Tổng Tài Thật Ngọt Ngào
-
Chương 117
Tập trước:
Hai người cười vui vẻ rời khỏi công ty.
Chắc có lẽ khoảng thời gian mà Tiểu Lí và Hạ Vy tiếp xúc ở bệnh viện lúc chăm sóc cho Chí Vương đã làm hai người ngày càng trở nên thân thiết hơn rồi dần dà hai người lại phải lòng nhau và trở thành một đôi cho đến giờ.
Mọi thứ vẫn diễn ra như quỹ đạo của nó rồi cứ thế thời gian trôi qua và hôm nay là ngày định mệnh ấy.
Chí Vương vẫn cùng Yên Yên đi làm như mọi khi nhưng hôm nay trông anh rất lạ cứ im im, lạnh lùng với cô.
- Em vào công ty trước đi anh có chuyện phải làm.
- Anh đi đâu?
- Em không cần biết, nhanh xuống đi. ( giọng hối thúc)
Cô nhìn anh với ánh mắt kì lạ, khó hiểu.
- " Sao hôm nay anh ấy gắt với mình thế nhỉ? Mình làm gì sai à, sao lại phải gắt lên như thế chứ?" ( trong suy nghĩ của Yên Yên)
Mặc dù cô cũng thấy hơi giận với thái độ của Chí Vương đối với mình nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh.
- Vậy anh đi cẩn thận nha, em vào công ty trước có gì thì gọi cho em.
- ......( Chí Vương chẳng nói gì mặt cứ tỏ vẻ khó chịu với cô)
Yên Yên bước xuống xe cô chỉ vừa đóng cánh cửa lại là Chí Vương lập tức lái xe đi luôn không quan tâm Yên Yên như thế nào.
Yên Yên bực tức, phụng phịu đi vào công ty. Nguyên một buổi hôm nay cô cứ làm việc trong sự khó chịu, cáu gắt với tất cả mọi người bởi cô luôn suy nghĩ về thái độ của Chí Vương sáng nay đối với mình. Yên Yên không biết bản thân đã làm gì khiến Chí Vương lại giận mình rồi hành xử như vậy.
- " Mình đã làm gì sai à? Không mình đâu có làm gì để anh ấy khó chịu như vậy. Hứ, con người gì tính cách trẻ con thế không biết hôm qua còn cười nói, đùa giỡn vui vẻ với mình vậy mà qua một đêm là thái độ khác hẳn, nóng lạnh thất thường không có lý do vậy thì ai mà chiều được. Anh cứ ở đấy mà chơi một mình đi, lần này là em giận anh đấy." ( Cô nhìn ảnh của Chí Vương rồi cứ thế chửi bới trong suy nghĩ của mình) Aaaaaaaa....tức quá đi mất. ( Đột nhiên cô la lên khiến cho mọi người gần đấy ai cũng sợ.)
Chẳng biết Chí Vương đi đâu làm gì mà nguyên cả một ngày hôm nay không tới công ty.
Yên Yên mới đầu là tức giận nhưng rồi không thấy Chí Vương đến công ty cô cũng hơi lo lắng. Mặc dù thâm tâm rất muốn gọi rất muốn nhắn tin cho anh nhưng bản thân lại cố kèm nén vì vừa nãy cô còn tự tuyên bố sẽ giận anh. Lo lắng mà không thể làm gì cô mới hỏi Tiểu Lí.
- Tiểu Lí anh biết Chí Vương đi đâu không? Hôm nay anh ấy đưa tôi tới công ty rồi đi đâu giờ vẫn chưa thấy quay lại.
- Ờ...( đôi mắt thể hiện sự luống cuống) không tôi không biết anh ấy đi đâu cả, Hạ tổng không nói tôi biết.
- Vậy anh gọi anh ấy giúp tôi được không, tôi không gọi được cho anh ấy. ( cô nói dối vì không muốn Tiểu Lí biết mình đang giận Chí Vương)
- Được để tôi gọi giúp cô. ( Giọng có vẻ miễn cưỡng)
Gọi được một lúc nhưng hình như không ai bắt máy.
- Yên Yên xin lỗi cô nhưng tôi cũng không gọi được. Thôi cô cũng đừng lo quá anh ấy lâu lâu lại vậy đấy chẳng có gì đâu, cô quay lại làm việc đi nếu Hạ tổng có gọi tôi sẽ nói với cô.
- Ờ, cảm ơn anh.... ( giọng nghe có vẻ buồn buồn)
Yên Yên cứ thế đi về phòng làm việc. Từ nãy tới giờ Tiểu Lí bị Yên Yên hỏi cũng sợ run, anh chỉ chờ cô vừa đi là nhấc máy gọi ngay.
- Alo mọi thứ ổn rồi, anh yên tâm mà giải quyết bên đó đi.
Chẳng biết Tiểu Lí đang gọi điện cho ai mà lại bảo mọi thứ ổn rồi, có lẽ là Chí Vương chăng nhưng tại sao lại phải úp mở rồi giấu giếm như vậy?
Hai người cười vui vẻ rời khỏi công ty.
Chắc có lẽ khoảng thời gian mà Tiểu Lí và Hạ Vy tiếp xúc ở bệnh viện lúc chăm sóc cho Chí Vương đã làm hai người ngày càng trở nên thân thiết hơn rồi dần dà hai người lại phải lòng nhau và trở thành một đôi cho đến giờ.
Mọi thứ vẫn diễn ra như quỹ đạo của nó rồi cứ thế thời gian trôi qua và hôm nay là ngày định mệnh ấy.
Chí Vương vẫn cùng Yên Yên đi làm như mọi khi nhưng hôm nay trông anh rất lạ cứ im im, lạnh lùng với cô.
- Em vào công ty trước đi anh có chuyện phải làm.
- Anh đi đâu?
- Em không cần biết, nhanh xuống đi. ( giọng hối thúc)
Cô nhìn anh với ánh mắt kì lạ, khó hiểu.
- " Sao hôm nay anh ấy gắt với mình thế nhỉ? Mình làm gì sai à, sao lại phải gắt lên như thế chứ?" ( trong suy nghĩ của Yên Yên)
Mặc dù cô cũng thấy hơi giận với thái độ của Chí Vương đối với mình nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh.
- Vậy anh đi cẩn thận nha, em vào công ty trước có gì thì gọi cho em.
- ......( Chí Vương chẳng nói gì mặt cứ tỏ vẻ khó chịu với cô)
Yên Yên bước xuống xe cô chỉ vừa đóng cánh cửa lại là Chí Vương lập tức lái xe đi luôn không quan tâm Yên Yên như thế nào.
Yên Yên bực tức, phụng phịu đi vào công ty. Nguyên một buổi hôm nay cô cứ làm việc trong sự khó chịu, cáu gắt với tất cả mọi người bởi cô luôn suy nghĩ về thái độ của Chí Vương sáng nay đối với mình. Yên Yên không biết bản thân đã làm gì khiến Chí Vương lại giận mình rồi hành xử như vậy.
- " Mình đã làm gì sai à? Không mình đâu có làm gì để anh ấy khó chịu như vậy. Hứ, con người gì tính cách trẻ con thế không biết hôm qua còn cười nói, đùa giỡn vui vẻ với mình vậy mà qua một đêm là thái độ khác hẳn, nóng lạnh thất thường không có lý do vậy thì ai mà chiều được. Anh cứ ở đấy mà chơi một mình đi, lần này là em giận anh đấy." ( Cô nhìn ảnh của Chí Vương rồi cứ thế chửi bới trong suy nghĩ của mình) Aaaaaaaa....tức quá đi mất. ( Đột nhiên cô la lên khiến cho mọi người gần đấy ai cũng sợ.)
Chẳng biết Chí Vương đi đâu làm gì mà nguyên cả một ngày hôm nay không tới công ty.
Yên Yên mới đầu là tức giận nhưng rồi không thấy Chí Vương đến công ty cô cũng hơi lo lắng. Mặc dù thâm tâm rất muốn gọi rất muốn nhắn tin cho anh nhưng bản thân lại cố kèm nén vì vừa nãy cô còn tự tuyên bố sẽ giận anh. Lo lắng mà không thể làm gì cô mới hỏi Tiểu Lí.
- Tiểu Lí anh biết Chí Vương đi đâu không? Hôm nay anh ấy đưa tôi tới công ty rồi đi đâu giờ vẫn chưa thấy quay lại.
- Ờ...( đôi mắt thể hiện sự luống cuống) không tôi không biết anh ấy đi đâu cả, Hạ tổng không nói tôi biết.
- Vậy anh gọi anh ấy giúp tôi được không, tôi không gọi được cho anh ấy. ( cô nói dối vì không muốn Tiểu Lí biết mình đang giận Chí Vương)
- Được để tôi gọi giúp cô. ( Giọng có vẻ miễn cưỡng)
Gọi được một lúc nhưng hình như không ai bắt máy.
- Yên Yên xin lỗi cô nhưng tôi cũng không gọi được. Thôi cô cũng đừng lo quá anh ấy lâu lâu lại vậy đấy chẳng có gì đâu, cô quay lại làm việc đi nếu Hạ tổng có gọi tôi sẽ nói với cô.
- Ờ, cảm ơn anh.... ( giọng nghe có vẻ buồn buồn)
Yên Yên cứ thế đi về phòng làm việc. Từ nãy tới giờ Tiểu Lí bị Yên Yên hỏi cũng sợ run, anh chỉ chờ cô vừa đi là nhấc máy gọi ngay.
- Alo mọi thứ ổn rồi, anh yên tâm mà giải quyết bên đó đi.
Chẳng biết Tiểu Lí đang gọi điện cho ai mà lại bảo mọi thứ ổn rồi, có lẽ là Chí Vương chăng nhưng tại sao lại phải úp mở rồi giấu giếm như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook