Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ
-
39: Rất Muốn Hôn Em
Ánh mắt Trần Thanh Vũ hung hăng nhìn tôi một lúc lâu mới lạnh lùng nhìn về phía Lê Minh Quang, cuối cùng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ rời đi, tôi thờ phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn đến hộp cơm trơ trọi trên mặt đất, trong lòng dâng lên một sự khó chịu không thể giải thích.
“Nếu như thật sự muốn uống, thì đừng tự ép bản thân, anh sẽ không tức giận đâu.” Lê Minh Quang cúi xuống nhặt hộp cơm trên mặt đất lên.
Lê Minh Quang càng quan tâm như vậy, tôi càng cảm thấy bản thân có lỗi với anh ấy.
Rõ ràng tôi đã nói phải buông Trần Thanh Vũ ra, sao bây giờ có thể vì Trần Thanh Vũ mà khiến Lê Minh Quang đau lòng chứ?
Tôi siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn Lê Minh Quang nói: “Minh Quang, em sẽ không uống đồ Trần Thanh Vũ làm đầu, ai biết anh ta có ý đồ gì?”
Trần Thanh Vũ rõ ràng yêu Nguyễn Mỹ như vậy, không nỡ để Nguyễn Mỹ chịu oan ức, bây giờ lại làm mấy chuyện không rõ ý đồ này với tôi, rốt cuộc là muốn thế nào?
Chẳng lẽ là cảm thấy tôi dễ bắt nạt?
Tôi ở lại bệnh viện một tuần, vì đảm bảo an toàn, Lê Minh Quang để tôi nằm viện quan sát thêm mấy ngày.
Kể từ lần tôi hất đổ canh của Trần Thanh Vũ xuống đất, Trần Thanh Vũ cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Chơi trò này mệt rồi.
Tôi cũng không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thể nào, có lẽ hơi lạc lõng, hoặc có lẽ là..
hơi vui mừng.
Khi tôi xuất viện, Lê Minh Quang tới đón tôi.
Lúc ngồi trên xe, tôi lại trông thấy Trần Thanh Vũ đứng ở vách tường bên cạnh bệnh viện, ánh mắt có chút bi thương nhìn tôi.
Tôi giật nảy mình, dụi mắt, nhưng nơi đó đã không còn ai nữa.
Tôi đang nghĩ có lẽ do tôi mệt quá nên nhìn lầm thôi.
Sao Trần Thanh Vũ có thể bày ra biểu cảm bi thương như bị người ta vứt bỏ vậy chứ? “Chờ lát nữa trở về ngủ một giấc thật ngon, biết chưa?” Lê Minh Quang không chú ý vẻ mặt của tôi, chỉ quay đầu dịu dàng nói với tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu với Lê Minh Quang.
Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, dẫu sao hiện giờ tôi vẫn còn đang thi đấu.
“Mặc dù cuộc thi tương đối quan trọng, nhưng sức khỏe em càng quan trọng hơn, sau này không thể xảy ra những chuyện này nữa, lời bác sĩ nói em cũng nghe rồi đấy.”Lê Minh Quang nghiêm túc nói với tôi.
Tôi sờ bụng, đến giờ nghĩ lại vẫn còn hơi rùng mình.
Vừa nghĩ chuyện suýt chút nữa đứa bé không còn, nỗi sợ này như muốn nuốt chửng tôi.
“Em biết rồi, sau này sẽ không thế nữa.
Tôi ôm bụng, kiên định nói với Lê Minh Quang.
Sau đó chúng tôi không nói thêm điều gì nữa, bên trong buồng xe tràn ngập tiếng nhạc du dương.
Lúc tôi đang mơ màng buồn ngủ, Lê Minh Quang lại mở miệng nói: “Em được Trần Thanh Vũ đưa đến bệnh viện à? Lúc đó không phải đang tắm sao? Tại sao Trần Thanh Vũ lại xuất hiện kịp thời như vậy?”
Lời nói của Lê Minh Quang khiến tôi giật mình, cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến.
Tôi liếm môi, bất an nhìn sườn mặt anh tuấn của Lê Minh Quang, nói: “Chuyện đó… bởi vì… khách sạn hết phòng, em và Trần Thanh Vũ bị xếp ở cùng nhau, là một phòng tiêu chuẩn hai giường.” “Em và Trần Thanh Vũ không xảy ra chuyện gì, lúc đó em đang tắm, làm sao biết được… đột nhiên thấy máu, sau đó… em bò ra khỏi phòng tắm, cầu cứu Trần Thanh Vũ… Minh Quang, anh tin em đi, em và Trần Thanh Vũ…”
Tôi cố gắng muốn giải thích vì sợ Lê Minh Quang sẽ coi thường tôi.
Nhưng Lê Minh Quang chỉ nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới cười cười, chế giễu: “Ai làm gì mà căng thẳng vậy? Anh có nói là anh không tin em đâu, anh tin em.”
Nghe Lê Minh Quang nói như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chờ một chút anh bảo khách sạn xếp lại cho em một phòng khác.” “Không phải là hết phòng sao?”Tôi hỏi.
Nếu như có thể sắp xếp lại, đương nhiên là rất tốt, dẫu sao chung một phòng với Trần Thanh Vũ, thật sự vẫn là một chuyện thử thách trái tim tôi.
“Anh có cách “Lê Minh Quang thần bí cười với tôi, nụ cười này lại khiến người ta rùng mình.
Tôi nhìn Lê Minh Quang bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trên sân thượng bệnh viện, hai người Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ nói chuyện với nhau.
Rốt cuộc họ có ân oán gì? “Minh Quang, anh và Trần Thanh Vũ… có phải có ân oán gì không?”
Do dự một lúc lâu, tôi vẫn muốn hỏi Lê Minh Quang về vấn đề này.
Lê Minh Quang nhịp nhịp vô lăng, không quay đầu lại, cũng không trả lời tôi.
“Không thể nói được à? “Thấy Lê Minh Quang không muốn nói, tôi tự cười tự giễu.
Lê Minh Quang quay đầu nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đúng là có chút ân oán, tập đoàn của anh với tập đoàn Trần Thăng của Trần Thanh Vũ là đối thủ cạnh tranh.” “Là… loại ân oán này sao?” Tôi ngơ ngác nhìn Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang cười cười, ý vị sâu xa nhìn tôi mà nói: “Nếu không thì em cảm thấy còn có ân oán gì?”
Nghe Lê Minh Quang hỏi ngược lại, tôi đành phải gãi đầu không nói nữa.
Tôi cứ luôn cảm thấy dường như Lê Minh Quang đang che giấu gì đó, chắng lẽ là ảo giác của tôi sao?
Tôi mang theo nghi vấn cho đến tận khách sạn.
Quả nhiên Lê Minh Quang có cách khiến khách sạn mở cho tôi một căn phòng khác.
Tôi ở phòng bên cạnh phòng của Trần Thanh Vũ, còn Lê Minh Quang thì ở phòng bên cạnh phòng tôi.
Bởi vì tầm quan trọng của lần thiết kế áo cưới này, tôi nghĩ sau khi sức khỏe tốt lên một chút sẽ bắt đầu thiết kế.
Nhưng mà, vẫn cứ không có cảm hứng gì.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên ra nông trường dạo một vòng.
Diện tích nông trường này rất lớn, bốn phía trồng rất nhiều rau và trái cây, còn có các loại hoa cỏ như hoa hồng, tường vi, thậm chí một nơi cách đó không xa còn có trường đua ngựa.
Nơi này thật sự khiến tinh thần của người ta sảng khoái.
Tôi vốn muốn tìm Lê Minh Quang cùng đi dạo một vòng trong nông trường, nhưng Lê Minh Quang không có trong phòng, không còn cách nào khác, tôi đành phải đi dạo một mình.
Chín nhà thiết kế khác hình như đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Tôi lo lắng mình sẽ không theo kịp tiến độ.
“Huỳnh Bảo Nhi, em đang ở đâu?” Lúc tôi ngồi trong bụi hoa tường vi, điện thoại di động trong túi vang lên.
Tôi lấy điện thoại ra, vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói khác thường của Trần Thanh Vũ.
Nghe thấy giọng nói đông cứng của Trần Thanh Vũ, tôi bỗng chần chừ, liếm môi nói: “Có chuyện gì không?” “Bản thiết kế”Trần Thanh Vũ thốt ra ba chữ.
Trần Thanh Vũ cau mày, ánh mắt lạnh lùng quở trách tôi: “Đừng động đậy.”
Tôi bị Trần Thanh Vũ hù dọa, cơ thể căng cứng, mặc kệ động tác của Trần Thanh Vũ.
“Sau này không được bất cẩn như vậy nữa.”Một lúc lâu sau,
Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng chạm vào mí mắt tôi nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, anh có thể hôn em không?” Lúc tôi đang không biết phải làm sao, Trần Thanh Vũ lại gần tôi, nằm lấy cắm tôi, giống như đang thăm dò ý kiến của tôi vậy.
Tôi sợ hãi với câu nói của Trần Thanh Vũ.
Đầu óc trống rỗng, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh ta.
Anh ta cúi đầu, lướt qua lông mi, di chuyển đôi môi đến gần môi tôi, nhẹ nhàng cắn môi dưới của tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, anh rất muốn hôn em, rất muốn, rất muốn.” Tôi kêu lên một tiếng, chân tay mềm nhũn, Trần Thanh Vũ nhanh chóng ôm tôi vào trong ngực..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook