Không biết phải thế nào hai người họ cho xe quay đầu đi ngược về phía nhà của Hạ Lâm, họ ngàn lần không thể nghĩ tới rằng Hạ Lâm và An Kỳ lại tách riêng nhau ra. Người ngồi vị trí phụ lái lúc đang định lấy điện thoại ra thông báo cho An Trạch biết thì bị người bên cạnh giữ lại:

"Khoan báo đã."

Điện thoại để trên tay cũng hạ xuống, nếu là đúng như bọn họ nghĩ thì bây giờ báo cũng chẳng để làm gì. Chiếc xe nhanh di chuyển lại quãng đường vừa rồi, sau khi thấy Hạ Lâm từ sau xe taxi bước xuống, nhận thấy chiếc xe này không phải là xe của An Kỳ, lúc này bọn họ là thực sự để mất dấu.

Sau khi thuận lợi cắt đuôi được hai người kia, An Kỳ nhanh chóng cho xe chạy đến bệnh viện, cô cũng không quên bỏ đi cái bộ tóc giả vướng víu ấy mà tìm chỗ để xe. Cô cầm lấy hộp cháo mà mình đã chuẩn bị tiếng vào bên trong.

Mở cửa phòng bệnh, An Kỳ đã thấy Tả Dật đang hút thuốc bên cửa sổ. An Kỳ đặt hộp cháo trên bàn đi tới bên Tả Dật không nói gì giật lấy điếu thuốc trong tay anh rồi vứt đi. Tả Dật không đề phòng có chút ngạc nhiên, thuốc trong tay cứ thế mà bị giành lấy. Anh nhất thời quay người thì phả hiện An Kỳ đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

"Bác sĩ bảo anh không được hút thuốc. Anh quên thật hay cố tính đấy?"

Tự nhiên bị quở trách, Tả Dật cũng không để tâm mấy mà nhìn cô:

"Cô đến lúc nào vậy?"

An Kỳ quay người đến bên bàn, cầm hộp cháo lên mở nắp ra:

"Vừa mới."

Tả Dật cũng theo cô mà đi đến giường, từ từ ngồi xuống. An Kỳ lấy ra một cái thìa rồi đưa cho Tả Dật. Anh ấy thế mà động cũng không động, chỉ dưng dưng nhìn cô. An Kỳ thấy mãi mà anh không nhận đành hỏi:

"Sao vậy?"

Tả Dật nói:

"Vai tôi có hơi đau, trong thời gian này không được quá sức."

An Kỳ trừng mắt nhìn Tả Dật. Cái gì mà phí sức. Cầm có mỗi hộp cháo mà cũng kêu phí sức, anh làm bộ cho ai xem vậy.

Là làm bộ cho cô xem đấy.

An Kỳ bỗng đặt hộp cháo trở lại, dần nhích về phía anh, cô hướng người về phía trước đưa tay ấn nhẹ vào vai.

Tả Dật xuýt xoa một tiếng nhíu mày nhìn cô:

"Đau."

An Kỳ trố mắt rụt tay về. Cô có thể đảm bảo rằng vừa rồi cô không dùng sức, chỉ đơn giản là ấn một cái. An Kỳ chăm chăm nhìn Tả Dật:

"Thật là rất đau sao?"

Tả Dật ôm vai cười cười nhìn cô:

"Thế cô nghĩ sao?"

An Kỳ thầm thở dài, được cứ cho là anh đau đi. An Kỳ cầm hộp trở lại, dùng thìa lấy múc một ít cháo thổi thổi vài cái đưa đến miệng anh:

"Tôi đút cho anh."

Tả Dật không nhiều rất nhanh đưa miệng tới ngậm lấy. Hơi ấm nóng của cháp lan toả khắp khoang miệng, bình thường anh không mấy khi ăn mấy thứ như này, vô cùng nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay anh lại có ý nghĩ khác, thìa cháo này đặc biệt rất thơm và ngon.

"Là cô tự làm sao?"

An Kỳ cũng thành thật mà nói:

"Tôi làm theo hướng dẫn của người làm. Tôi không biết nấu ăn."

Tả Dật không nói gì thêm. Vêc chuyện không biết nấu ăn, cả hai người họ đều không quá quan trọng tới vấn đề này, thời đại ngày nay con gái không bếp vào bếp cũng không phải hiếm.

Với An Kỳ thì đây là lần đầu cô đút cho người khác. Cả khi ba cô ốm thì cũng đã có mẹ cô bên cạnh hoặc ngược lại, nói chung là không đến phiên cô. Tả Dật đột nhiên nhìn cô chăm chú khiến An Kỳ có chút không được tự nhiên.

"Anh làm gì mà nhìn kinh thế."

Tả Dật chỉ chỉ vào bộ quần áo của cô:

"Thay đổi phong cách rồi."

Lúc này cô mới để ý bản thân mặc đồ của Hạ Lâm, bình thường quần áo cô mặc toàn là bó sát hoặc váy, mấy kiểu rộng rộng thế này thì không bao giờ mua. Nói thật Hạ Lâm cao hơn An Kyc một chút, người cũng đầy đặn hơn nhưng chung quy vẫn được xếp vào hạng chuẩn.

Lúc thấy An Kỳ anh đã để ý tới cái khác của cô hôm nay nhưng nhất thời không biết nói thế nào, cô làm anh có chút ngạc nhiên. An Kỳ tự nhủ cũng may là cô đã nhanh tay ném lại bộ tóc giả trên xe nếu không sợ là sẽ doạ Tả Dật một trận.

"Cũng bình thường."

An Kỳ nói xong liền lấy thêm một thìa cháo cho Tả Dật. Lần này anh không ăn ngay mà đột nhiên cầm tay An Kỳ gương mặt cũng có chút thay đổi. An Kỳ đối với hành động này của anh có phần ngạc nhiên, định bụng lấy ta ra nhưng cứ hơi kéo là anh lại ra thêm sức nắm chặt lấy. An Kỳ đành bỏ mặc.

"Không có lần sau." Anh nói.

Bởi thân hình của An Kỳ vốn đã nhỏ nhắn nay lại mặc một chiếc áo hơi rộng khiến cho phần cổ không che hết được dể lộ ra xương quai xanh rõ rệt, làn da trắng trẻo càng được tôn thêm, nói thế nào nhìn cũng có phần gợi cảm. Đối với suy nghĩ này Tả Dật có chút không muốn cô mặc kiểu ai ra ngoài, càng không muốn để ai nhìn thấy.

Chỉ có mình được nhìn.

"Gì cơ?"

An Kỳ đối với lời nói không đầu không đuôi của anh hết sức khó hiểu. Tả Dật không nói thêm mà ăn lấy thìa cháo.

An Kỳ tay cầm thìa vẫn giơ ra không trung, ánh mắt nhìn Tả Dật vẫn không hiểu được. Tả Dật dùng lực kéo cô sát lại gần mình, khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra.

Tả Diên Nghi bước vào nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương