CHƯƠNG 112

Thằng bé co rúm người lại.

Trầm Mặc Ca biết Diệp Nam Huyền bị chọc giận, mà không phải ai cũng có thể chịu được hậu quả anh bị chọc giận, đặc biệt lúc này trong tay anh còn có Trầm Tử An.

“Diệp Nam Huyền, anh muốn nói chuyện gì với tôi, tôi nói với anh là được rồi. Anh thả Tử An ra trước đi, thằng bé vẫn còn con nít. Tiểu Anh, cậu dẫn Tử An đi ra ngoài mua cho mình chút đồ ăn đi. Mình sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Diệp.”

Trầm Mặc Ca vội vàng mở miệng, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

Mễ Tiểu Anh không yên tâm nhìn cô nói: “Một mình cậu ở lại không có chuyện gì chứ?”

Vẻ mặt kia chẳng khác nào xem Diệp Nam Huyền là thú dữ, Diệp Nam Huyền thấy vậy trong lòng càng tức giận hơn.

“Tôi mà muốn làm gì cô ấy, cô nghĩ cô ở lại thì có thể thay đổi được gì sao? Mễ Tiểu Anh, cô nên hiểu rõ tôi nể mặt cô ấy mới để cho cô có quyền tùy ý làm bậy ở trước mặt tôi. Đừng chờ tới khi tôi thật sự ra tay với cô, tôi sợ cô không chịu nổi.”

“Tổng giám đốc Diệp thật lớn lối, anh có thể làm gì tôi?”

Mễ Tiểu Anh ghét nhất chính là dáng vẻ cao ngạo như của Diệp Nam Huyền. Cô ấy còn muốn nói gì nữa, lại bị Trầm Mặc Ca nắm lấy cánh tay, đồng thời nhìn cô ấy lắc đầu.

“Cậu mau dẫn Tử An ra ngoài đi, chuyện người lớn, mình không muốn để cho đứa trẻ phải lo lắng.”

Những lời này làm cho Mễ Tiểu Anh bình tĩnh lại, nhìn qua Trầm Tử An, thấy thằng bé đang nhíu mày nhìn Diệp Nam Huyền, dáng vẻ như đang suy nghĩ tới điều gì vậy.

“Minh Triết, chúng ta ra ngoài mua chút đồ ăn cho mẹ con trước đi.”

Mễ Tiểu Anh đi tới muốn dẫn Trầm Tử An đi.

Động tác của Diệp Nam Huyền hơi nhẹ nhàng.

Trầm Tử An trừng mắt nhìn anh, có lẽ cảm thấy mình bị một ánh mắt vừa nãy của Diệp Nam Huyền dọa sợ quá kém cỏi, thẳng bé tức giận nhấc chân đạp lên mu bàn chân của anh một cái.

Sức lực của thằng nhóc này thật sự không nhỏ đâu.

Diệp Nam Huyền chỉ cảm thấy mu bàn chân tê dại, nhưng cố nhịn không nhúc nhích.

Trầm Mặc Ca và Mễ Tiểu Anh đều không khỏi lau mồ hôi lạnh vì Trầm Tử An.

“Mau đi đi, mình hơi đói rồi.”

Trầm Mặc Ca muốn bảo Mễ Tiểu Anh nhanh chóng dẫn thằng bé ra ngoài.

Mễ Tiểu Anh vội vàng dẫn Trầm Tử An ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi bọn họ rời đi, Trầm Mặc Ca mới yên tâm. Mà Diệp Nam Huyền lại nhìn thấy rõ ràng tất cả quá trình đó.

“Em đang giấu tôi chuyện gì vậy?”

Diệp Nam Huyền kéo cái ghế bên cạnh và ngồi xuống. Sao anh nhìn thế nào cũng cảm thấy dấu tay trên Trầm Mặc Ca chói mắt như vậy.

Anh đột nhiên đứng lên, nhấc chân lại đi ra ngoài.

“Em chờ tôi một lát.”

Trầm Mặc Ca hơi bất ngờ, cũng hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì.

Có tiếng gõ cửa vọng tới, Diệp Nam Huyền cầm quả trứng gà và thuốc bước vào. Anh bóc vỏ trứng gà, dùng băng gạc bọc lấy quả trứng, sau đó đặt lên trên mặt Trầm Mặc Ca lăn nhẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương