Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra
-
Chương 54: cô ấy đã có thai
"Thiên Minh, con nói rõ ràng cho mẹ, có chịu ly hôn không?" Trương Mỹ Lan lần này đã quyết tâm, bà ta không muốn trên đầu mình lúc nào cũng treo lên một thanh kiếm, nói không chừng một ngày nào đó thanh kiếm này sẽ rớt xuống đầu mình.
"Mẹ!"
Lệ Thiên Minh cau chặt mày, biết là lần này bà đã bị kích động, không phải ngày một ngày hai là có thể quen được, may mắn thay hôm nay bà nội đang ở trên lầu nghỉ ngơi, nếu không bà lại phải phiền lòng.
"Mẹ, con cùng cô ấy mới kết hôn, khó khăn lắm mới làm cho sóng gió lắng lại, mẹ lại muốn bọn con ly hôn, đây không phải là làm khó hai đứa con sao? Nói cho cùng đây cũng là lỗi của Đường Quốc Cường, không phải Đường Thanh Tâm, lỗi lầm của ông ta không lý do gì lại để Đường Thanh Tâm gánh chịu, con sẽ không ly hôn, sau này con sẽ đến
đây ở, an ninh ở đây con cũng sẽ thêm người phụ trách".
Lời nói chắc chắn của Lệ Thiên Minh đổi lấy tiếng khóc của Trương Mỹ Lan, Đường Thanh Tâm cảm thấy mình không còn mặt mũi ở trong nhà này, vì thế đứng dậy, cúi đầu trước Trương Mỹ Lan:
"Mẹ, con xin lỗi, là con làm cho mẹ bị hoảng sợ, để con đi trước".
Sau đó cô quay đầu nói với Lệ Thiên Minh: "Anh ở lại đây với mẹ hai ngày đi."
Dứt lời cô lập tức xoay người bước đi, Lệ Thiên Minh nhấc chân đuổi theo, ngăn cô lại ở vườn hoa: "Thanh Tâm nghe anh nói, chuyện này không liên quan đến em."
“Em hiểu ý của anh".
Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trên mặt Lệ Thiên Minh hiện vài nét khó xử, một người là mẹ một người là vợ, anh cũng không dễ dàng gì.
"Thiên Minh, em về ở vài ngày, anh ở lại với mẹ, nói tốt một chút, biết đâu bà lại thay đổi, coi như là giúp em, được không?"
Đường Thanh Tâm kéo tay anh làm nũng, Lệ
Thiên Minh thấy dáng vẻ cố gắng của cô gái nhỏ, lập tức ôm lấy cô hôn sâu, sau đó mới để tài xế đưa cô về.
Sau khi quay lại, Trương Mỹ Lan đã ngừng
khóc, thấy anh quay lại thì nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe. Bà cụ hít sâu một hơi đi lên lầu không quản chuyện của bọn họ, chỉ là khi đi lên lầu bà xoay người nói với Lệ Thiên Minh: "Thiên Minh, bà nhìn trúng nhân phẩm của Đường Thanh Tâm, con bé đã cứu bà, làm người không thể quên nguồn gốc".
Lệ Thiên Minh gật đầu, Trương Mỹ Lan lại
nhảy dựng lên:
"Chỉ là báo đáp ân tình thôi! Nhà chúng ta đã trả cho cô ta nhiều tiền như vậy còn nhiều lần gây phiền toái cho chúng ta, tôi lại không nợ gì của cô ta, tại sao lại phải gánh chịu những chuyện này? Thiên Minh, con ly hôn cho mẹ, nhà họ Lệ chúng ta lại sợ không có đàn bà tìm tới cửa sao?"
Những lời nói tầm thường này Lệ Thiên Minh
đã nghe đủ, anh cảm thấy cần phải ngồi xuống cùng mẹ nói chuyện cho rõ, nên bắt
đầu nói chuyện chính.
Khi Lệ Thiên Minh đi đàm phán, gần như
không một khách hàng nào có thể từ chối anh, mỗi lần thoả thuận xong phía khách hàng luôn luôn đánh giá anh rất cao, bởi vì cả hai bên đều có lợi.
Nhưng lần này, về phía Đường Thanh Tâm anh không thể tìm được lợi ích gì cho cả đôi bên.
Tuy nhiên, cứ thử một chút không chừng lại
được.
“Mẹ, ở bên ngoài kết hôn rồi ly hôn chỉ là chuyện bình thường, nhưng chúng ta là nhà họ Lệ, chưa từng có tiền lệ ly hôn, con không muốn phá bỏ truyền thống tốt đẹp này của nhà Lệ. Con cùng cô ấy mới kết hôn xong mà
giờ đã ly hôn, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, có phải chúng ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người hay không?”
Nhìn thấy Trương Mỹ Lan trầm lặng không nói gì, Lệ Thiên Minh tung ra một chiêu lớn: "Điều quan trọng nhất, Đường Thanh Tâm đã mang thai, con phải có trách nhiệm."
“Cái gì, sao con không nói sớm!"
Vừa nghe đến đứa bé, Trương Mỹ Lan lập
tức bình tĩnh lại, bởi vì bà ta giữ một vị trí đặc biệt trong lòng Lệ Thiên Minh, cho nên anh đương nhiên hiểu rõ mẹ mình, bà ta không xấu, chỉ là quá quan tâm đến bản thân mình, đây chắc là bệnh chung của những người mẹ nhỉ?
"Thiên Minh, con về nhà, mau quay về nhà, hiện tại sao có thể để cho con bé ở nhà một mình như vậy được!"
Trương Mỹ Lan vội đẩy anh ra ngoài, những
video Lệ Thiên Minh sắp xếp trong lễ cưới không chỉ làm cho mọi người nhận biết Đường Thanh Tâm, mà còn để cho Trương Mỹ Lan có cái nhìn nhận khác về cô, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đứa bé, chỉ cần có đứa bé những chuyện khác đều không quan trọng.
Lệ Thiên Minh dở khóc dở cười, tuỳ ý để mẹ
mình đẩy ra ngoài.
Sau khi Đường Thanh Tâm về nhà thì nằm trên giường xem TV, tin tức đang nói đến vụ bắt cóc ban ngày, khuôn mặt của Đường
Quốc Cường hiện rõ trên màn hình lớn, cảnh sát hiện tại đang dốc lực truy tất cả những đồng phạm đều khai ông ta là chủ mưu, lúc này trong lòng Đường Thanh Tâm rối như tơ vò.
Trong trí nhớ của cô về những năm hạnh
phúc trước đây, lúc đó thân thể mẹ còn khoẻ mạnh, cùng cô ngồi trong nhà đợi Đường Quốc Cường trở về.
Thời điểm đó, để tồn tại trong thành phố, ngày nào ông ta cũng bận rộn không về nhà được, mỗi lần trở về đều nằm trên sofa đùa giỡn cùng cô, thỉnh thoảng còn có thể chơi với cô một chút. Mẹ mỗi khi quay đầu lại đều nở nụ cười hạnh phúc, đây chính là đoạn thời gian đẹp nhất trong trí nhớ của cô.
Sau này thay đổi, Đường Quốc Cường bắt đầu
cả đêm không về, ban ngày cũng không trở lại, ban đầu thì ba ngày, sau đó lại một tuần, rồi lại một tháng nữa. Dù mẹ cô là người suy nghĩ đơn giản thì cũng bắt đầu nghi ngờ, dần theo cô đi tìm ông ta, kết quả mới đến dưới
lầu công ty đã thấy ông ta đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, còn có một cô bé gọi ông ta là bố.
Đường Thanh Tâm nhớ rõ lúc ấy mẹ ngất đi,
vẫn là người qua đường đưa bà đến bệnh viện, lúc sau Đường Quốc Cường đón bà xuất viện, một nhà năm người, người phụ nữ kia cùng đứa bé đó cũng vào.
Đường Quốc Cường ngồi hưởng hạnh phúc, mẹ lại không thể tiếp nhận được chuyện này nên thần kinh đã bị đả kích nghiêm trọng, sau nhiều lần cãi nhau cuối cùng là trở thành cái dạng này.
Nghĩ lại nửa cuộc đời trước của người đàn ông này, tuy là một người cặn bã, nhưng dù sao cũng là người cho cô một sinh mệnh. Đường Thanh Tâm từng nghĩ đến vô số lần, nếu một ngày không còn qua lại nữa, cô chỉ hi vọng khi gặp lại sẽ như người qua đường, chứ chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ chết.
Bản tin trên TV vẫn còn đang cổ vũ người dân thành phố cung cấp manh mối, Đường Thanh Tâm mở instagram ra, phía dưới đều là những lời chửi mắng, cô đành tắt điện thoại đi không suy nghĩ nhiều về nó, ngừng xem bất cứ thứ gì. Lệ Thiên Minh trở vậy thấy cô gái nhỏ ngồi
ngẩn người trước cửa sổ, TV đang mở, mà cô cứ thế nhìn bầu trời thông qua ô cửa sổ.
“Làm sao vậy?"
Lấy một cái áo khoác lên vai cô, người đàn ông nhẹ nhàng ôm bả vai cô, Đường Thanh Tâm bỗng nhiên quay đầu lại, không khỏi
kinh ngạc: "Không phải đã kêu anh ở lại rồi sao?"
"Mẹ kêu anh trở về cùng em."
Ánh mắt dịu dàng như nước của người đàn
ông khiến cô gần như muốn hoà tan trong đó, khoé miệng Đường Thanh Tâm nhếch lên tìm đầu mối, một tay kéo cà-vạt của anh chất vấn: "Anh nói với mẹ cái gì đó, bà ấy dễ dàng để anh trở về như vậy sao?"
Người đàn ông thuận thế ôm ngang cô lên, nhấc chân tất TV lại, sau đó ngả đầu xuống giường, làm cho Đường Thanh Tâm ghé vào ngực anh, nhấn nhẹ lên mũi của cô cười xấu xa: "Anh nói em mang thai!"
"Tại sao anh lại nói như thế, em không hề có mà!" Đường Thanh Tâm ngồi thẳng dậy nhéo ngực anh đầy bất mãn.
"Vì vậy, chúng ta mới phải cố gắng..."
Dứt lời, anh xoay người đặt cô dưới thân, kéo cổ áo của cô hôn xuống, Đường Thanh Tâm thở dài một tiếng, giơ tay tắt đèn, trong phòng một mảnh kiều diễm.
Mỗi lần cùng Đường Thanh Tâm ở chung một
chỗ, Lệ Thiên Minh luôn không kiềm chế được, lần này cũng không ngoại lệ, anh
vừa về nhà, điện thoại Trương Mỹ Lan đã gọi tới, dặn dò bà Diệp nhất định phải chăm sóc tốt cho Đường Thanh Tâm, cô hiện tại đang là phụ nữ có thai. Khi bà Diệp nghe thấy vậy thì cảm thấy như lọt vào sương mù, nhưng rồi cũng không dám hỏi câu nào.
"Mẹ!"
Lệ Thiên Minh cau chặt mày, biết là lần này bà đã bị kích động, không phải ngày một ngày hai là có thể quen được, may mắn thay hôm nay bà nội đang ở trên lầu nghỉ ngơi, nếu không bà lại phải phiền lòng.
"Mẹ, con cùng cô ấy mới kết hôn, khó khăn lắm mới làm cho sóng gió lắng lại, mẹ lại muốn bọn con ly hôn, đây không phải là làm khó hai đứa con sao? Nói cho cùng đây cũng là lỗi của Đường Quốc Cường, không phải Đường Thanh Tâm, lỗi lầm của ông ta không lý do gì lại để Đường Thanh Tâm gánh chịu, con sẽ không ly hôn, sau này con sẽ đến
đây ở, an ninh ở đây con cũng sẽ thêm người phụ trách".
Lời nói chắc chắn của Lệ Thiên Minh đổi lấy tiếng khóc của Trương Mỹ Lan, Đường Thanh Tâm cảm thấy mình không còn mặt mũi ở trong nhà này, vì thế đứng dậy, cúi đầu trước Trương Mỹ Lan:
"Mẹ, con xin lỗi, là con làm cho mẹ bị hoảng sợ, để con đi trước".
Sau đó cô quay đầu nói với Lệ Thiên Minh: "Anh ở lại đây với mẹ hai ngày đi."
Dứt lời cô lập tức xoay người bước đi, Lệ Thiên Minh nhấc chân đuổi theo, ngăn cô lại ở vườn hoa: "Thanh Tâm nghe anh nói, chuyện này không liên quan đến em."
“Em hiểu ý của anh".
Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trên mặt Lệ Thiên Minh hiện vài nét khó xử, một người là mẹ một người là vợ, anh cũng không dễ dàng gì.
"Thiên Minh, em về ở vài ngày, anh ở lại với mẹ, nói tốt một chút, biết đâu bà lại thay đổi, coi như là giúp em, được không?"
Đường Thanh Tâm kéo tay anh làm nũng, Lệ
Thiên Minh thấy dáng vẻ cố gắng của cô gái nhỏ, lập tức ôm lấy cô hôn sâu, sau đó mới để tài xế đưa cô về.
Sau khi quay lại, Trương Mỹ Lan đã ngừng
khóc, thấy anh quay lại thì nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe. Bà cụ hít sâu một hơi đi lên lầu không quản chuyện của bọn họ, chỉ là khi đi lên lầu bà xoay người nói với Lệ Thiên Minh: "Thiên Minh, bà nhìn trúng nhân phẩm của Đường Thanh Tâm, con bé đã cứu bà, làm người không thể quên nguồn gốc".
Lệ Thiên Minh gật đầu, Trương Mỹ Lan lại
nhảy dựng lên:
"Chỉ là báo đáp ân tình thôi! Nhà chúng ta đã trả cho cô ta nhiều tiền như vậy còn nhiều lần gây phiền toái cho chúng ta, tôi lại không nợ gì của cô ta, tại sao lại phải gánh chịu những chuyện này? Thiên Minh, con ly hôn cho mẹ, nhà họ Lệ chúng ta lại sợ không có đàn bà tìm tới cửa sao?"
Những lời nói tầm thường này Lệ Thiên Minh
đã nghe đủ, anh cảm thấy cần phải ngồi xuống cùng mẹ nói chuyện cho rõ, nên bắt
đầu nói chuyện chính.
Khi Lệ Thiên Minh đi đàm phán, gần như
không một khách hàng nào có thể từ chối anh, mỗi lần thoả thuận xong phía khách hàng luôn luôn đánh giá anh rất cao, bởi vì cả hai bên đều có lợi.
Nhưng lần này, về phía Đường Thanh Tâm anh không thể tìm được lợi ích gì cho cả đôi bên.
Tuy nhiên, cứ thử một chút không chừng lại
được.
“Mẹ, ở bên ngoài kết hôn rồi ly hôn chỉ là chuyện bình thường, nhưng chúng ta là nhà họ Lệ, chưa từng có tiền lệ ly hôn, con không muốn phá bỏ truyền thống tốt đẹp này của nhà Lệ. Con cùng cô ấy mới kết hôn xong mà
giờ đã ly hôn, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, có phải chúng ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người hay không?”
Nhìn thấy Trương Mỹ Lan trầm lặng không nói gì, Lệ Thiên Minh tung ra một chiêu lớn: "Điều quan trọng nhất, Đường Thanh Tâm đã mang thai, con phải có trách nhiệm."
“Cái gì, sao con không nói sớm!"
Vừa nghe đến đứa bé, Trương Mỹ Lan lập
tức bình tĩnh lại, bởi vì bà ta giữ một vị trí đặc biệt trong lòng Lệ Thiên Minh, cho nên anh đương nhiên hiểu rõ mẹ mình, bà ta không xấu, chỉ là quá quan tâm đến bản thân mình, đây chắc là bệnh chung của những người mẹ nhỉ?
"Thiên Minh, con về nhà, mau quay về nhà, hiện tại sao có thể để cho con bé ở nhà một mình như vậy được!"
Trương Mỹ Lan vội đẩy anh ra ngoài, những
video Lệ Thiên Minh sắp xếp trong lễ cưới không chỉ làm cho mọi người nhận biết Đường Thanh Tâm, mà còn để cho Trương Mỹ Lan có cái nhìn nhận khác về cô, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đứa bé, chỉ cần có đứa bé những chuyện khác đều không quan trọng.
Lệ Thiên Minh dở khóc dở cười, tuỳ ý để mẹ
mình đẩy ra ngoài.
Sau khi Đường Thanh Tâm về nhà thì nằm trên giường xem TV, tin tức đang nói đến vụ bắt cóc ban ngày, khuôn mặt của Đường
Quốc Cường hiện rõ trên màn hình lớn, cảnh sát hiện tại đang dốc lực truy tất cả những đồng phạm đều khai ông ta là chủ mưu, lúc này trong lòng Đường Thanh Tâm rối như tơ vò.
Trong trí nhớ của cô về những năm hạnh
phúc trước đây, lúc đó thân thể mẹ còn khoẻ mạnh, cùng cô ngồi trong nhà đợi Đường Quốc Cường trở về.
Thời điểm đó, để tồn tại trong thành phố, ngày nào ông ta cũng bận rộn không về nhà được, mỗi lần trở về đều nằm trên sofa đùa giỡn cùng cô, thỉnh thoảng còn có thể chơi với cô một chút. Mẹ mỗi khi quay đầu lại đều nở nụ cười hạnh phúc, đây chính là đoạn thời gian đẹp nhất trong trí nhớ của cô.
Sau này thay đổi, Đường Quốc Cường bắt đầu
cả đêm không về, ban ngày cũng không trở lại, ban đầu thì ba ngày, sau đó lại một tuần, rồi lại một tháng nữa. Dù mẹ cô là người suy nghĩ đơn giản thì cũng bắt đầu nghi ngờ, dần theo cô đi tìm ông ta, kết quả mới đến dưới
lầu công ty đã thấy ông ta đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, còn có một cô bé gọi ông ta là bố.
Đường Thanh Tâm nhớ rõ lúc ấy mẹ ngất đi,
vẫn là người qua đường đưa bà đến bệnh viện, lúc sau Đường Quốc Cường đón bà xuất viện, một nhà năm người, người phụ nữ kia cùng đứa bé đó cũng vào.
Đường Quốc Cường ngồi hưởng hạnh phúc, mẹ lại không thể tiếp nhận được chuyện này nên thần kinh đã bị đả kích nghiêm trọng, sau nhiều lần cãi nhau cuối cùng là trở thành cái dạng này.
Nghĩ lại nửa cuộc đời trước của người đàn ông này, tuy là một người cặn bã, nhưng dù sao cũng là người cho cô một sinh mệnh. Đường Thanh Tâm từng nghĩ đến vô số lần, nếu một ngày không còn qua lại nữa, cô chỉ hi vọng khi gặp lại sẽ như người qua đường, chứ chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ chết.
Bản tin trên TV vẫn còn đang cổ vũ người dân thành phố cung cấp manh mối, Đường Thanh Tâm mở instagram ra, phía dưới đều là những lời chửi mắng, cô đành tắt điện thoại đi không suy nghĩ nhiều về nó, ngừng xem bất cứ thứ gì. Lệ Thiên Minh trở vậy thấy cô gái nhỏ ngồi
ngẩn người trước cửa sổ, TV đang mở, mà cô cứ thế nhìn bầu trời thông qua ô cửa sổ.
“Làm sao vậy?"
Lấy một cái áo khoác lên vai cô, người đàn ông nhẹ nhàng ôm bả vai cô, Đường Thanh Tâm bỗng nhiên quay đầu lại, không khỏi
kinh ngạc: "Không phải đã kêu anh ở lại rồi sao?"
"Mẹ kêu anh trở về cùng em."
Ánh mắt dịu dàng như nước của người đàn
ông khiến cô gần như muốn hoà tan trong đó, khoé miệng Đường Thanh Tâm nhếch lên tìm đầu mối, một tay kéo cà-vạt của anh chất vấn: "Anh nói với mẹ cái gì đó, bà ấy dễ dàng để anh trở về như vậy sao?"
Người đàn ông thuận thế ôm ngang cô lên, nhấc chân tất TV lại, sau đó ngả đầu xuống giường, làm cho Đường Thanh Tâm ghé vào ngực anh, nhấn nhẹ lên mũi của cô cười xấu xa: "Anh nói em mang thai!"
"Tại sao anh lại nói như thế, em không hề có mà!" Đường Thanh Tâm ngồi thẳng dậy nhéo ngực anh đầy bất mãn.
"Vì vậy, chúng ta mới phải cố gắng..."
Dứt lời, anh xoay người đặt cô dưới thân, kéo cổ áo của cô hôn xuống, Đường Thanh Tâm thở dài một tiếng, giơ tay tắt đèn, trong phòng một mảnh kiều diễm.
Mỗi lần cùng Đường Thanh Tâm ở chung một
chỗ, Lệ Thiên Minh luôn không kiềm chế được, lần này cũng không ngoại lệ, anh
vừa về nhà, điện thoại Trương Mỹ Lan đã gọi tới, dặn dò bà Diệp nhất định phải chăm sóc tốt cho Đường Thanh Tâm, cô hiện tại đang là phụ nữ có thai. Khi bà Diệp nghe thấy vậy thì cảm thấy như lọt vào sương mù, nhưng rồi cũng không dám hỏi câu nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook