Chương 12

Cậu bé nhanh chóng điều tra đứa nhỏ này, mới phát hiện đó là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp, Diệp Tranh, trước mắt bốn tuổi mười tháng, lớn hơn cậu bé tận bốn thắng!

Trầm Tử An tính toán một chút.

Ánh mắt cậu bé nhanh chóng trở nên nặng nề.

Diệp Tranh này lớn hơn cậu bé, Diệp Nam Huyền là ba của cậu bé, lại có một đứa con trai lớn hơn cậu bé bốn tháng, còn không phải mẹ sinh ra, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Diệp Nam Huyền ngoại tình, có nghĩa là Diệp Nam Huyền bắt nạt mami!

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Trầm Tử An có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chỉ hận không thể xuyên qua màn hình đốt cháy Diệp Nam Huyền.

Xem ra bài học của mình cho ba ở sân bay vẫn hơi nhẹ.

Trầm Tử An lấy camera lỗ kim từ trong túi quần áo ra, liên kết với máy tính. Cậu bé nhanh chóng thay đổi địa chỉ IP, sau đó đăng video mình tè lên mặt Diệp Nam Huyền lên mạng.

Sau khi làm xong tất cả, Trầm Tử An nở nụ cười.

Không phải ba hãm hại mẹ lén gặp tình nhân sao? Vậy cũng để ba nếm thử cảm giác được lên trang nhất đi!

Sau khi làm xong, cậu bé lại điều tra tình hình của Diệp Tranh, phát hiện cậu ta lại có thể học ở nhà trẻ của Mễ Tiểu Anh.

Xem ra trở về Hải Thành đi học cũng không có gì không tốt.

Trầm Tử An cười ranh mãnh, dọn sạch dấu vết trên máy tính mới tắt máy, sau đó đứng dậy sắp xếp hành lý giúp Trầm Mặc Ca.

Vóc dáng nho nhỏ của cậu bé muốn treo quần áo lên tủ cũng có hơi mất sức.

Trầm Tử An chán nản nhìn cái chân ngắn của mình, thầm thề phải ăn nhiều cơm, mau mau lớn lên, mới có thể bảo vệ mẹ thật tốt.

Cậu bé dời ghế đến trước tủ quần áo, đứng lên ghế treo quần áo của Trầm Mặc Ca và mình vào tủ.

Bên ngoài vang lên tiếng Mễ Tiểu Anh trở về.

“Mặc Ca, cậu về rồi sao? Mau cho tớ xem nào, năm năm nay có gầy đi không?”

Mễ Tiểu Anh tiến lên ôm lấy Trầm Mặc Ca, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Đồ ngốc, không phải tớ vẫn ổn sao? Còn khóc cái gì?”

Trầm Mặc Ca cũng cảm thấy kích động.

“Vẫn ổn, cậu thế này còn dám nói vẫn ổn? Được rồi, lần này trở về thì đừng đi nữa, có tớ đây, tớ nuôi cậu.”

“Được, cho cậu nuôi. Tạm thời tớ sẽ không đi, có một vụ hợp tác ở bên này, ít nhất phải ở lại nửa năm. Đừng khóc nữa, tớ dẫn cậu đi gặp con tớ.”

Trầm Mặc Ca kéo tay Mễ Tiểu Anh đi tới trước phòng mình.

“Minh Triết, chào dì Lam nào.”

Lúc cô mở cửa phòng ra, Trầm Tử An đang nhón chân treo quần áo, nghe thấy tiếng kêu của Trầm Mặc Ca thì quay đầu lại, thoáng cái đứng không vững, cả người ngã từ trên ghế xuống.

“Cẩn thận!”

Trầm Mặc Ca tiến lên một bước muốn đỡ lấy cậu bé, Mễ Tiểu Anh đã nhanh hơn, cô ấy ôm lấy Trầm Tử An, lại bởi vì quán tính nên cùng nhau ngã xuống sàn nhà.

Mễ Tiểu Anh là giáo viên, bảo vệ Trầm Tử An theo bản năng, thân thể mềm mại này khiến Mễ Tiểu Anh không nỡ buông tay, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt như búp bê của Trầm Tử An, cô ấy lập tức thét chói tai.

“Trời ạ, Mặc Ca, con trai cậu thật đẹp trai!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương