Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây
-
Chương 101: Tỉnh lại
Tả Dật đứng ở đường bên kia, anh quan sát xung quanh, dù sao đây cũng là chỗ gần với đồn công an nên rất ít người qua lại, ít người, lại còn là chỗ nhạy cảm nên cũng không có camera đường. Anh chỉ có thể đi một mạch về đoạn đường trước mắt, nếu cô gọi xe tại đây đón mình thì việc chiếc xe đi đoạn đường trên cũng không phải là không có khả năng.
Thay vì đứng một chỗ suy luận ra những giả thiết vô nghĩa thì chi bằng cứ thử một lần. Nghĩ là làm, anh nhanh chóng đi về chỗ xe rời khỏi đồn cảnh sát. Tả Dật vừa đi vừa nhìn vào điện thoại, cố gắng mang hi vọng rằng sẽ tìm thấy được vị trí của cô, nhưng điện thoại bên kia đã hoàn toàn tắt nguồn. Tả Dật đấm mạnh vào vô lăng, ánh mắt hiện lên những tia hung ác, sắc bén.
Nếu như anh không bỏ cô lại ở đấy thì cũng chẳng có chuyện này xảy ra.
Chỉ lơ đãng một chút mà cô lại bị bắt đi mất.
Cô tuyệt đối đừng xảy ta chuyện gì.
Ham muốn tìm thấy An Kỳ ngày càng một mãnh liệt, anh chỉ hận bản thân không thể ngay lập tức đến chỗ cô lúc này.
Rốt cuộc bọn chúng đưa cô đi đâu.
Là một người hay là một nhóm?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, An Kỳ ngoài thân phận là người nằm quyền hành Thương Thịnh ra thì ngoài đời cô cũng chỉ là một người bình thường, dù là một tiểu thư danh giá nhưng cô chưa bao gì có hành động hay lời nói khoe mẽ, khinh thường bất cứ ai. Vì vậy có thể loại bỏ khả năng cô có kẻ thù bên ngoài.
Vậy rốt cuộc là ai?
Chiếc xe đi thêm một đoạn khá xa nữa thì bất chợt thấy trước mắt rất đong người vây quanh tại phía vỉa hè cạnh đó, thậm chí còn có vài người đứng hẳn ra ngoài đường đi vì quá đông.
“Mẹ nó, tưởng có tiền là ngon lắm à, là muốn làm gì cũng được à. Ông đây chính là coi thường loại người như mày.”
Một giọng nói oang oang mắng người vang lên. Bên cạnh một chị tay đang xách lán rau nói:
“Thôi, mấy bọn đấy cậy có tiền quen rồi, mắng làm gì cho phí sức. Cậu mang chỗ tiền này mà mua con xe khác mà bán hàng.”
Thêm một người nữa phụ họa:
“Đúng đấy, mắng thì người cũng đâu có nghe thấy.”
Nhiều người xúm lại khuyên ngăn, Tả Dật cho xe dừng lại, kéo cửa kính xuống hỏi người cạnh đó:
“Có chuyện gì vậy?”
Người kia quay lại, thấy người trong xe gọi mình có khuôn mặt đặc biệt đẹp nhưng lại tỏa ra khí lạnh bao trùm xung quanh:
“À, chuyện đó. Vừa rồi có một chiếc xe phóng bạt mạng qua đây đâm thẳng vào xe anh này, hàng hóa đổ hết cả, xe cũng hỏng không nhẹ, người ta không nói chỉ có ném xuống mất tờ tiền rồi chạy đi.”
Nghe người đó thuận lại, anh như tìm thấy được manh mối. Hẳn là chiếc xe đó. Chỗ này chỉ cần từ đầu đường bên kia đi một đoạn ngắn là sẽ phát hiện ra đây là một con chợ bán lẻ vỉa hè, vì đây là đường cái nên lượng xe cô đi lại cũng rất đông, cũng chính vì vậy mà chỉ cần phóng nhanh hơn một chút là có thể sẽ đâm vài người.
Tả Dật nhanh chóng hỏi:
“Vậy có thể cho tôi biết chiếc xe đó chạy về hướng nào không?”
Người kia nói:
“Chỉ thấy chiếc xe đó đi thẳng một mạch về trước.”
Biết được hướng đi của chiếc xe, Tả Dật cũng không buồn nán lại:
“Cảm ơn.”
Khi thấy chiếc xe kia đi xa, người nọ nhìn theo mà mang vẻ tiếc nuối.
Trong khu nhà hoang, đã qua thời gian 5 phút, An Kỳ hai đôi mắt vẫn nhắm nghiền, lượng khí chưa hết nên cô chưa thể tỉnh lại.
Từ Khởi Minh sốt ruột nhìn đồng hồ.
Vẫn còn những 5 phút nữa.
Vì ở đây cũng có vẻn vẹn hai chiếc ghế, dù sao cũng là khu bỏ hoang nên cũng không có nhiều đồ đạc đến vậy. Đứng từ nãy hai chân cũng đã mỏi nhừ nên ông ta cũng còn kiêng dè gì mà ngồi bệt thẳng xuống đất. An Trác bên cạnh nhìn vậy khé nhíu mày.
“Đứng dậy.”
Mới chỉ đặt mông ngồi còn chưa cảm thấy bẩn, Từ Khởi Minh bị ông ta ra lệnh đứng lên.
“Ông lại lên cơn điên gì thế?”
An Trác không nhìn ông ta mà chỉ nói:
“Không có. Đừng để tôi lặp lại lần nữa.”
An Trác từ nhỏ được bố mẹ hết mực yêu quý, thậm chí là còn hơn anh trai mình là An Trạch. Ông ta muốn gì thì được cái đấy. Bẩm sinh mang trong mình cái gọi gọi là ám ảnh cưỡng chế, dù có là người hầu nhưng từ bé đã được ăn no mặc đẹp vì thế người bên cạnh cũng không được phép tùy tiện.
Càng lớn thì bệnh đó càng duy trì mãnh liệt, vì thế khi nhìn thấy Từ Khởi Minh lại có thể làm như an lành mà ngồi thụp xuống đó, bản tính đó lại trỗi dậy. Từ Khởi Minh lúc này thấy ông ta đặc biệt có chút khó ở, nghĩ đến số tiền mình sắp nhận được đành nhẫn nhịn đứng dậy. Cùng lúc đó người con gái bị trói trên chiếc ghế đối diện bỗng cựa quậy.
An Kỳ từ từ mở mắt, thấy khung cảnh bốn phía lạ hoắc, giống như bị bỏ hoang.
Đây là đâu?
Chắc phải cô đang ngồi trền xe taxi trở về Thương Thịnh sao?
Sao lại biến thành một nơi hoang tàn như này?
Ký ức bỗng chốc hiện lên, cô nhớ ra rồi, khi ngửi khí gây buồn ngủ cô đã phát giác ra nguy hiểm, lại nói đến tài xế phía trên rất khả nghi.
Cô bị bắt cóc rồi.
An Kỳ ánh mắt có vài tầng sương mà nhìn về phía hai người phía trước.
Là An Trác và Tử Khởi Minh.
Hai người họ đang đứng cạnh nhau nhìn chằn chằn về phía này, có vẻ như rất mãn nguyện. Đặc biệt là Từ Khởi Minh, ông ta thấy cô tỉnh lại thì vui mừng khôn siết, chỉ sợ tiền không về đến tay, giờ ông ta có thể yên tâm lãnh thưởng được rồi.
“Tiền đâu?” Từ khởi Minh chìa tay về phía An Trác.
An Trác liếc nhìn xuống. Từ Khởi Minh nói:
“Không phải ông bảo là đưa cô ta đến đây an toàn là sẽ chuyển một nửa số tiền cho tôi sao?”
An Trác lúc này mới nhìn ông ta:
“Gấp cái gì?”
Nói xong ông ta chuyển vào tài khoản một khoản tiền. Thấy tiền đã về đến tay, Từ Khởi Minh như bắt được ngàn vàng, giờ chỉ còn một nửa chỗ còn lại thôi. Mau mau kết thúc đi nào.
An Kỳ nãy giờ nhìn một màn trao đổi trước mắt, không có gì để nói. An Trác nhận thấy ánh mắt đó, từng bước tiến tới:
“Cháu đang bị bắt cóc đấy. Có vẻ bình thản nhỉ?”
An Kỳ cười lạnh trong lòng, ngước lên nhìn người chú ruột của mình:
“Vậy thì sao? Cũng đâu có ai nói là bị bắt cóc là không được bình tĩnh đâu.”
An Trác khẽ cười, nhìn cô một lượt.
“Lại gặp nhau rồi.” Từ Khởi Minh mặt mày hớn hở vì vừa nhận được tiền mà nói với An Kỳ.
An Kỳ ném ánh nhìn về phía ông ta:
“Là ông đưa tôi đến đây mà.”
Bị cô không kiêng dè gì mà vạch trần, ông ta cũng không ảnh hưởng mấy, nói:
“Biết vậy là tốt. Mau ngoan ngoãn một chút để tôi còn lấy chỗ còn lại nào.”
An Kỳ cười nửa miệng nhìn ông ta.
Đúng là không biết xấu hổ.
Trên đường, Tả Dật phi thẳng về trước, anh lấy điện thoại ra xem đoạn đường trên kia có gì, trên bản đồ hiện lên một đường dài ý chỉ anh cứ việc đi hết chỗ đoạn đó. Tả Dật trong lòng đã có đáp án, người bắt cóc cô hẳn là An Trác, suy xét mọi việc thấy quá trùng hợp. Họ cũng chỉ vừa mới biết được sự thật về kế hoạch của ông ta 5 năm trước, còn chưa cho lật lại điều tra thì người đã có hành động.
Nhưng tại sao ông ta lại biết được rằng An Kỳ sẽ đến đồn cảnh sát, sao ông ta lại biết bọn họ đã biết toàn bộ mọi việc. Liệu trong chuyện này có phải là chỉ có một mình ông ta hay không?
Thay vì đứng một chỗ suy luận ra những giả thiết vô nghĩa thì chi bằng cứ thử một lần. Nghĩ là làm, anh nhanh chóng đi về chỗ xe rời khỏi đồn cảnh sát. Tả Dật vừa đi vừa nhìn vào điện thoại, cố gắng mang hi vọng rằng sẽ tìm thấy được vị trí của cô, nhưng điện thoại bên kia đã hoàn toàn tắt nguồn. Tả Dật đấm mạnh vào vô lăng, ánh mắt hiện lên những tia hung ác, sắc bén.
Nếu như anh không bỏ cô lại ở đấy thì cũng chẳng có chuyện này xảy ra.
Chỉ lơ đãng một chút mà cô lại bị bắt đi mất.
Cô tuyệt đối đừng xảy ta chuyện gì.
Ham muốn tìm thấy An Kỳ ngày càng một mãnh liệt, anh chỉ hận bản thân không thể ngay lập tức đến chỗ cô lúc này.
Rốt cuộc bọn chúng đưa cô đi đâu.
Là một người hay là một nhóm?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, An Kỳ ngoài thân phận là người nằm quyền hành Thương Thịnh ra thì ngoài đời cô cũng chỉ là một người bình thường, dù là một tiểu thư danh giá nhưng cô chưa bao gì có hành động hay lời nói khoe mẽ, khinh thường bất cứ ai. Vì vậy có thể loại bỏ khả năng cô có kẻ thù bên ngoài.
Vậy rốt cuộc là ai?
Chiếc xe đi thêm một đoạn khá xa nữa thì bất chợt thấy trước mắt rất đong người vây quanh tại phía vỉa hè cạnh đó, thậm chí còn có vài người đứng hẳn ra ngoài đường đi vì quá đông.
“Mẹ nó, tưởng có tiền là ngon lắm à, là muốn làm gì cũng được à. Ông đây chính là coi thường loại người như mày.”
Một giọng nói oang oang mắng người vang lên. Bên cạnh một chị tay đang xách lán rau nói:
“Thôi, mấy bọn đấy cậy có tiền quen rồi, mắng làm gì cho phí sức. Cậu mang chỗ tiền này mà mua con xe khác mà bán hàng.”
Thêm một người nữa phụ họa:
“Đúng đấy, mắng thì người cũng đâu có nghe thấy.”
Nhiều người xúm lại khuyên ngăn, Tả Dật cho xe dừng lại, kéo cửa kính xuống hỏi người cạnh đó:
“Có chuyện gì vậy?”
Người kia quay lại, thấy người trong xe gọi mình có khuôn mặt đặc biệt đẹp nhưng lại tỏa ra khí lạnh bao trùm xung quanh:
“À, chuyện đó. Vừa rồi có một chiếc xe phóng bạt mạng qua đây đâm thẳng vào xe anh này, hàng hóa đổ hết cả, xe cũng hỏng không nhẹ, người ta không nói chỉ có ném xuống mất tờ tiền rồi chạy đi.”
Nghe người đó thuận lại, anh như tìm thấy được manh mối. Hẳn là chiếc xe đó. Chỗ này chỉ cần từ đầu đường bên kia đi một đoạn ngắn là sẽ phát hiện ra đây là một con chợ bán lẻ vỉa hè, vì đây là đường cái nên lượng xe cô đi lại cũng rất đông, cũng chính vì vậy mà chỉ cần phóng nhanh hơn một chút là có thể sẽ đâm vài người.
Tả Dật nhanh chóng hỏi:
“Vậy có thể cho tôi biết chiếc xe đó chạy về hướng nào không?”
Người kia nói:
“Chỉ thấy chiếc xe đó đi thẳng một mạch về trước.”
Biết được hướng đi của chiếc xe, Tả Dật cũng không buồn nán lại:
“Cảm ơn.”
Khi thấy chiếc xe kia đi xa, người nọ nhìn theo mà mang vẻ tiếc nuối.
Trong khu nhà hoang, đã qua thời gian 5 phút, An Kỳ hai đôi mắt vẫn nhắm nghiền, lượng khí chưa hết nên cô chưa thể tỉnh lại.
Từ Khởi Minh sốt ruột nhìn đồng hồ.
Vẫn còn những 5 phút nữa.
Vì ở đây cũng có vẻn vẹn hai chiếc ghế, dù sao cũng là khu bỏ hoang nên cũng không có nhiều đồ đạc đến vậy. Đứng từ nãy hai chân cũng đã mỏi nhừ nên ông ta cũng còn kiêng dè gì mà ngồi bệt thẳng xuống đất. An Trác bên cạnh nhìn vậy khé nhíu mày.
“Đứng dậy.”
Mới chỉ đặt mông ngồi còn chưa cảm thấy bẩn, Từ Khởi Minh bị ông ta ra lệnh đứng lên.
“Ông lại lên cơn điên gì thế?”
An Trác không nhìn ông ta mà chỉ nói:
“Không có. Đừng để tôi lặp lại lần nữa.”
An Trác từ nhỏ được bố mẹ hết mực yêu quý, thậm chí là còn hơn anh trai mình là An Trạch. Ông ta muốn gì thì được cái đấy. Bẩm sinh mang trong mình cái gọi gọi là ám ảnh cưỡng chế, dù có là người hầu nhưng từ bé đã được ăn no mặc đẹp vì thế người bên cạnh cũng không được phép tùy tiện.
Càng lớn thì bệnh đó càng duy trì mãnh liệt, vì thế khi nhìn thấy Từ Khởi Minh lại có thể làm như an lành mà ngồi thụp xuống đó, bản tính đó lại trỗi dậy. Từ Khởi Minh lúc này thấy ông ta đặc biệt có chút khó ở, nghĩ đến số tiền mình sắp nhận được đành nhẫn nhịn đứng dậy. Cùng lúc đó người con gái bị trói trên chiếc ghế đối diện bỗng cựa quậy.
An Kỳ từ từ mở mắt, thấy khung cảnh bốn phía lạ hoắc, giống như bị bỏ hoang.
Đây là đâu?
Chắc phải cô đang ngồi trền xe taxi trở về Thương Thịnh sao?
Sao lại biến thành một nơi hoang tàn như này?
Ký ức bỗng chốc hiện lên, cô nhớ ra rồi, khi ngửi khí gây buồn ngủ cô đã phát giác ra nguy hiểm, lại nói đến tài xế phía trên rất khả nghi.
Cô bị bắt cóc rồi.
An Kỳ ánh mắt có vài tầng sương mà nhìn về phía hai người phía trước.
Là An Trác và Tử Khởi Minh.
Hai người họ đang đứng cạnh nhau nhìn chằn chằn về phía này, có vẻ như rất mãn nguyện. Đặc biệt là Từ Khởi Minh, ông ta thấy cô tỉnh lại thì vui mừng khôn siết, chỉ sợ tiền không về đến tay, giờ ông ta có thể yên tâm lãnh thưởng được rồi.
“Tiền đâu?” Từ khởi Minh chìa tay về phía An Trác.
An Trác liếc nhìn xuống. Từ Khởi Minh nói:
“Không phải ông bảo là đưa cô ta đến đây an toàn là sẽ chuyển một nửa số tiền cho tôi sao?”
An Trác lúc này mới nhìn ông ta:
“Gấp cái gì?”
Nói xong ông ta chuyển vào tài khoản một khoản tiền. Thấy tiền đã về đến tay, Từ Khởi Minh như bắt được ngàn vàng, giờ chỉ còn một nửa chỗ còn lại thôi. Mau mau kết thúc đi nào.
An Kỳ nãy giờ nhìn một màn trao đổi trước mắt, không có gì để nói. An Trác nhận thấy ánh mắt đó, từng bước tiến tới:
“Cháu đang bị bắt cóc đấy. Có vẻ bình thản nhỉ?”
An Kỳ cười lạnh trong lòng, ngước lên nhìn người chú ruột của mình:
“Vậy thì sao? Cũng đâu có ai nói là bị bắt cóc là không được bình tĩnh đâu.”
An Trác khẽ cười, nhìn cô một lượt.
“Lại gặp nhau rồi.” Từ Khởi Minh mặt mày hớn hở vì vừa nhận được tiền mà nói với An Kỳ.
An Kỳ ném ánh nhìn về phía ông ta:
“Là ông đưa tôi đến đây mà.”
Bị cô không kiêng dè gì mà vạch trần, ông ta cũng không ảnh hưởng mấy, nói:
“Biết vậy là tốt. Mau ngoan ngoãn một chút để tôi còn lấy chỗ còn lại nào.”
An Kỳ cười nửa miệng nhìn ông ta.
Đúng là không biết xấu hổ.
Trên đường, Tả Dật phi thẳng về trước, anh lấy điện thoại ra xem đoạn đường trên kia có gì, trên bản đồ hiện lên một đường dài ý chỉ anh cứ việc đi hết chỗ đoạn đó. Tả Dật trong lòng đã có đáp án, người bắt cóc cô hẳn là An Trác, suy xét mọi việc thấy quá trùng hợp. Họ cũng chỉ vừa mới biết được sự thật về kế hoạch của ông ta 5 năm trước, còn chưa cho lật lại điều tra thì người đã có hành động.
Nhưng tại sao ông ta lại biết được rằng An Kỳ sẽ đến đồn cảnh sát, sao ông ta lại biết bọn họ đã biết toàn bộ mọi việc. Liệu trong chuyện này có phải là chỉ có một mình ông ta hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook