Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ
9: Chỉ Là Một Bên Tình Nguyện


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Thanh Vũ.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào tôi.

Chắc là bởi vì tôi đến bệnh viện nên anh cho rằng tôi lại muốn làm hại Nguyễn Mỹ nhỉ.
Tôi cảm thấy bản thân rất buồn cười, mới vừa giúp Trần Thanh Vũ giải quyết hết vấn đề khó khăn trong làm ăn thì anh lập tức đến bệnh viện chăm sóc Nguyễn Mỹ.
Như vậy xem như tôi tự tay dâng Trần Thanh Vũ đến trước mặt Nguyễn Mỹ sao?
Hiện tại, tôi rất muốn nói hết chân tướng cho Trần Thanh Vũ để anh biết Nguyễn Mỹ chỉ là một con yêu tinh nham hiểm.

Nhưng tôi biết không thể nói được, nói ra chỉ khiến cho tình cảnh của bản thân càng thêm khó xử mà thôi.
“Mẹ bảo em mang canh gà đến cho cô ta.” Tôi trả lời: “Đi đường hơi mệt nên ở đây ngồi nghỉ một lát, đang chuẩn bị vào phòng bệnh.”
“Cô bị bệnh sao?” Nghe tôi giải thích xong, vẻ mặt Trần Thanh Vũ khá hơn một chút nhưng lại đột nhiên hỏi.
“Không, không có.” Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tôi căng thẳng, vậy mà anh lại quan tâm tôi?
“Sắc mặt cô không tốt lắm, có thể bị cảm rồi.

Đưa canh gà cho tôi rồi về nghỉ đi.” Trần Thanh Vũ thờ ơ nói: “Sức khỏe Nguyễn Mỹ hơi yếu, cô đừng lây cho cô ấy.”
Nửa câu đầu khiến cho tim tôi đập rộn lên nhưng nửa câu sau lại khiến tôi suýt quên cả hô hấp.

Tôi há miệng một cái, không nói được gì nữa.

Thì ra, chỉ là một mình tôi tình nguyện mà thôi.
...
Qua đến ngày mười lăm của năm mới, tôi nộp sơ yếu lý lịch cho công ty của Diệu Hoa và nhận được hồi âm.
Bộ phận nhân sự của tập đoàn Thời Quang bảo tôi đến phỏng vấn.
Vào lúc phỏng vấn thì trình tự rất đơn giản nhưng tôi cảm giác bọn họ rất qua loa lấy lệ với tôi.
Hỏi nhiều nhất đó là xác nhận lại xem công việc thiết kế “Cái đuôi diên vỹ” này có phải một mình tôi làm hay không.

Hơn nữa còn hỏi tôi những ý nghĩ thiết kế trong mấy bản thiết kế đó.
Tôi suýt chút đã tức giận, không tin tưởng tôi như vậy thì còn kêu tôi đến nói gì nữa chứ.
Nhưng mà tính tình tôi vẫn chịu đựng, lần lượt giải thích cho bọn họ nghe.
Dù sao cũng là Diệu Hoa đề cử giúp tôi nên không thể khiến cô ấy khó xử.
Sau khi phỏng vấn xong, tôi rất mất mác, luôn cảm giác bản thân không qua được bởi vì ánh mắt của người phỏng vấn nhìn tôi luôn có vẻ dò xét.
Tôi rất ghét loại ánh mắt này.
Bởi vì Trần Thanh Vũ nhìn tôi cũng chính là loại ánh mắt này.
Ở bên ngoài công ty đợi Diệu Hoa tan làm, cho dù xin việc không được thì tôi cũng phải cảm ơn cô ấy một chút cho nên mới hẹn cô ấy khi tan làm.
Trong quá trình chờ đợi, tôi nhận được điện thoại của tập đoàn Thời Quang.
“Chúc mừng cô Huỳnh Bảo Nhi, cô đã thông qua phỏng vấn của tổng giám đốc chúng tôi.

Mời cô ngày mai...” Âm thanh trong trẻo của nhân viên bộ phận nhân sự truyền đến.
Câu nói kế tiếp là gì tôi cũng nghe không rõ, nhưng tôi biết tôi đã thông qua phỏng vấn rồi!

“Đợi một lát, cô nói rằng trong cuộc phỏng vấn vừa rồi có tổng giám đốc của các cô nữa sao?” Tôi sửng sốt.
Mặc dù tôi không có kinh nghiệm công việc nhưng tôi cũng biết không thể nào lần đầu tiên phỏng vấn lại chính là tổng giám đốc phỏng vấn được.
Rốt cuộc là sao đây?
Chẳng lẽ Diệu Hoa nhờ quan hệ giúp tôi sao? Hoặc là tổng giám đốc của công ty nhìn thấy sơ yếu lý lịch của tôi thì lập tức phát hiện tôi là một nhân tài?
Tôi có chút vui vẻ.
“Đúng vậy.” Nhân viên của bộ phận nhân sự cho tôi một câu trả lời khẳng định.
Cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù quá trình nhiều khúc mắt nhưng ít nhất tôi có việc làm rồi, tản đá trong lòng cũng rơi xuống.
Đợi Diệu Hoa tan làm, sau khi gặp mặt thì cả hai cùng nhau đến cửa hàng tổng hợp rồi lên quán ăn trên lầu của cửa hàng tổng hợp để ăn cơm.
Dọc theo đường đi, tôi không nhịn được nói cho cô ấy biết tin tức tôi đã được thông qua phỏng vấn.

Nói liền một hơi không dừng được, huơ tay múa chân.
Cô ấy cũng rất vui vẻ, nhưng mà cố ý chế nhạo tôi: “Mình đã nói rồi, không phải chỉ là việc làm thôi sao? Tại sao cậu lại nhảy nhót giống như sinh viên mới tốt nghiệp như vậy chứ, kích động như vậy hoàn toàn không giống với một người phụ nữ thành thục.”
Tôi nghe vậy mới kiềm chế lại, cảm thấy quả thật mình làm hơi quá nhưng ngoài miệng thì không nhịn được tranh cãi: “Nhưng mà thật sự là sau khi tốt nghiệp, công việc chính của tớ chỉ là nội trợ.

Đương nhiên tâm trạng sẽ giống với sinh viên mới tốt nghiệp rồi.”
Thật ra thì từ khi gả vào nhà họ Trần, tôi chưa từng có loại tâm tình thiếu nữ này.


Mỗi ngày cố gắng tỏ ra thành thục, tuân thủ các loại quy cũ, học làm một người phụ nữ nề nếp ăn không nói ngủ không nói.
Nếu như hôm nay tôi không quá vui vẻ như vậy thì tôi cũng quên mất bản thân đã từng là một thiếu nữ hoạt bát.
“Được rồi, được rồi.

Cho phép cậu đắc ý một lần.” Diệu Hoa dung túng tôi nói.
Đúng rồi, Diệu Hoa.

Có phải cậu nhờ quan hệ giúp mình không?” Tôi lại hỏi: “Tại sao hôm nay lại là tổng giám đốc phỏng vấn mình vậy? Hơn nữa, hỏi những vấn đề rất kỳ lạ.”
“Không có, mình có năng lực lớn hơn nữa thì cũng không thể nào mời được tổng giám đốc tự mình phỏng vấn cậu.” Diệu Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vậy hỏi cậu cái gì?”
“Vẫn luôn hỏi mình bản thiết kế phòng làm việc có phải là tự mình hoàn thành hay không.” Tôi nói đúng sự thật.
“Có phải là tổng giám đốc rất thích tác phẩm thiết kế phòng làm việc của cậu cho nên mới phỏng vấn cậu không? Phòng làm việc của cậu tên gì nhỉ? Quay đầu nhìn lại.” Diệu Hoa trừng mắt nhìn tôi nói.
Chuyện tôi thiết kế phòng làm việc thỉnh thoảng có nhắc đến với Diệu Hoa, cô ấy biết cũng không nhiều.
Vừa muốn nói tên phòng làm việc cho cô ấy nhưng khi nhìn thấy hai bóng dáng phía xa xa thì giống như kim châm vào mắt tôi.
Trần Thanh Vũ cầm một chiếc nhẫn đeo lên tay Nguyễn Mỹ, Nguyễn Mỹ cười e thẹn ẩn hiện lúm đồng tiền như hoa, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Ngày tôi kết hôn với Trần Thanh Vũ, ngay cả một chiếc nhẫn anh cũng không hề cho tôi nhưng bây giờ lại giúp Nguyễn Mỹ chọn nhẫn.
Còn chưa ly hôn mà bọn họ đã chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới rồi.
Tôi cảm thấy bản thân thật buồn cười, đáng buồn đến tận xương tủy.
“Bảo Nhi, không sao chứ?” Diệu Hoa kéo quần áo tôi, lo lắng hỏi.
Tôi thở ra một hơi, giả vờ không thèm để ý nói: “Không sao, chúng tôi đi ăn cơm thôi.”
Không nhịn được quay đầu lại thì thấy dường như Trần Thanh Vũ cũng phát hiện ra tôi, ánh mắt lướt qua phía này.
Tôi kéo Diệu Hoa, chạy mất dạng.
...

Đến tập đoàn Thời Quang báo danh, tôi không ngờ cương vị của tôi lại là phó tổng giám đốc của bộ phận thiết kế.

Hơn nữa còn là nhà thiết kế cấp cao của tập đoàn Thời Quang!
Việc này khiến cho tôi cảm thấy khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì tại sao không ai có thể giải thích lý do cho tôi mà cứ nói là tổng giám đốc quyết định.
Hơn nữa, tổng giám đốc đã ra nước ngoài nên tạm thời không ở trong nước.
Tôi đè những suy nghĩ trong lòng xuống, bắt đầu làm việc.
Hôm nay, tôi đang muốn đi thảo luận một phương án thiết kế áo cưới với khách hàng thì bị mẹ chồng ngăn lại.
“Huỳnh Bảo Nhi, gần đây cô làm trò gì vậy? Tại sao cả ngày đều không thấy cô?” Mẹ chồng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.
Tim tôi đập rộn lên nói: “Con...!gần đây sức khỏe mẹ con không tốt.”
Mẹ chồng lạnh lùng nhìn: “Cô ngoan ngoãn nói thật đi, có phải cô có đàn ông bên ngoài không?”
“Mẹ, con không có.” Chỉ trích của mẹ chồng khiến cho tôi có chút uất ức.

Chẳng qua tôi chỉ có công việc khác bên ngoài mà thôi, tại sao phải chịu đựng loại chỉ trích này chứ?
Mẹ chồng kiềm chế lại, cười lạnh nói: “Thách cô cũng không dám, tốt nhất cô không nên làm ra chuyện xấu hổ gì lừa gạt nhà họ Trần chúng tôi.

Bằng không tôi sẽ cho cô biết tay.”
Tôi nhìn mẹ chồng gật đầu liên tục.
Mẹ chồng không để ý tới tôi nữa, đi đến thẩm mỹ viện.

Tôi thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đến chỗ hẹn với khách hàng, vào lúc đang thảo luận thiết kế loại nào với khách hàng thì đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên âm thanh của Trần Thanh Vũ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương