Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây
-
Chương 16: -Chuyến đi khảo sát kinh hoàng (2)-
Cảnh vật trước mắt khiến hai người không khỏi ngạc nhiên. Bên trong, máu tươi đã được kết thành từng cục chảy đầy dưới sàn, mùi tanh xộc lên bao trùm không gian, đồ đạc trong kho vậy mà vẫn nguyên vẹn, không có chút xê dịch, bụi bám đầy trên mặt tạo thành một lớp trắng xoá. Tả Dật bước vào thì thấy hai bên tường đều có những nét chứ vết xiên vẹo đỏ thẫm, chắc chắn là lấy máu viết ra.
“Đi chết đi.”
Câu này đều được viết lại nhiều lần kín cả hai bên tường. Những vũng máu loang lổ đỏ thẫm bám sát vào từng lát gạch, nhìn qua thật tựa như một thảm cảnh. Nhưng điều kì lạ ở chỗ.
Vậy mà cư nhiên không có cái xác nào, bên trong ngoài những đồ dùng vận dụng đã hư hỏng bị vứt bỏ ra nhưng lại không có xác người, hoàn toàn trống rỗng.
Nhìn những vết máu trên sàn và hai bên tường ra, Tả Dật chắc chắn một điều nạn nhân mới chết được vài hôm. Nhìn màu của máu dưới sàn, nói là kết thành cục những vẫn là đang có dạng lỏng, chưa bị két lại, màu đỏ tươi. Tả Dật lấy trong túi áo một chiếc bao tay đeo vào, lấy đầu ngón tay thấm một chút máu đưa lên mũi ngửi. Mùi tanh của máu bay thẳng tới cánh mũi khiến Tả Dật chợt nhíu mày vì khó chịu. Đã xác định được anh quay sang người đứng đằng sau đang chăm chú nhìn mình. Bản thân Tả Dật cũng khá ngạc nhiên ở An Kỳ một chỗ nhìn cảnh tượng thế này đối với một cô gái bình thường thì đáng lẽ họ sẽ tránh càng xa càng tốt nhưng người con gái trước mặt vẫn mà ngang nhiên đang tiến từng bước tới đây. An Kỳ đi đến bên Tả Dật, ánh mắt nhìn vào những vết máu trên tường hỏi:
“Đây là có ý gì?”
Tả Dật không nhìn theo hướng mắt của cô nhàn nhạt nói:
“Là muốn rủa người ta chết.”
Nghe được câu trả lời có cũng như không của Tả Dật, An Kỳ đâm ra chán nản. Đừng trả lời nữa cho rồi. Cô lập tức chuyển đề tài:
“Có vẻ như anh đã thấu được điều gì?”
Tả Dật lúc này đứng thẳng người, nhìn vào vũng máu trước mắt nói:
“Người này là mới chết.”
An Kỳ nghe thấy Tả Dật nói vậy có chút sửng sốt. Vậy cứ thế mà xác nhận được thời gian tử vong, người này là bác sĩ sao?
“Sao anh biết được?”
Tả Dật nét mặt bình thản nói:
“Nhìn màu máu và hình dạng của nó. Màu máu vẫn còn đỏ sẫm mặc dù đã bám vào dưới sàn nhưng nó vẫn còn ở dạng lỏng. Chỉ là máu chảy quá nhiều thời gian chưa đủ nên vẫn chưa đông lại. Thường gian đông máu bình thường chỉ cần 8-12 phút nhưng do lượng máu quá nhiều thậm chí là dày đặc nên thời gian cũng thế mà khá lâu. Nhìn qua thì cần 2-3 ngày.”
An Kỳ nghe lời giải thích của Tả Dật không khỏi hiếu kì:
“Anh sao biết được điều này?”
Cách này cũng chỉ có bác sĩ chuyên ngành mới biết đi.
Tả Dật không nhìn An Kỳ mà nói:
“Mẹ tôi trước đây là một y tá. Hồi còn nhỏ tôi được mẹ dạy một chút về kiến thức y học, xem là có thể dùng được rồi.”
Trước đây mẹ Tả Dật là một y tá tại một bệnh viện quốc tế. Bà trước đây học tại trường đại học Y Dược có tiếng ở thành phố, sau kho tốt nghiệp ra trường được vào thẳng bệnh viện làm. Thật ra lần đầu bà gặp ba Tả Dật cũng là tại bệnh viện này. Hôm đó là đến ca trực của Tử Kỳ, một vị bác sĩ đến tìm và nói rằng có một bệnh nhân đang nằm trong phòng cấp cứu, Tử Kỳ vội vàng chạy tới thì thấy đối phương trên người toàn máu, đỏ thẫn một vùng, những vết thương rách ra nhìn rất đáng sợ. Sau khi đẩy người đó vào chữa trị thì may thay là cứu sống được. Vì là người trực tiếp có mặt nên Tử Kỳ được giao nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân và người đó không ai khác chính là Tả Nghiêm. Hàng ngày Tử Kỳ vào kiểm tra sức khỏe của Tử Nghiêm xem có vấn đề gì không, cứ như thế cho đến một tháng sau hai người họ chính thức quen nhau. Tắt Nghiêm nằm lại bệnh viện khoảng hai tháng thì xuất viện. Nhưng cũng không vì thế mà hai người cắt đứt liên lạc với nhau. Hai người đã trao đổi số điên thoại và đó là cách để họ liên lạc. Thấm thoát được một năm hai người mới chính thức hẹn hò và sau thời gian khoảng 2 năm thì thành vợ thành chồng. Sau khi lấy Tả Nghiêm, Tử Kỳ liền thôi việc tại bệnh viện vì lý do rằng Tả Nghiêm không muốn bà phải ra ngoài làm việc vất vả, cứ ở nhà còn mọi việc để mình lo. Vì vậy mà Tử Kỳ quả thực được nuông chiều như bà hoàng.
An Kỳ nghe Tả Dật nói thì mới vỡ lẽ. Thì ra là được dạy dỗ từ nhỏ. Ánh mắt An Kỳ dừng lại trên bao tay Tả Dật:
“Anh có sẵn bao tay sao?”
Tả Dật theo hướng mắt của An Kỳ mà nhìn xuống tay mình:
“Thói quen thôi.” Một lúc sau Tả Dật nói tiếp:
“Có rắc rối nhỏ.”
An Kỳ thoáng rùng mình:
“Chuyện gì?”
“Không thấy xác.” Tả Dật bình thản nói.
An Kỳ giờ mới để ý, vừa rồi quá tập trung vào động tác của Tả Dật mà An Kỳ chưa quan sát kĩ bên trong. An Kỳ lúc này mới đánh mắt vào trong, quả đúng là không có xác.
“Mười phần là đã được chuyển đi.” An Kỳ nói.
Nếu theo như Tả Dật nói thì cái xác không thể phân hủy nhanh như thế được, chí ít cũng phải mất khoảng thời gian rất dài, nếu vậy thì chỉ có là chuyển đi mà thôi.
Tả Dật không nói gì chỉ gật đầu như tán thành câu nói của An Kỳ. Muốn vận chuyển được một cái xác thì chắc chắn sẽ cho nó vào trong một bao tải mà vác đi bởi vì ngoại trừ căn phòng kia thì ở đây hoàn toàn không có vết máu nào. Vì chỗ này nằm giữa trung tâm thành phố bởi lẽ vậy mà cái xác chắc chắn là được giấu trong khu thương mại này. Vì vậy mà việc hai người phải làm bây giờ là phải tìm cho ra bằng được cái xác.
“Cô trên tôi dưới.” Tả Dật nói.
An Kỳ không nói đi lập tức đi thẳng lên tầng 3 của Tâm Phúc. Tả Dật cũng đi khám xung quanh, cảnh tượng xảy ra trong đó Tả Dật không khỏi suy nghĩ. Phải là việc đáng hận lắm mà người đó mới để lời nhắn như vậy. Việc nguyền rủa người khác bằng cách thức này không phải ai cũng dám làm. Khi con người ta gặp phải chuyện gì đó bị dồi tới mức đường cùng, tâm nguyện của người đó sẽ chỉ toàn là trả thù, giết người. Nếu là vậy là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đang đi khám xét thì đột nhiên điện thoạt của Tả Dật rung lên, là Trịnh Vĩ.
“Chuyện gì?”
“Chuyện cậu nhờ tôi, đã tra được rồi.” Đối phương truyền tới.
Quả đúng là năng suất làm việc của Trịnh Vĩ thực khiến người khác phải thân phục. Tả Dật rất hài lòng với cách làm việc của Trịnh Vĩ.
“Chờ tôi về.”
Tả Dật sau khi cúp máy thì thấy An Kỳ đang tiến tới, những tưởng là đã tìm ra nhưng An Kỳ lại nói:
“Không có.”
Tả Dật cũng không mấy ngạc nhiên, anh cũng đã đoán được việc này, chỉ là muốn thử một chút.
“Tiếp tục tìm.”
An Kỳ nghe vậy giật mình, đại ca ở khu trung tâm này có tất thảy 20 tầng đấy, thang máy ở đây hỏng rồi chẳng nhẽ anh lại muốn đi bộ từng tầng.
Đang muốn lên tiếng thì đột nhiên có tiếng “bịch” mạnh mẽ kêu lên. Hai người quay sang chỗ phát ra tiếng động thì chợt nhận ra, là ở dưới đường. Hai người đồng loạt bước tới cửa sổ nhìn xuống thì cả kinh.
Vậy mà lại là một người rơi xuống.
“Đi chết đi.”
Câu này đều được viết lại nhiều lần kín cả hai bên tường. Những vũng máu loang lổ đỏ thẫm bám sát vào từng lát gạch, nhìn qua thật tựa như một thảm cảnh. Nhưng điều kì lạ ở chỗ.
Vậy mà cư nhiên không có cái xác nào, bên trong ngoài những đồ dùng vận dụng đã hư hỏng bị vứt bỏ ra nhưng lại không có xác người, hoàn toàn trống rỗng.
Nhìn những vết máu trên sàn và hai bên tường ra, Tả Dật chắc chắn một điều nạn nhân mới chết được vài hôm. Nhìn màu của máu dưới sàn, nói là kết thành cục những vẫn là đang có dạng lỏng, chưa bị két lại, màu đỏ tươi. Tả Dật lấy trong túi áo một chiếc bao tay đeo vào, lấy đầu ngón tay thấm một chút máu đưa lên mũi ngửi. Mùi tanh của máu bay thẳng tới cánh mũi khiến Tả Dật chợt nhíu mày vì khó chịu. Đã xác định được anh quay sang người đứng đằng sau đang chăm chú nhìn mình. Bản thân Tả Dật cũng khá ngạc nhiên ở An Kỳ một chỗ nhìn cảnh tượng thế này đối với một cô gái bình thường thì đáng lẽ họ sẽ tránh càng xa càng tốt nhưng người con gái trước mặt vẫn mà ngang nhiên đang tiến từng bước tới đây. An Kỳ đi đến bên Tả Dật, ánh mắt nhìn vào những vết máu trên tường hỏi:
“Đây là có ý gì?”
Tả Dật không nhìn theo hướng mắt của cô nhàn nhạt nói:
“Là muốn rủa người ta chết.”
Nghe được câu trả lời có cũng như không của Tả Dật, An Kỳ đâm ra chán nản. Đừng trả lời nữa cho rồi. Cô lập tức chuyển đề tài:
“Có vẻ như anh đã thấu được điều gì?”
Tả Dật lúc này đứng thẳng người, nhìn vào vũng máu trước mắt nói:
“Người này là mới chết.”
An Kỳ nghe thấy Tả Dật nói vậy có chút sửng sốt. Vậy cứ thế mà xác nhận được thời gian tử vong, người này là bác sĩ sao?
“Sao anh biết được?”
Tả Dật nét mặt bình thản nói:
“Nhìn màu máu và hình dạng của nó. Màu máu vẫn còn đỏ sẫm mặc dù đã bám vào dưới sàn nhưng nó vẫn còn ở dạng lỏng. Chỉ là máu chảy quá nhiều thời gian chưa đủ nên vẫn chưa đông lại. Thường gian đông máu bình thường chỉ cần 8-12 phút nhưng do lượng máu quá nhiều thậm chí là dày đặc nên thời gian cũng thế mà khá lâu. Nhìn qua thì cần 2-3 ngày.”
An Kỳ nghe lời giải thích của Tả Dật không khỏi hiếu kì:
“Anh sao biết được điều này?”
Cách này cũng chỉ có bác sĩ chuyên ngành mới biết đi.
Tả Dật không nhìn An Kỳ mà nói:
“Mẹ tôi trước đây là một y tá. Hồi còn nhỏ tôi được mẹ dạy một chút về kiến thức y học, xem là có thể dùng được rồi.”
Trước đây mẹ Tả Dật là một y tá tại một bệnh viện quốc tế. Bà trước đây học tại trường đại học Y Dược có tiếng ở thành phố, sau kho tốt nghiệp ra trường được vào thẳng bệnh viện làm. Thật ra lần đầu bà gặp ba Tả Dật cũng là tại bệnh viện này. Hôm đó là đến ca trực của Tử Kỳ, một vị bác sĩ đến tìm và nói rằng có một bệnh nhân đang nằm trong phòng cấp cứu, Tử Kỳ vội vàng chạy tới thì thấy đối phương trên người toàn máu, đỏ thẫn một vùng, những vết thương rách ra nhìn rất đáng sợ. Sau khi đẩy người đó vào chữa trị thì may thay là cứu sống được. Vì là người trực tiếp có mặt nên Tử Kỳ được giao nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân và người đó không ai khác chính là Tả Nghiêm. Hàng ngày Tử Kỳ vào kiểm tra sức khỏe của Tử Nghiêm xem có vấn đề gì không, cứ như thế cho đến một tháng sau hai người họ chính thức quen nhau. Tắt Nghiêm nằm lại bệnh viện khoảng hai tháng thì xuất viện. Nhưng cũng không vì thế mà hai người cắt đứt liên lạc với nhau. Hai người đã trao đổi số điên thoại và đó là cách để họ liên lạc. Thấm thoát được một năm hai người mới chính thức hẹn hò và sau thời gian khoảng 2 năm thì thành vợ thành chồng. Sau khi lấy Tả Nghiêm, Tử Kỳ liền thôi việc tại bệnh viện vì lý do rằng Tả Nghiêm không muốn bà phải ra ngoài làm việc vất vả, cứ ở nhà còn mọi việc để mình lo. Vì vậy mà Tử Kỳ quả thực được nuông chiều như bà hoàng.
An Kỳ nghe Tả Dật nói thì mới vỡ lẽ. Thì ra là được dạy dỗ từ nhỏ. Ánh mắt An Kỳ dừng lại trên bao tay Tả Dật:
“Anh có sẵn bao tay sao?”
Tả Dật theo hướng mắt của An Kỳ mà nhìn xuống tay mình:
“Thói quen thôi.” Một lúc sau Tả Dật nói tiếp:
“Có rắc rối nhỏ.”
An Kỳ thoáng rùng mình:
“Chuyện gì?”
“Không thấy xác.” Tả Dật bình thản nói.
An Kỳ giờ mới để ý, vừa rồi quá tập trung vào động tác của Tả Dật mà An Kỳ chưa quan sát kĩ bên trong. An Kỳ lúc này mới đánh mắt vào trong, quả đúng là không có xác.
“Mười phần là đã được chuyển đi.” An Kỳ nói.
Nếu theo như Tả Dật nói thì cái xác không thể phân hủy nhanh như thế được, chí ít cũng phải mất khoảng thời gian rất dài, nếu vậy thì chỉ có là chuyển đi mà thôi.
Tả Dật không nói gì chỉ gật đầu như tán thành câu nói của An Kỳ. Muốn vận chuyển được một cái xác thì chắc chắn sẽ cho nó vào trong một bao tải mà vác đi bởi vì ngoại trừ căn phòng kia thì ở đây hoàn toàn không có vết máu nào. Vì chỗ này nằm giữa trung tâm thành phố bởi lẽ vậy mà cái xác chắc chắn là được giấu trong khu thương mại này. Vì vậy mà việc hai người phải làm bây giờ là phải tìm cho ra bằng được cái xác.
“Cô trên tôi dưới.” Tả Dật nói.
An Kỳ không nói đi lập tức đi thẳng lên tầng 3 của Tâm Phúc. Tả Dật cũng đi khám xung quanh, cảnh tượng xảy ra trong đó Tả Dật không khỏi suy nghĩ. Phải là việc đáng hận lắm mà người đó mới để lời nhắn như vậy. Việc nguyền rủa người khác bằng cách thức này không phải ai cũng dám làm. Khi con người ta gặp phải chuyện gì đó bị dồi tới mức đường cùng, tâm nguyện của người đó sẽ chỉ toàn là trả thù, giết người. Nếu là vậy là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đang đi khám xét thì đột nhiên điện thoạt của Tả Dật rung lên, là Trịnh Vĩ.
“Chuyện gì?”
“Chuyện cậu nhờ tôi, đã tra được rồi.” Đối phương truyền tới.
Quả đúng là năng suất làm việc của Trịnh Vĩ thực khiến người khác phải thân phục. Tả Dật rất hài lòng với cách làm việc của Trịnh Vĩ.
“Chờ tôi về.”
Tả Dật sau khi cúp máy thì thấy An Kỳ đang tiến tới, những tưởng là đã tìm ra nhưng An Kỳ lại nói:
“Không có.”
Tả Dật cũng không mấy ngạc nhiên, anh cũng đã đoán được việc này, chỉ là muốn thử một chút.
“Tiếp tục tìm.”
An Kỳ nghe vậy giật mình, đại ca ở khu trung tâm này có tất thảy 20 tầng đấy, thang máy ở đây hỏng rồi chẳng nhẽ anh lại muốn đi bộ từng tầng.
Đang muốn lên tiếng thì đột nhiên có tiếng “bịch” mạnh mẽ kêu lên. Hai người quay sang chỗ phát ra tiếng động thì chợt nhận ra, là ở dưới đường. Hai người đồng loạt bước tới cửa sổ nhìn xuống thì cả kinh.
Vậy mà lại là một người rơi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook