Chương 18

“Cô không cần trả lời tôi ngay lập tức, tôi cho cô thời gian suy xét.” Tiêu Khôn Hoằng bỗng trở nên rất dễ thương lượng, đôi mắt cất giấu ẩn ý.

Thi Nhân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bối rối mở cửa văn phòng, trực tiếp xông vào nhà vệ sinh. Lúc này cô cần bình tĩnh một chút.

Lời nói của Tiêu Khôn Hoằng như nguyền rủa vang vọng bên tai cô. Cô ôm đầu, không biết nên làm thế nào mới được.

Chẳng phải anh ta rất ghét mình sao? Cô cho rằng mình chủ động đề xuất ly hôn thì anh ta sẽ không phản đối, ai ngờ anh ta lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quả nhiên là xấu xa giống hệt lời đồn.

“Này, mấy cậu nghe nói vụ cá cược trên mạng chưa? Không ít người trong công ty đều đặt cược, các cậu cược bao lâu?”

“Tôi cược một tháng. Trông sắc mặt cô ta cứ càng ngày càng tệ dần, không biết có thể chịu đựng được bao lâu. Thi Nhân chẳng qua là chỉ là con đàn bà đưa tới đền tội mà thôi, cậu ba không ra tay chơi chết cô ta mới là lạ.”

“Chứ còn gì nữa. Mặc dù nhà họ Tiêu là danh gia vọng tộc hàng đầu, nhưng cũng phải có mạng sống hưởng thụ mới được. Ba đời vợ trước kia của cậu ba chính là tấm gương đi trước.”

Cuộc nói chuyện trong nhà vệ sinh truyền đến rõ mồn một. Thi Nhân cắn môi, cố gắng không để mình rơi nước mắt. Mặc dù cô biết người ngoài vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt gì, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người khác bàn luận về mình với giọng điệu như vậy. Họ cá cược trên internet rằng khi nào cô mới nổi điên, hoặc không nhịn được tự sát.

Miệng lưỡi thế gian như lưỡi rắn, giết người không thấy máu.

Cuối cùng Thi Nhân đưa ra một quyết định táo bạo, cô muốn bỏ trốn. Dù sao nhà họ Tiêu cũng không quan tâm đến cô, lúc đó chắc sẽ chỉ gây phiền toái cho nhà họ Thi mà thôi, không liên quan gì tới mình.

Thi Nhân lập tức hẹn ngày đi làm lại chứng minh nhân dân. Điện thoại và giấy tờ tùy thân của cô đều ở nhà họ Thi, nếu cô trở về lấy thì chắc chắn sẽ rút giây động rừng. Cô không thể mạo hiểm.

Mấy ngày kế tiếp, Thi Nhân biểu hiện rất bình tĩnh.

Buổi tối, Tiêu Khôn Hoằng âm u nhìn cô: “Ngày mai chính là ngày cuối cùng. Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bỏ qua cơ hội này thì sẽ không có lần sau đâu?”

“Tôi… Tôi còn chưa nghĩ kỹ.” Thi Nhân không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, sợ bị phát hiện ra điều gì đó.

Sau khi tắt đèn, Thi Nhân nằm trên sofa kế hoạch vụ đào tẩu ngày mai, không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

Sáng hôm sau lúc ăn cơm, Tiêu Vinh bỗng nói: “Cậu ba, nơi này rất xa, cậu đi làm đừng bỏ mặc em dâu trên đường, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì không biết truyền thông sẽ viết bậy bạ như thế nào đâu.”

“Nếu anh cả quan tâm cô ta đến thế thì sau nay để anh đưa cô ta đi đi. Dù sao anh cũng đưa cô ta mấy lần rồi còn gì.”

Ông cụ hắng giọng một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chở cô ấy đi cùng đi.”

Thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Khôn Hoằng, trong lòng Thi Nhân không khỏi bất đắc dĩ. Thực ra cô thà rằng tự đi bộ chứ không muốn ngồi cùng xe với Tiêu Khôn Hoằng. Nhất là ngày hôm nay!

Thi Nhân dây dưa ra ngoài, thấy xe của Tiêu Khôn Hoằng vẫn đỗ ở đó không đi, cô kiên trì lên xe, thầm nghĩ lát nữa sẽ kiếm cớ. Nhưng xe vừa vào nội thành thì Tiêu Khôn Hoằng đã nói: “Dừng xe.”

Thi Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, anh ta lạnh lùng nói: “Xuống xe. Đừng tưởng rằng ông cụ nói thì có thể áp chế tôi. Cô còn chưa đủ tư cách.”

Cô còn ước gì ấy chứ. Thế là Thi Nhân không nói một lời, vội vã xuống xe.

Thấy tốc độ xuống xe như trốn Diêm vương của cô, tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng lập tức tụt xuống, hạ cửa kính xe lạnh lùng nói: “Nếu cô dám đến muộn thì tôi sẽ trừ một tháng lương của cô.”

Chiếc xe nghênh ngang phóng đi, Thi Nhân nở nụ cười: Tạm biệt!

Thi Nhân lập tức gọi taxi đến viện điều dưỡng. Cô đã mua vé hết rồi, lát nữa cô sẽ được rời khỏi nơi này. Gì mà chuộc tội, gì mà hầu ngủ, đều biến hết đi!

Xe taxi đỗ ngoài viện điều dưỡng. Thi Nhân thanh toán tiền rồi nhờ tài xế taxi chờ một lát, chút nữa cô sẽ đi ra. Thi Nhân vào viện điều dưỡng, trực tiếp tìm người quản lý làm thủ tục xuất viện.

Đối phương kinh ngạc nói: “Người nhà cô bảo là không chuyển viện mà.”

“Ai nói?”

“Tao nói!”

Thi Đằng Sùng lạnh lùng bước vào, sắc mặt Thi Nhân thoáng chốc thay đổi, trong lòng vô cùng căng thẳng. Sao ông ta lại ở đây? Cô phản xạ nhìn thoáng qua người quản lý, bỗng nhiên hiểu ra.

Sao cô lại quên mất chuyện này! Nhà họ Thi không có khả năng không gài người vào đây, cô sơ suất quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương