Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
Chương 93: Em thật sự biết cách dày vò anh

Tần Nhã Linh tất bật trong bếp một lúc thì vợ chồng Tần Trọng Huy cũng đã trở về.

Nhìn thấy đứa con gái bảo bối, Hà Bội Như vui mừng lên tiếng: "Nhã Nhã, về rồi hả con? Đang làm cơm sao?"

Nghe mẹ gọi, Tần Nhã Linh quay lưng lại mỉm cười: "Con chào ba mẹ, tối nay cả nhà mình đến đây nên con làm cơm ạ! Ba mẹ mới đi công việc về sao?"

Mẹ cô gật đầu: "Ừm, ba mẹ vừa đi xem mấy mẫu vải mới, tiện ghé bên xưởng may xem tiến độ như thế nào."

Nhìn quanh một vòng, bà lại lên tiếng hỏi: "Cậu Tề Phong đâu rồi?"

"Anh ấy đang nghỉ trên phòng con." Cô trả lời.

Hai vợ chồng Tần Trọng Huy đồng thời quay sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu ý lẫn nhau.

Hà Bội Như mỉm cười: "Ừm, vậy mẹ lên thay đồ rồi xuống phụ con."

Cô lắc đầu: "Con làm được mà mẹ. Ba mẹ vừa đi về chắc là mệt rồi, ba mẹ đi nghỉ đi ạ!"

Lưỡng lự một hồi, cuối cùng mẹ cô cũng gật đầu: "Ừm, vậy con làm đi, mẹ đi nghỉ một lát!"

"Dạ!"

Tần Trọng Huy cùng Hà Bội Như người trước người sau im lặng trở về phòng của mình.

Cửa phòng vừa đóng, Hà Bội Như liền lên tiếng: "Ông có phải cũng nghĩ như tôi hay không?"

Tần Trọng Huy hơi sửng sốt một chút trước câu hỏi của vợ mình, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu vì đã hiểu điều bà vừa hỏi.

"Ừm, nó hẳn đã suy nghĩ thấu đáo rồi, cũng là đã tiếp nhận cậu ta. Xem ra cuộc hôn nhân của hai đứa cũng không còn gì phải lo lắng nữa."

Ngày ông cùng Tề Phong nói chuyện riêng với nhau, tối hôm đó ông cũng đã kể lại tường tận cho bà nghe. Mặc dù vẫn còn khá lo lắng vì chưa hiểu rõ ngọn nguồn, sợ hai đứa trẻ hành động sốc nổi mà hủy hoại tương lai của chính mình. Bây giờ xem ra tảng đá lớn trong lòng đã có thể buông xuống được rồi.

Hà Bội Như gật đầu: "Ừm, tính tình Nhã Nhã thế nào tôi không dám khẳng định hiểu rõ mười phần nhưng cũng hiểu được bảy, tám phần. Chắc chắc nguyên do từ phía nó mà ra, hẳn là có liên quan đến chuyện trước kia. Có lẽ bây giờ nó cũng đã buông bỏ được rồi, cũng đã chịu mở lòng. Nhìn nụ cười của nó bây giờ không còn miễn cưỡng như trước nữa."

Bà dừng một chút rồi nói tiếp: "Ông thử nghĩ mà xem, đến gần ngày cưới rồi mà cái tên khốn kiếp kia còn chưa từng được vào phòng nó đâu!"

"Không cần nhắc đến tên khốn đó!" Tần Trọng Huy lớn tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự tức giận.

"Tôi biết, tôi chỉ là so sánh một chút, chính là thấy rất vui mừng mà thôi!"

Tần Trọng Huy qua một lúc mới hạ hoả, nhẹ gật đầu: "Ừm, chỉ mong nó sớm mở lòng với cậu ta."



Suy nghĩ một chút, Hà Bội Như cân nhắc hỏi: "Vậy nếu như con bé cứ mãi không chịu nói thì sao đây?"

Tần Trọng Huy khẽ thở dài: "Haizzz... Nếu như mãi nó vẫn cứ như vậy, chắc là tôi sẽ phải tự tìm cậu ta nói rõ mọi chuyện. Tôi tin cậu ta thật lòng với con bé, cho nên sẽ không để ý đến quá khứ của nó đâu."

"Ừm, cho chúng nó thêm một ít thời gian vậy, đợi lúc thích hợp, tôi sẽ cùng con bé nói chuyện."

Bận bịu trong bếp nấu xong bữa tối cũng đã qua sáu giờ chiều, mùi dầu mỡ dĩ nhiên ám vào người, Tần Nhã Linh đi đến bồn rửa tay rồi lên lầu trở về phòng của mình định tắm rửa qua một chút.

Nhẹ nhàng vặn nắm cửa rồi bước vào phòng, nhìn thân ảnh cao lớn đang nằm trên giường ngủ thật ngon, cô khẽ mỉm cười.

Cô tiến từng bước đi về tủ quần áo lấy đồ, rồi cũng nhẹ nhàng đóng lại, đi ngược trở ra bước vào nhà vệ sinh.

Cánh cửa kia vừa khép lại, người đàn ông đang nằm trên giường cũng từ từ mở mắt, miệng khẽ cong lên nhưng vẫn không vội ngồi trở dậy. Hắn chỉ là khép đôi mắt lại chứ chưa từng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ cũng một phần là do thói quen, công việc bận rộn nên hắn chưa từng ngủ trưa bao giờ, dù có mệt chết đi thì cũng vẫn gắng gượng, một tách cafe lấy lại tinh thần vẫn có thể làm việc đến khuya.

Sau một lúc trở ra, người đàn ông kia dường như vẫn còn ngủ khá say, cô rón rén bước đến bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy chiếc máy sấy tóc.

Đương lúc đứng dậy định rời khỏi phòng, người đàn ông có vẻ đang ngủ rất say kia lại đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, cười như không cười nhìn cô.

Cô thoáng sững sờ, xong rất nhanh trở về bình thường, tiến bước về phía hắn, mỉm cười cất giọng: "Em đánh thức anh sao?"

Hắn lắc đầu: "Không có."

"Anh có muốn tắm rửa một chút hay không?"

Nghe câu hỏi này, mày rậm hắn khẽ nhướn lên, xong thản nhiên trả lời: "Không cần đâu, hơn nữa ở đây không có đồ của anh, tối về tắm cũng được. Hoặc là... em chê anh rồi?"

Vẻ mặt khi mở miệng nói thì rất nghiêm túc nhưng ý nghĩa của câu nói thì hoàn toàn không có nửa điểm nghiêm túc. Cô khẽ lườm hắn một cái sau đó bày ra dáng vẻ bình thản: "Vậy anh đợi em một lát, em đi sấy tóc rồi sẽ cùng anh xuống dưới."

Hắn nhanh chân rời khỏi giường bước đến trước mặt cô, cất giọng: "Để anh giúp em."

Liền theo câu nói, hắn đưa tay cầm lấy chiếc máy sấy tóc ở trên tay cô, tìm đến ổ cắm điện.

Cô vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, em tự làm được mà."

"Vẫn còn muốn khách sáo với anh?"

Cô cúi gằm mặt không dám nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, khoé miệng hắn lại khẽ cong lên, từ từ cúi xuống, ghé sát vào vành tai cô, lại như vô tình chạm nhẹ vào, thủ thỉ: "Dáng vẻ này của em, anh thật muốn ức hiếp có biết hay không?"

Hành động cùng lời nói của hắn lại một lần nữa khiến cô phải chấn kinh. Dù đã rất nhiều lần cùng hắn thân mật đến không thể thân mật hơn rồi nhưng hiện tại đang ở nhà ba mẹ cô, lại vẫn chưa phải là giờ đi ngủ, cho nên cô vẫn là có chút ngượng ngùng.



Dứt lời, hắn đứng thẳng người, đường cong nơi khoé miệng vẫn chưa tắt. Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh diễm lệ của cô, hắn đã thực sự không thể kiềm chế nhưng hắn biết thời gian và địa điểm hiện tại không thích hợp, hắn buộc phải thu liễm, chờ đến tối trở về giải phóng chính mình vẫn chưa muộn.

Hắn thu lại nụ cười, làm bộ thở dài: "Ài, được rồi, anh không chọc em nữa."

Chỉ tay về phía ban công, hắn nói tiếp: "Anh ra ngoài kia."

Liền sau đó, hắn trả lại máy sấy cho cô, một mạch mở cửa ban công đi ra ngoài không hề quay đầu lại, để lại cho cô bóng lưng tiêu sái dứt khoát.

Bên ngoài tỏ ra thờ ơ là thế nhưng trong tâm cô lại như chảy qua một dòng nước ấm, lại vô cùng ngọt ngào. Cô đưa tay đặt lên ngực, tim vẫn còn đập thình thịch chưa thể điều hòa.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài ban công, tấm lưng rộng lớn kia lại mang đến cho cô cảm giác vô cùng yên bình, cô nở nụ cười thỏa mãn chưa từng có.

Qua một lúc, sau khi đã chải xong đầu tóc, Tần Nhã Linh đứng lên đi về hướng ban công, nơi Tề Phong đang đứng, dừng lại phía sau lưng hắn một đoạn.

Trong đầu cô bất chợt nảy một ý niệm: Nếu như ôm hắn từ đằng sau sẽ có cảm giác gì?

Đương lúc chìm trong suy nghĩ của bản thân, người đàn ông đang đứng trước mặt đột nhiên quay lưng lại khiến cô giật mình.

Cô cười gượng: "Em xong rồi."

Hắn gật đầu, cười như không cười nhìn cô chăm chú. Chính là, bản thân hắn trước đó đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, tâm can hắn lại nhộn nhạo cả lên.

Cô thực biết cách dày vò hắn dù rằng cô chẳng hề làm bất cứ việc gì, chỉ cần là ở trước mặt hắn, hắn cũng vẫn không cách nào tâm bình không loạn.

Nghĩ thế nào liền làm thế ấy, đôi chân dài tiến một bước về phía cô, đôi cánh tay đưa lên, một tay chế trụ gáy cô, một tay ôm chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh, đầu cúi xuống phủ lên làn môi anh đào ra sức gặm nhấm.

Trong khoảnh khắc môi hắn vừa chạm vào, cô bỗng bàng hoàng mở to cặp mắt. Đến lúc hiểu ra sự tình, muốn mở miệng nói thì người đàn ông kia thức thời nắm bắt cơ hội tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng cô. Tay giữ gáy tăng thêm lực làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

Bị hắn bá đạo giam giữ, cô cũng thôi không vùng vẫy nữa, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng kia, cặp mắt mở to cũng từ từ khép lại.

Người đàn ông đang chiếm thế thượng phong nhận được sự hồi đáp lại càng thêm bá đạo, không ngừng khuấy đảo khoang miệng cô. Cho đến khi người phụ nữ trong ngực dường như đã muốn xụi lơ, hắn mới luyến tiếc rời khỏi.

Ngón tay đưa lên khẽ miết nhẹ lên hai cánh môi sưng đỏ, khoé miệng hắn cong lên nở nụ cười thỏa mãn. Xong lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai: "Em thật sự biết cách dày vò anh!"

Cô thoáng giật mình bởi câu nói đầy hàm ý, nhưng cũng rất nhanh hiểu được, nở nụ cười như có như không, lại khẽ siết chặt vòng tay, nửa khiêu khích, nửa an ủi.

Qua một lúc, nhìn lại sắc trời đã tối dần, cô dịu dàng cất giọng: "Chúng ta xuống nhà thôi, chắc mọi người cũng đã đến rồi."

"Ừm."

Hắn gật đầu, từ từ buông cô ra, mỉm cười nắm lấy tay cô kéo ra khỏi phòng cho đến khi đã vào phòng ăn, tay hắn vẫn nắm chặt tay cô chưa từng buông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương