Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ
-
21: Sự Kiện Sao Chép
Tôi cầm lấy chiếc áo cưới bên cạnh, tiến lên cầm bản thiết kế trong tay của Bà Sayyar.
Sau khi nhìn rõ ràng nội dung bên trong bản thiết kế, cả người tôi đều khiếp sợ không thôi.
Đây là bản thảo, là bản thảo mà tôi thiết kế cách đây 7 năm trước.
Một tháng trước, vào lúc tôi nghĩ đến bản thiết kế áo cưới Sơ Tâm này, tôi vẫn luôn không tìm thấy bản thảo gốc.
Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện ở đây? Chỉ có điều, chữ kí phía dưới không phải là tên của tôi, mà là...!Phạm Mỹ Kiều?
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bản thảo áo cưới do tôi thiết kế lại xuất hiện trong tay Phạm Mỹ Kiều? Được ghi tên của Phạm Mỹ Kiều?
"Cô Huỳnh, xin hỏi cô còn gì muốn giải thích nữa không?" Người phóng viên nhìn thấy dáng vẻ này của tôi nên hỏi lại một lần nữa.
Tôi nắm bản thảo trong tay, đè sự khủng hoảng trong lòng xuống, ngoài mặt vẫn duy trì tỉnh táo nói: "Tôi có thể nói rõ cho cô biết, bản thảo chiếc áo cưới này là bản gốc ban đầu của tôi.
Là 7 năm trước tôi thiết kế vì hôn lễ của bản thân."
Vào lúc tôi nói ra câu này, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đột ngột ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Nhưng tôi không nhìn lại Trần Thanh Vũ, chỉ nhìn người phóng viên đang cố tình bới móc này.
Vị phóng viên kia cười cười, bỗng chốc ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén nói: "Cô Huỳnh, xem ra cô không muốn thừa nhận bản thiết kế này là cô lấy trộm của Phạm Mỹ Kiều.
Ở đây, tôi có bản ghi chép giao dịch ngân hàng mà cô đã chuyển tiền cho người ăn trộm bản thảo này.”
Ghi chép giao dịch ngân hàng?
Tôi mơ hồ nhìn người phóng viên trước mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cô ta lấy một chồng tài liệu từ trong túi của mình ra cầm trong tay, lắc lắc rồi nhìn về phía tôi.
"Cô Huỳnh, cô có thể giải thích xem tại sao cô lại chuyển 150 triệu vào tài khoản ngân hàng của Trương Sinh không?"
Tôi lạnh mặt xuống, nói với cô ta:" Cô phóng viên này, tôi có cần nhắc nhở cô một chút không? Ngay cả Trương Sinh là ai tôi cũng không biết."
Làm sao tôi có thể chuyển nhiều tiền như vậy cho người khác chứ?
"Xem ra cô Huỳnh cũng không muốn tin tưởng vào việc bản thân đã lấy trộm bản thảo của cô Phạm Mỹ Kiều.
Tôi có thể cung cấp tất cả vật chứng cho mọi người, những thứ này là vào một tháng trước, cô Huỳnh đã yêu cầu Trương Sinh lén lấy bản thảo trong máy tính của cô Phạm Mỹ Kiều tiểu thư, ở đây tôi còn có ghi chép cuộc trò chuyện của các người nữa.
Thậm chí có ghi chép giao dịch cô chuyển tiền cho Trương Sinh, còn nữa, Trương Sinh cũng đã khai cô ra rồi."
"Ăn nói hàm hồ." Tôi lạnh mặt xuống, tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy.
Vốn dĩ tôi hoàn toàn không biết chuyện 150 triệu là thế nào? Cũng không biết Trương Sinh mà cô ta đang nói đến là ai.
Nhưng mà, những cái...!tài khoản ngân hàng kia dùng tên của tôi để làm và tiền được chuyển từ thẻ ngân hàng của tôi sang một tài khoản khác, thậm chí là hồ sơ ghi chép cuộc gọi đều ghi lại những cuộc gọi giữa tôi và Trương Sinh.
Tất cả những việc này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Nhà thiết kế Huỳnh Bảo Nhi của tập đoàn Thời Quang, tôi thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng về cô, tôi nghĩ rằng bây giờ tôi cần xem xét lại về việc tiến vào thị trường nước Pháp lần này." Sau khi bà Sayyar nhìn thấy những chứng cứ kia, sắc mặt vô cùng khó coi nói với tôi.
Tôi nhìn biểu cảm trên gương mặt của bà Sayyar, vươn tay ra, trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột nói: " Bà Sayyar, bà hãy nghe tôi giải thích."
"Không cần giải thích, tôi không muốn nhìn thấy cô.
Loại người như cô, căn bản không xứng đáng thiết kế áo cưới." Bà Sayyar lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, bà rời khỏi cuộc triển lãm thiết kế.
Tôi ngơ ngác nhìn Bà Sayyar bỏ đi, muốn đuổi theo Bà Sayyar để giải thích rõ ràng nhưng những ký giả kia đã điên cuồng nhào về phía tôi.
"Cô Huỳnh, xin cô giải thích với chúng tôi một chút.
Có phải cô sao chép bản thiết kế áo cưới của cô Phạm Mỹ Kiều không?"
"Cô Huỳnh, cô có muốn nói gì với cô Phạm Mỹ Kiều không?"
"Đối với sự kiện sao chép này, cô có gì muốn bổ sung không? Để có thể tiến vào chiếm giữ thị trường nước Pháp mà làm ra loại chuyện này, xin hỏi đây là do tổng giám đốc Lê bày mưu tính kế hay là cô tự mình làm chủ?"
Đối mặt với những vấn đề xảo trá của một đám phóng viên, tôi thủy chung duy trì sự im lặng.
Cho đến khi bị bọn họ ép đến không còn chỗ lùi, tôi mới nhàn nhạt ngẩng đầu nói với những ký giả kia: " Thật xin lỗi, không thể trả lời."
"Cô Huỳnh, xin cô trả lời vấn đề của chúng tôi, chuyện này không phải cô trốn tránh là có thể giải quyết được đâu."
Rõ ràng, những người này không muốn buông tha cho tôi.
Không, phải nói là người đứng đằng sau không muốn buông tha cho tôi.
Tự mình tạo nên một vở kịch như vậy để đùa giỡn, chính là muốn cho tôi không thể lăn lộn trong giới thiết kế nữa.
Rốt cuộc người này là ai? Tại sao phải hãm hại tôi như vậy?
Tôi đẩy những phóng viên đang ngăn trước mặt mình ra, tôi muốn đi ra ngoài nhưng mà sức lực của bọn họ rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều người.
Cho dù tôi cố gắng như thế nào thì cũng không cách nào có thể di chuyển được.
Những người kia không ngừng xô đẩy tôi, bởi vì phải lên sân khấu nên tôi mặc áo cưới, mang giày cao gót.
Hiện tại lại bị bọn họ đẩy như vậy, cả người liền mất trọng tâm ngã về phía sau.
Tôi theo phản xạ muốn bắt lấy vật gì đó, nhưng mà ngoại trừ không khí trước mắt thì tôi không thể bắt được bất cứ thứ gì.
Tôi kinh hãi hét lên, nhắm mắt lại.
Vào lúc tôi đang chờ đợi một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến thân thể của tôi thì ngay tại lúc này, một đôi tay ôm cả người tôi vào lòng.
"Tất cả đều cút ra ngoài hết cho tôi."
Giọng nói trầm thấp lạnh như băng, xuyên qua toàn bộ hội trường ồn ào náo nhiệt.
Vốn dĩ những người phóng viên kia còn đang quấn lấy tôi nhưng cả đám đều không khống chế được tự giác lui về sau vài bước.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Trần Thanh Vũ vô cùng âm u.
Một đôi mắt khiến cho người khác sợ hãi, lạnh lùng nhìn về phía những ký giả kia.
Dường như những ký giả kia còn không cam lòng, muốn bới móc càng nhiều tin tức hơn nữa nhưng vì vẻ lạnh lùng trên người Trần Thanh Vũ, thực sự khiến cho bọn họ không dám tiếp tục làm càn.
Cho dù trong lòng rất không cam lòng nhưng bọn họ cũng không có cách nào chống lại Trần Thanh Vũ.
Cuối cùng, tất cả bọn họ chỉ có thể bị vệ sĩ của Trần Thanh Vũ đuổi đi.
Toàn bộ hội trường đều yên tĩnh lại, tôi lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy cơ thể Trần Thanh Vũ ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống nói lời cảm ơn với Trần Thanh Vũ: "Cảm ơn"
"Huỳnh Bảo Nhi, Sơ Tâm là bản gốc của cô hay là sao chép của Phạm Mỹ Kiều?" Trần Thanh Vũ đi về phía tôi, vươn tay ra nắm chặt cằm của tôi, mặt không biểu cảm nói.
Trái tim tôi run lên từng cơn, đối mặt với sự chất vấn của Trần Thanh Vũ, tôi không phản bác được.
Thời gian dường như ngưng đọng lại, ngay tại lúc tôi cảm thấy hít thở không thông thì lại nghe thấy Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói.
"Nếu như đây là cô sao chép, như vậy thì hợp đồng của chúng tôi với tập đoàn Thời Quang sẽ hết hiệu lực."
"Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này." Tôi nắm chặt tay lại, cắn môi nhìn Trần Thanh Vũ nói.
Vẻ mặt của Trần Thanh Vũ thờ ơ liếc nhìn tôi, hai chân thon dài bắt đầu nện từng bước đi ra khỏi hội trường.
Nhìn bóng lưng lạnh như băng của Trần Thanh Vũ, tôi chớp mắt, cố gắng ngăn cản nước mắt trong hốc mắt.
Sự kiện sao chép áo cưới Sơ Tâm đã nhanh chóng lan tràn khắp cả thành phố, bỗng chốc Huỳnh Bảo Nhi trở thành cái tên được tìm kiếm nhiều nhất ở thủ đô.
Người trong công ty đều nhìn về phía tôi với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, tôi cũng không quan tâm nhưng vừa nghĩ đến tập đoàn Thời Quang bị tôi liên lụy đến thê thảm, trong lòng của tôi hơi xấu hổ.
Vì vậy tôi đã chủ động đến văn phòng của Lê Quang Minh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook