.
Trong lòng Đường Thanh Tâm lo lắng không yên, chưa biết nên làm sao bây giờ. Mải suy nghĩ không để ý một chút mà đã đi đến dưới chân tòa nhà Lê Kình từ lúc nào. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, nhấc chân bước vào. Bây giờ nhân viên công ty Lệ Kình cũng đã nhận ra cô, trên đường đi cô
nhận được không ít lời hỏi thăm ân cần, còn có một số người thì dùng ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái để nhìn cô, khiến cho Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi khó xử.
“Anh Thiên Minh, anh đã quên em rồi sao? Suốt mấy năm nay em ở nước ngoài chưa bao giờ quên anh, em thật sự hối hận rồi, chúng ta quay lại với nhau lần nữa được không?"
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Dĩnh đứng ôm Lệ Thiên Minh từ phía sau, trên mặt đầy nước mắt, cô ta chỉ là tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ, hờn dỗi đi ra nước ngoài, thầm nghĩ chờ mấy năm sau sẽ trở về kết hôn, không ngờ Lệ Thiên Minh lại kết hôn trước!
Cô ta biết tin thì vội vã trở về, thứ nhìn thấy lại là hôn lễ thế kỷ của Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm, việc này đã khiến cô ta bị shock nặng. Thế nhưng sau khi trông thấy tin tức của Đường Thanh Tâm, cô ta lại có lòng tin. Nhất là khi biết được thái độ của Trương Mỹ Lan đối với cô, trong lòng Trần Dĩnh lại dao động một lần nữa.
Lệ Thiên Minh đứng ở đó, nhìn đôi cánh tay mềm mại trước ngực mình, chậm rãi đẩy cô ta ra, quay lại, lắc đầu nói: "Trần Dĩnh, chúng ta kết thúc rồi, cho dù anh và cô ấy là vợ chồng theo hợp đồng hay thực sự là chân ái, thì đây đều là sự thật không thể cứu vãn được. Em vẫn nên đi đi, sau này nhà họ Trần và nhà họ Lệ không thể tránh được phải cạnh tranh với nhau, thì Lệ Thiên Minh này cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì một người phụ nữ mà bán rẻ tôn nghiêm của mình."
"Lệ Thiên Minh! Anh đừng có quá đáng, nhớ ngày đó anh và mẹ của anh bị người nhà họ Lệ ép vào đường cùng, chính là nhà họ Trần ra tay trợ giúp, anh thật sự cho rằng chỉ mình anh là có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Anh đừng quên!"
Lệ Thiên Minh không nói gì, Trần Dĩnh nhìn bóng dáng lóe lên ngoài cửa phòng, bỗng nhiên bổ nhào vào người anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, hai tay còn ôm chặt anh không buông.
Từ góc độ của Đường Thanh Tâm, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp lấp ló nấp dưới bờ vai rộng lớn của Lệ Thiên Minh mà thôi, cô đột nhiên nghe như lòng mình vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Cô lặng lẽ quay đầu rời đi, không lưu luyến nữa.
"Trần Dĩnh, em làm gì vậy!"
Anh mạnh mẽ đẩy Trần Dĩnh ra, sức lực rất lớn đẩy cô ta sang một bên khiến cho thân thể Trần Dĩnh va phải bàn sách, đau đến mức cô ta phải rơi nước mắt. Ánh mắt Lệ Thiên Minh trở nên u ám, vừa định tiến lên đỡ cô ta thì lại bị cô hất tay ra: “Đừng đụng vào em!"
Trong mắt ngập tràn nước mắt, Trần Dĩnh tông cửa xông ra ngoài. Vừa đi đến cửa thang máy thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Thanh Tâm, cô ta vội vàng lách người đi vào một chiếc thang máy khác. Chờ đến khi xuống tới lầu một, mới nhìn rõ Đường Thanh Tâm ở phía trước đang cố hết sức nhẫn nhịn, hai tay siết thật chặt thành nắm đấm.
Trần Dĩnh vội vàng đuổi theo, lúc cô đi ra gần đến cửa lớn thì gọi cô lại.
"Đường Thanh Tâm".
Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu lại nhìn một chút, hai mắt còn hồng hồng. Trần Dĩnh chạy chậm đến, đứng ở trước mặt cô: "Đường Thanh Tâm, cô cũng nhìn thấy, Thiên Minh và tôi, chúng tôi mới là một đôi, cô từ bỏ đi, ở trong nhà họ Lệ không được tôn trọng, vì sao cô còn không đi mở ra cho mình một cuộc sống mới?"
Lời này nói ra thật giống với Trần Dịch, Đường Thanh Tâm bị chọc giận quá mà cười lên, cô lau lau nước mắt, trong lòng bàn tay ướt đẫm một mảng: “Trần Dĩnh, cô là cô chủ của nhà họ Trần, nếu bàn về bối cảnh thì đương nhiên là tôi không thể nào bì được với cô, nhưng tôi vẫn muốn Lệ Thiên Minh tự mình nói với tôi, còn cô, cô không có tư cách này."
“Tư cách? Chuyện giữa cô và Lệ Thiên Minh vốn dĩ chỉ là cô coi trọng tiền của anh ấy, một người phụ nữ mua về chỉ với ba mươi lăm tỷ đồng, chẳng qua cũng chỉ là công cụ sinh con cho nhà họ Lệ mà thôi!"
"Bốp!"
Trên mặt đối phương nhanh chóng xuất hiện vết hằn của năm ngón tay, in thật rõ ràng trên gương mặt trắng noãn kia. Tình cảnh này vừa vặn bị Lệ Thiên Minh đang chạy tới trông thấy, người đàn ông không hề do dự chút nào, kéo Trần Dĩnh qua một bên, vẻ mặt ác độc nhìn
chăm chăm Đường Thanh Tâm, nghiêm nghị quát: "Cô làm cái gì vậy!”
Đường Thanh Tâm nhìn anh ôm chặt Trần Dĩnh bảo vệ trong ngực, vẻ mặt không che giấu được sự tuyệt vọng: "Lệ Thiên Minh, anh là đồ khốn".
“Cô đừng làm loạn ở đây, đi về rồi nói tiếp".
Lệ Thiên Minh muốn giữ lấy cô nhưng lại bị Đường Thanh Tâm gạt ra, quay người rời đi. Trần Dĩnh đứng bên cạnh anh, che lấy má phải của mình, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng tủi thân.
“Anh Thiên Minh, anh mau đuổi theo cô ấy đi, xem chừng dáng vẻ cô ấy đang rất tức giận".
Nói xong thì bản thân lại ôm mặt mà rơi lệ, điệu bộ như vậy quả thực khiến người ta nhìn thấy mà yêu. Không đợi Lệ Thiên Minh trả lời, Trần Dĩnh đã bưng mặt dứt khoát rời đi, bỏ lại người đàn ông đứng ở đó sững sờ.
Trần Dĩnh không phải là không muốn anh đưa về, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô ta làm vậy chính là muốn để cho Lệ Thiên Minh sinh lòng áy náy, cưỡng hôn anh xong lại phải chịu một cái tát. Cô ta đang đánh cược, cược xem rốt cuộc thì Lệ Thiên Minh còn lưu luyến cô ra bao nhiêu.
Về phần Đường Thanh Tâm, hẳn là có không ít người trông thấy hình ảnh này rồi đi?
Trần Dĩnh không phải là Đường Tuyết Mai. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Trần. Một gia tộc lớn như thế đương nhiên sẽ có không ít trẻ con, để có thể nhận được sự khẳng định của người lớn trong nhà, ai nấy cũng đều phải dồn hết sức lực để thể hiện bản thân mình. Trần Dĩnh là con gái, đương nhiên sẽ không được cưng chiều nhiều như những bé trai khác, thế nhưng, cho dù là như vậy thì cô ta cũng có thể tìm ra được con đường thích hợp cho bản thân, đó chính là kết thông gia.
Lúc đầu, lúc tiếp cận Lệ Thiên Minh cô coi là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, năm đó Lệ Thiên Minh đã thật sự thích cô, chỉ là chưa đến giai đoạn kết hôn kia thì giữa đường đã chia tay vì mâu thuẫn. Đương nhiên anh sẽ không đứng yên chờ đợi, việc này, người nhà họ Trần đều biết, chỉ là Trần Dĩnh tự cao tự đại cho là anh vẫn còn thích mình như xưa.
Lần này trở về, phải chịu sự đả kích quá mạnh, lại thêm nhân tài mới nổi ở nhà họ Trần quá nhiều, tuổi tác của Trần Dĩnh trở thành một chuyện đáng xấu hổ, nếu không mau chóng giải quyết, rất có thể sẽ xui xẻo bị rơi vào cảnh tùy tiện tìm người để gả cho xong.
Trần Dĩnh sao có thể để yên cho bản thân bị lợi dụng, từ trước đến nay chỉ có cô ta lợi dụng người khác mà thôi. Thế là lập tức xảy ra tình huống như vừa rồi.
Cô ta cũng chỉ là đến để tìm vận may mà thôi, cho dù là dụ dỗ không thành thì cũng có thể gây ra chút ồn ào, chí ít cũng có thể khiến cho truyền thông hiểu lầm, chẳng ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa.
Che đi vết sưng đỏ trên mặt, ngồi lên xe của Trần Dịch, Trần Dĩnh vừa định mở miệng nói đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trần Dịch: “Cút xuống!"
"Anh!"
Trần Dĩnh kinh ngạc nhìn anh trai mình: “Anh nói cái gì vậy!"
"Anh nói em đi xuống cho anh! Ngay lập tức!" Trần Dịch sắc mặt tái xanh, đột nhiên nổi giận, Trần Dĩnh cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm: “Thần kinh!” Trừng mắt nhìn anh ta một chút, sau đó mở cửa xuống xe, nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng, giận dữ đứng đó dậm chân.
Trần Dịch tức giận không phải là bởi vì Trần Dĩnh bị đánh, mà là bởi vì người phụ nữ kia. Lệ Thiên Minh vẫn không phải là một người đàn ông tốt, vậy mà cô còn không chịu buông tay, anh ta tức giận vì cô không hiểu được thế nào là buông tay. Một người phụ nữ kết hôn cũng chính là đầu tư, đầu tư là phải sinh ra lợi ích, nếu như không có lợi nhuận, thì việc đầu tư này còn cần thiết phải tiến hành nữa không? Còn không bằng kịp thời thu tay.
Dùng góc nhìn của một thương nhân để xem xét vấn đề tình cảm, quan điểm của Trần Dịch là thứ Đường Thanh Tâm không thể nào hiểu được.
Đường Thanh Tâm ra khỏi tòa nhà, đến đường lớn, tùy tiện chặn một chiếc xe taxi đi đến khách sạn, đêm đó ở lại khách sạn. Vốn cho là Lệ Thiên Minh sẽ gọi điện thoại cho cô, không thể ngờ, chờ cả một đêm mà điện thoại lại không hề vang lên.
Hôm sau, tỉnh lại khi trời vừa sáng, những tin tức long trời lở đất khiến cô tỉnh mộng.
“Người mới, người cũ đụng nhau hết sức đỏ mắt!"
“Là ông trời tác hợp hay là kẻ thứ ba đoạt quyền? "
“Tình sử của vợ Tổng giám đốc Lệ Kình!"
Đường Thanh Tâm trông thấy những tin tức này thì lập tức cảm thấy bó tay toàn tập, ảnh chụp lại cảnh hôm qua cô vung tay tát Trần Dĩnh đã bị người ta chụp lại, còn có những phóng viên đưa tin vô lương tâm, tùy ý bôi nhọ, khiến cho cô trở thành mục tiêu bị công kích.
"Reng reng!"
Điện thoại di động kêu lên, là mẹ chồng gọi điện tới, Đường Thanh Tâm biết mình không trốn tránh được chuyện này, chỉ có thể cứng ngắc lấy điện thoại nghe máy.
"Cô đang ở đâu?" Đường Thanh Tâm khó xử nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh mình, chỉ nhíu mày chứ không trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook