Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Chương 71: Người bạn phản bội không có nhân nghĩa

“Tôi tới đây thời gian rất gấp, cái gì cũng không mang theo!” Lily bưng khay đồ ăn trong tay nàng, cười cười hôn một cái lên mặt nàng, “Thank you! Lâm!”

Mặt Lâm Hi Hi đỏ lên, bàn tay sờ lên chỗ bị cô hôn, không nghĩ tới cô lại làm như vậy… Không hề kiêng kỵ.

“Cô tới đây ngồi đi, Vinson không ở đây, không có việc gì đâu.” Lily khom lưng đóng cửa tủ lạnh, gọi lớn.

Câu cú không chuẩn Trung văn nhưng lại khá thoải mái, Lâm Hi Hi cười yếu ớt ngồi xuống.

“Lily, cô là người nước nào?” Nàng nhìn hồi lâu cũng không nhận ra được.

“Papa tôi là người Tây Ban Nha, mummy người Đức, nhà tôi ở London – Anh.” Lily đáp rất trôi chảy.

Ra là người lai, Lâm Hi Hi nhìn ánh mắt màu nâu của cô, có chút suy nghĩ.

“Tôi cùng Vinson quen biết từ rất sớm, chẳng qua thân phận khác biệt, có thể quen biết anh ấy, là vinh hạnh của tôi.” Lily cắn một quả nho, tựa lưng vào sofa nói: “Lúc mười ba tuổi, Lan phu nhân đưa tôi đến bên cạnh anh ấy, tôi trở thành bạn gái của anh ấy, ha ha, Vinson đã từng có một người bạn gái khác ở bên ngoài a.”

Lâm Hi Hi nghe xong không hiểu cô ta đang nói gì.

Thân phận, Lan phu nhân, tất cả là cái gì?

Có lẽ chính là hoàn cảnh xuất thân của Tần Dịch Dương, nàng phải thừa nhận nàng có chút tò mò, khả năng cần chút thời gian, cái thế giới thượng lưu kia, nàng không có dũng khí đi tìm hiểu.

“Ngày mai còn phải đi làm, tôi phải nghỉ ngơi chút, cô có chuyện gì cứ gọi, điện thoại trong nhà đều có thể gọi được.” Lâm Hi Hi thân mật nhắc nhở cô.

Lily cười trông rất quyến rũ, gật đầu: “Tôi biết rồi! Lâm, Vinson rất thích cô sao?”

Lâm Hi Hi đi tới cửa nghe thấy câu đó lại càng hoảng sợ.

Cánh tay nàng kéo cửa, ngoảnh mặt nhìn Lily, Lily thân mật cười, như là đang chờ đợi lời khẳng định từ nàng.

“Lily, cô vì sao…Vì sao hỏi như vậy?”

“Tôi nhìn thấy rồi, lúc ở sân bay, tôi nhìn thấy Vinson hôn cô, cởi áo khoác cho cô mặc, Vinson chưa bao giờ hôn phụ nữ, cô không biêt sao?” Lily mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn nàng.

Thì ra cô ấy thực sự đã nhìn thấy.

Sống lưng Lâm Hi Hi có cảm giác lạnh cứng, loại cảm giác này nàng không thể nói lên nó là cái gì.

“Đều không phải, ý tôi là, cô không để bụng sao?” ánh mắt trong veo nhìn cô gái trước mặt, Lâm Hi Hi nhẹ giọng hỏi.

Không phải như vậy, trên thế giới này làm gì có người phụ nữ nào không để ý tới việc người đàn ông của mình thay lòng đổi dạ chứ?

Lily suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ cười cười: “Tôi không có biện pháp, hành động của Vinson tôi không có quyền can thiệp, cũng không có quyền hỏi đến, thân phận của chúng tôi không giống nhau, tôi phải hoàn toàn nghe theo anh ấy, tôi có người đàn ông khác, anh ấy cũng có thể có người phụ nữ khác, thân thể của mỗi người là tự do, anh ấy yêu mến cô cũng là chuyện bình thường!”

Lâm Hi Hi cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Cô ấy rốt cuộc là sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, lại có thể tiếp thu nền giáo dục cùng tư tưởng như thế?

Là một người phụ nữ có chút cổ hủ, Lâm Hi Hi hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi.

“Xin lỗi, chỉ là trong ý nghĩ của tôi, thể xác và linh hồn không thể tách rời, thân thể vui vẻ hẳn là gắn liền cùng với tình cảm … Nói như vậy, chẳng lẽ cô thấy không đúng à?”

“Sẽ không vui!” Lily quả quyết nói: “Nhất định sẽ không vui, sẽ khổ sở! Thế nhưng, địa vị của chúng tôi không như nhau, Vinson có quyền làm như vậy.”

Lâm Hi Hi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên mơ màng.

Nhưng mà … tại sao có thể như vậy? Đây không phải thế kỷ 21 sao? Chẳng lẽ còn có sự phân biệt giai cấp giữa người với người?

Lily nhận ra sự nghi hoặc của nàng, cười rộ lên, vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lâm, rồi cô sẽ hiểu.”

Lâm Hi Hi vẫn không hiểu gì cả. Chỉ là ở cùng một chỗ với Lily, tâm trạng của nàng cũng trở nên vui vẻ, có người bên cạnh luôn tươi cười có thể giúp người ta quên đi mọi phiền muộn, Tần Dịch Dương cũng bởi vì như vậy mới thích Lily, không phải sao?

Buổi tối sau khi tan tầm, Nguyễn Húc nói muốn đưa nàng về, Lâm Hi Hi dịu dàng từ chối.

Thật sự nàng còn có việc, tối nay nàng hẹn dẫn Viện Y đi gặp Lam luật sư.

Lúc Lily cụp mắt thất vọng, Lâm Hi Hi chỉ cười yếu ớt, gọi một chiếc taxi đi tới nhà hàng.

Ánh đèn trong đại sảnh nhu hòa, có tiếng nước phun nho nhỏ, từ xa Lâm Hi Hi đã nhìn thấy bóng dáng hai người, nàng gọi một tiếng: “Viện Y,”.

Nàng bước đến ngồi xuống, “Thật xin lỗi, đã đến trễ, mình phải tăng ca một giờ.”

Luật sư gật đầu, vẻ mặt không biến đổi.

“Cậu làm việc ở Bác Viễn thế nào? Bên đó đãi ngộ tốt chứ?” Tống Viện Y hỏi nàng.

Lâm Hi Hi gật đầu; “Rất tốt. Lam luật sư, chúng ta có thể bắt đầu chưa?’’

Ánh mắt luật sư nhìn nàng, nàng trả lời: “Được.”

Thảo luận một hồi, bọn họ trao đổi cho nhau ý nghĩ của mình, cũng nói qua những vấn đề cần nói đến trong phiên tòa. Tống Viện Y một mực im lặng thật xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, mà tiếng nói của Luật sư vẫn nhắc nhở cô, nếu như không đối mặt với vấn đề này, tội danh sẽ không được lập thành, quá trình sẽ khó khăn hơn, nhưng những điều này đều rất cần thiết.

Bên ngoài nhà hàng, màn đêm yên tĩnh, buổi thảo luật của bọn họ cũng kết thúc.

“Cô đã xem xét rất nhiều tài liệu cùng kiến thức chuyên ngành à?” Ánh mắt luật sư nhìn Lâm Hi Hi.

Cô gái xinh đẹp ưu nhã trước mặt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dịu dàng ngồi ở giữa, nhìn thực đáng yêu.

Lâm Hi Hi gật đầu, có chút xấu hổ: “Chỉ là hiểu được một ít mấy vấn đề đơn giản, mong là sẽ có ích.”

Luật sư hiếm khi tươi cười: “À phải rồi, hôm nay sao chồng cô không đi cùng? Hay là Tần tiên sinh bận quá?”

Thân thể Lâm Hi Hi cứng đờ, tay nắm chặt ly thủy tinh hơi run rẩy.

Nhớ tới chẳng qua là tạm thời chấp nhận hợp đồng kia, nàng không biết có nên kiên trì hay không, đang do dự, Tống Viện Y bên cạnh đã mở miệng: “Cái gì mà chồng cô? Hi Hi, cậu còn chưa kết hôn mà? Như thế nào đã có chồng?”

“Xin lỗi…” Lâm Hi Hi buông ly xuống, trên môi hiện ra một viền nước trong sáng mê người, nàng nhẹ giọng nói: “Có lẽ là hiểu lầm, tôi còn chưa kết hôn.”

Luật sư nhìn nàng, hiểu rõ ý nàng, lại cười cười.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Lâm Hi Hi đứng dậy tiếp: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”

“Cô đang ở nhà hàng nào? Bây giờ tôi đi đón cô.” Giọng nói của Nguyễn Húc từ từ truyền đến tai nàng.

Lâm Hi Hi thật không ngờ tới hắn vẫn còn nhớ chuyện này, nhẹ giọng từ chối, thế nhưng Nguyễn Húc vẫn cứ khăng khăng, nàng không có cách nào khác đành nói ra địa chỉ nhà hàng, cúp máy, nhìn bọn họ với ánh mắt áy náy.

“Xin lỗi tôi có thể phải đi trước rồi,” nàng nghiêng mặt “Viện Y, nếu cậu còn có việc gì, có thể trao đổi cùng Lam luật sư, lần sau tớ sẽ đi cùng cậu, được chứ?”

“Được rồi,” Tống Viện Y nhẹ nhàng nói: “Cậu đi trước đi, mình không có vấn đề gì.”

Ánh đèn nhu hòa chiếu sáng, Lâm Hi Hi đứng dậy, gật đầu tạm biệt.

Mãi cho đến khi bóng nàng khuất sau cánh cửa nhà hàng, Lam luật sư mới chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn Tống Viện Y.

“Bạn của cô xem ra rất lo lắng cho cô, Tống tiểu thư, cô làm như vậy có chút nhẫn tâm đấy.”

Tiếng nói trầm thấp của luật sư có điểm kích động Tống Viện Y, trên mặt có chút hổ thẹn, nhưng rất nhanh biến mất, cô nhìn hắn nói “Ông cũng không tử tế gì, làm luật sư nhận hối lộ bên đối phương, thua một vụ mà có khoản tiền chi phí cả nửa đời còn lại, ông có gì tốt đẹp?”

“Tôi không muốn đem vụ này ra tòa, tôi nhận tiền là bình thường, bọn họ chỉ muốn tôi im miệng, sẽ đưa tôi ra nước ngoài, điều kiện tốt như vậy tại sao tôi lại không đồng ý, lẽ nào đợi tôi thua kiện mất hết danh dự, sau đó không ai thèm để ý đến tôi thì mới tốt à?”

Cân nhắc đủ điều, Tống Viện Y hiểu ra mình được mất những gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương