CHƯƠNG 92

“Đồ vô dụng! Tao liều sống liều chết sinh mày ra, không phải là để mày hưởng thụ phúc của cậu chủ nhỏ, mày tốt xấu gì cũng nên nghĩ cách cho mẹ mày đi.

Nhưng Diệp Tranh vốn không nghe thấy, cho dù nghe thấy, đoán chừng cũng không hiểu được ý trong lời nói cô ta.

Diệp Nam Huyền và Tống Đình không bao lâu thì đi ra từ phòng làm việc .

Sở Mộng Khê vội vàng đi ra.

“Nam Huyền, anh không ở nhà ăn cơm trưa sao? Tranh Tranh sáng sớm phát sốt còn gọi ba, từ nhỏ thằng bé bị bệnh đều là anh ở bên chăm sóc nó, hôm nay nếu như anh không có ở đây, Tranh Tranh sẽ rất buồn.”

Sở Mộng Khê bày ra dáng vẻ đau lòng đáng thương.

Nếu như là trước kia, Diệp Nam Huyền sẽ ở lại vì Diệp Tranh, nhưng hôm nay không được, mấy ngày này anh đều phải ở bệnh viện chăm sóc Trầm Mặc Ca.

“Bảo má Trương nấu chút tổ yến, lát nữa tôi mang đi. Bây giờ tôi đi xem Diệp Tranh một chút, Tống Đình, cậu đi làm việc trước đi.”

“Vâng.”

Tống Đình nhanh chóng rời đi, nhưng Sở Mộng Khê lại thấp thỏm bất an.

“Chuyện gì mà phải bảo Tống Đình đi làm gấp như vậy? Nam Huyền, anh cho Tống Đình quá nhiều việc, đừng để trợ lí Tống mệt mỏi quá, đến lúc đó không ai đảm đương công việc với anh.”

Sở Mộng Khê dường như chỉ nói đùa, lại khiến Diệp Nam Huyền nhìn cô ta nhiều hơn.

“Tôi đi xem Diệp Tranh.”

Diệp Nam Huyền vào phòng Diệp Tranh, Sở Mộng Khê nhìn hướng Tống Đình rời đi, đôi mắt thoáng qua vẻ lo âu, nhưng lập tức biến mất.

Sắc mặt Diệp Tranh đã hơi dịu lại, có điều vẫn chưa tỉnh lại.

Diệp Nam Huyền nắm tay thằng bé, trong đầu lại đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Trầm Tử An.

Cũng đều là những đứa trẻ hơn bốn tuổi, nhưng Trầm Tử An già dặn chững chạc không giống đứa bé. Hôm nay anh còn hoài nghi Trầm Tử An có phải con trai của mình và Trầm Mặc Ca hay không, tự nhiên đối với thằng bé có một cảm giác không nói rõ được.

“Tôi nghe nói Diệp Tranh ở nhà trẻ có một bạn học tên Trầm Tử An, cô bảo tài xế tới nhà trẻ đón thằng bé đi. Có lẽ thằng bé ở cạnh Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể sẽ nhanh khỏe hơn.”

Diệp Nam Huyền đột nhiên mở miệng, lại khiến Sở Mộng Khê ngây người.

Trầm Tử An là ai?

Sao cô ta không biết con trai mình từ lúc nào có thêm một người bạn tốt như vậy?

“Em không nghe Tranh Tranh nói qua đứa bé Trầm Tử An này, là cậu chủ nhà ai sao?”

Sở Mộng Khê hỏi cẩn thận.

Diệp Nam Huyền lại hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Được rồi, vẫn là đợi Diệp Tranh khỏe lại tự mình nói với bạn học đi. Cô chăm sóc thằng bé cho tốt, nhà thiết kế Lisa lần này xảy ra chuyện, tập đoàn Hoàn Trí chúng ta bị đẩy ra đầu ngọn sóng, tôi phải tới bệnh viện chăm sóc.”

Nói xong, Diệp Nam Huyền đứng dậy muốn rời đi, lại bị Sở Mộng Khê túm cánh tay lại.

“Nam Huyền, công ty nhiều người như vậy ai cũng có thể chăm sóc, huống chi nhà thiết kế Lisa là phụ nữ, anh là đàn ông chăm cô ấy không được tiện lắm, anh thấy như vầy có được không? Em thay anh đi chăm sóc cô ấy? Dù sao em là phụ nữ, giữa em và cô ấy sẽ không ngại ngùng có phải không?”

Đôi mắt Sở Mộng Khê lấp lánh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương