Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
-
Chương 47: Trong mắt con nó là người thế nào?
Tiệc gần tàn, khách đến tham dự lúc này cũng đã có người lục tục ra về, những người ở lại hoặc là cùng người quen trò chuyện, hoặc là cùng nhau khiêu vũ.
Tần Nhã Linh cũng không định nán lại thêm, quay sang Tề Phong nhẹ giọng nói: "Em muốn qua nói chuyện với nội anh thêm một lát rồi trở về."
Tề Phong gật đầu sau đó đứng lên cùng cô đi về phía đối diện.
Lão phu nhân nhìn thấy hai đứa trẻ đi đến chỗ mình thì vui vẻ ra mặt, cầm lấy tay cô nói: "Nội cũng đang định tìm con đây. Nào, cùng nội đi dạo một lát."
Tần Nhã Linh dìu bà cụ đứng dậy, sau đó cùng nhau đi ra khỏi sảnh tiệc, bấm thang máy đi lên tầng cao nhất, nơi có căn hộ của Trần Phương Thy. Tề Phong dĩ nhiên cũng đi theo hộ tống hai bà cháu đến tận sân vườn bên ngoài căn hộ.
Mặc dù lúc này trời đã tối mịt nhưng khu vườn lại được thắp sáng bởi những trụ đèn xung quanh, khiến không gian sáng bừng lên không khác gì ban ngày.
Sau khi lão phu nhân an vị tại một băng ghế, bà gọi Tần Nhã Linh ngồi bên cạnh mình rồi lên tiếng xua đuổi đứa cháu trai bảo bối: "Con đi chỗ khác đi, nội muốn cùng Nhã Nhã nói chuyện một lát."
Hắn tỏ ra không vừa lòng: "Con ở đây thì có ảnh hưởng đến nội đâu, con chỉ ngồi nghe không nói là được rồi."
Bà cụ lườm hắn: "Nội muốn nói chuyện riêng, chuyện phụ nữ, con ở đây làm gì? Mau đi chỗ khác chơi."
Tề Phong á khẩu không dám nói thêm câu nào, chỉ đành nhìn cô tỏ vẻ áy náy.
Tần Nhã Linh dường như cũng hiểu ra ý tứ của hắn, nhìn hắn gật đầu: "Anh nghe lời nội đi."
Lão phu nhân trợn mắt nhìn hắn: "Vào trong nhà đi. Khi nào nội cùng Nhã Nhã nói chuyện xong thì sẽ vào."
Hai người đều đã lên tiếng đuổi, hắn dù có mặt dày nữa cũng chẳng còn lý do gì để nán lại thêm, chỉ đành quay lưng bước vào bên trong chừa lại không gian cho hai bà cháu nói chuyện.
Hắn đi rồi, lão phu nhân mới thoải mái trút bầu tâm sự, cầm lấy bàn tay Tần Nhã Linh vỗ về: "Con thấy a Phong thế nào?"
"Dạ?" Cô tỏ ra vô cùng ngạc nhiên cùng khó hiểu khi bà cụ lại hỏi mình như thế.
Bà cụ mỉm cười: "Nói cho nội biết con nghĩ gì về nó. Trong mắt con nó là người thế nào, nó đối với con như thế nào? Con hiểu ý của nội có phải không?"
"Anh ấy..."
Cô chợt ngập ngừng không biết phải trả lời bà cụ như thế nào bởi chính cô cũng không rõ ràng lắm ý tứ của bà.
Đến khi nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của bà cụ, cô dường như đã phần nào hiểu ra.
Cô hít một hơi sâu, trả lời: "Anh ấy rất tốt, đối với một người phụ nữ mà nói, anh ấy là một người đàn ông... hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn."
Thấy cô chỉ nói đến đây rồi im lặng không nói nữa, bà cụ không thể chờ đợi liền thúc giục: "Vậy con đối với nó?"
"Con?"
Lần này cô thật sự không biết phải trả lời bà cụ thế nào khi chính cô cũng không rõ bản thân mình.
Nếu nói cô có tình cảm với hắn, cô không dám khẳng định nhưng nếu nói không có, cô chính là đang tự dối lòng!
Hai tháng qua ngày nào cũng gặp mặt, hắn lại luôn sẵn sàng vì cô đưa đón đi làm mỗi ngày, cùng nhau ăn cơm tối, thi thoảng cô lại đến nhà hắn nấu cho hắn vài bữa ăn đạm bạc. Đôi khi cô có cảm tưởng bản thân thật sự đang cùng hắn qua lại, là người yêu của nhau.
Chỉ là sự thực thì hai người lại không phải mối quan hệ đó nhưng có lẽ trong mắt của người thứ ba thì lại không cho là vậy.
Cô cũng biết bản thân mình rất ích kỉ nhưng lại không nỡ lòng cùng hắn phân định rạch ròi khi đã hứa sau ba tháng sẽ cho hắn câu trả lời dứt khoát, và cũng trong khoảng thời gian đó đồng ý cho hắn đưa đón mỗi ngày.
Không dưới một lần cô đã muốn nói với hắn quyết định của mình nhưng khi nhìn đến sắc mặt vui vẻ của hắn, cô lại giằng lòng không nỡ tạt cho hắn gáo nước lạnh.
Chỉ là bữa tiệc nào cũng sẽ có lúc tàn, chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến hạn rồi, có lẽ kế hoạch của cô cần phải mau chóng triển khai, sau đó cùng hắn nói chuyện rõ ràng rồi cô sẽ mãi mãi rời xa nơi này, trả lại cho hắn cuộc sống bình yên vốn có.
Thấy Tần Nhã Linh trầm mặc không trả lời, lão phu nhân cân nhắc hỏi: "Rất khó nói sao?"
Cô nhìn bà nở nụ cười gượng gạo nhưng vẫn không định lên tiếng, bà cũng mỉm cười với cô tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Con đừng cho rằng nội lớn tuổi nên không hiểu mấy đứa nhỏ các con, nội có thể nhìn ra!"
Bà cụ thu hồi ánh mắt, thôi không nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn về phía khoảng không xa xa, phô ra nét mặt của người từng trải.
"A Phong là đứa cháu mà nội yêu thương nhất. Con biết không, nó lúc nhỏ cô độc lắm vì gia đình nội khi ấy mới qua đất Mỹ này, vô cùng vất vả. Ba mẹ nó phần lớn thời gian phải ra ngoài làm việc, nó vừa phải lo việc nhà, vừa phải chăm sóc đứa em gái. Về việc học hành, do khác biệt ngôn ngữ nên nó phải nỗ lực hơn những đứa trẻ cùng trang lứa gấp nhiều lần, nó luôn biết cách chăm sóc người khác và không bao giờ khiến người lớn phải lo lắng. Phần lớn thời gian lúc nhỏ của nó đều ở bên nội, chưa bao giờ nội thấy nó than vãn bất cứ điều gì, chuyện gì cũng để trong lòng, ngay cả những lúc nó mệt mỏi muốn chết, nó vẫn nở nụ cười cho dù thế giới có sụp xuống."
Lão phu nhân quay sang nhìn Tần Nhã Linh khẽ cười rồi lại nói tiếp: "Có một lần công việc của nó gặp trở ngại gần như sắp mất hết tất cả, nó vẫn không muốn để mọi người lo lắng, vẫn tự mình gánh chịu không muốn nhờ vả bất cứ ai. Nếu như bạn bè của nó không nói thì thật sự không biết nó đã gặp phải khó khăn như vậy, khuyên nhủ mãi nó mới chịu nhận sự giúp đỡ của gia đình. Cho đến bây giờ tính tình vẫn không thay đổi, chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân. Nó không bao giờ keo kiệt tình cảm đối với mọi người, luôn hết lòng với người nó thật sự yêu thương."
Bà vỗ về mu bàn tay cô, ánh mắt chứa chan tình yêu thương của bậc trưởng bối giành cho con cháu.
"Nội có thể nhìn ra tình cảm của nó đối với con, ánh mắt nó nhìn con vô cùng dịu dàng, không giống như đối với người thân. Đó là tình cảm mãnh liệt nhưng vẫn tiềm tàng nỗi bất lực, tiến thoái lưỡng nan. Nó không giỏi biểu thị tình cảm, chỉ biết dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình, nên đôi khi lại làm tổn thương chính mình. Con là người phụ nữ đầu tiên nó nhận định, là người đầu tiên nó công khai ở bên cạnh như hiện tại. Nội biết giữa hai đứa có thể chưa hiểu rõ đối phương, nhưng nội tin tưởng nó sẽ không phụ người nó yêu thương."
Nghe đến đây, Tần Nhã Linh trong lòng vô cùng hoang mang. Những lời bà nội Tề Phong nói, cô hiểu nhưng lại dường như không hiểu, cứ mơ mơ hồ hồ.
Nhìn biểu hiện trên mặt cô, bà cụ chỉ mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang đặt lên bàn tay già nua của mình, tiếp tục lời muốn nói: "Nội lớn tuổi rồi, không hiểu tình cảm của đám nhỏ bọn con bây giờ nhưng không có nghĩa nội không nhìn ra tâm ý của các con. Nhã Nhã, nội biết con hiện tại vẫn chưa có tình cảm đặc biệt gì với a Phong, bởi ánh mắt con nhìn nó đều là sự khó xử và bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều con cũng có chút tình cảm với nó chứ không phải là không có, chỉ là chính bản thân con chưa nhận ra mà thôi. Con nghe nội, đừng lý trí quá, hãy để con tim dẫn lối, không có gì là khó khăn hay trở ngại nếu biết thông cảm và yêu thương nhau. Nội kỳ vọng ở con, nhất định không làm nội thất vọng!"
"Nội!" Cô nhẹ nhàng gọi bà như muốn tìm sự an ủi: "Con biết anh ấy đối với con thế nào, con cảm thấy bản thân còn kém anh ấy quá xa, bản thân con rất nhiều khiếm khuyết, thật sự không xứng với anh ấy, có lẽ con phải khiến nội thất vọng rồi!"
"Không nên tự ti như vậy, con người ai cũng có khiếm khuyết, không ai là hoàn hảo cả. Chuyện tình cảm không thể nói xứng hay không xứng, chỉ cần đối phương thật lòng thật dạ là đủ rồi, con hiểu không?"
Tần Nhã Linh trong lòng chợt quặn lại, tự hỏi bản thân: "Có thể sao?"
Sống hai kiếp, cô làm sao không mong muốn có được một tình yêu viên mãn, được người mình yêu nâng niu trong tay nhưng cô lại không cam lòng bỏ qua nỗi uất hận kiếp trước đã ăn sâu vào xương tủy.
Cô cũng đã từng nghĩ đến việc sau khi trả thù thành công thì quãng đời còn lại sẽ sống vì bản thân nhưng liệu cô có đạt được điều đó không, có người đàn ông nào chịu chờ đợi cô không?
Người đàn ông tên Tề Phong kia lại quá tốt, cô không hề trông mong quá nhiều, càng không muốn làm lỡ dở cuộc đời hắn khi mà cô cảm thấy bản thân không xứng với tình yêu của hắn. Hắn xứng đáng có được một tình yêu trong sáng trọn vẹn cùng với người phụ nữ cũng hoàn hảo như hắn, mà người đó không phải là cô.
Tần Nhã Linh cũng không định nán lại thêm, quay sang Tề Phong nhẹ giọng nói: "Em muốn qua nói chuyện với nội anh thêm một lát rồi trở về."
Tề Phong gật đầu sau đó đứng lên cùng cô đi về phía đối diện.
Lão phu nhân nhìn thấy hai đứa trẻ đi đến chỗ mình thì vui vẻ ra mặt, cầm lấy tay cô nói: "Nội cũng đang định tìm con đây. Nào, cùng nội đi dạo một lát."
Tần Nhã Linh dìu bà cụ đứng dậy, sau đó cùng nhau đi ra khỏi sảnh tiệc, bấm thang máy đi lên tầng cao nhất, nơi có căn hộ của Trần Phương Thy. Tề Phong dĩ nhiên cũng đi theo hộ tống hai bà cháu đến tận sân vườn bên ngoài căn hộ.
Mặc dù lúc này trời đã tối mịt nhưng khu vườn lại được thắp sáng bởi những trụ đèn xung quanh, khiến không gian sáng bừng lên không khác gì ban ngày.
Sau khi lão phu nhân an vị tại một băng ghế, bà gọi Tần Nhã Linh ngồi bên cạnh mình rồi lên tiếng xua đuổi đứa cháu trai bảo bối: "Con đi chỗ khác đi, nội muốn cùng Nhã Nhã nói chuyện một lát."
Hắn tỏ ra không vừa lòng: "Con ở đây thì có ảnh hưởng đến nội đâu, con chỉ ngồi nghe không nói là được rồi."
Bà cụ lườm hắn: "Nội muốn nói chuyện riêng, chuyện phụ nữ, con ở đây làm gì? Mau đi chỗ khác chơi."
Tề Phong á khẩu không dám nói thêm câu nào, chỉ đành nhìn cô tỏ vẻ áy náy.
Tần Nhã Linh dường như cũng hiểu ra ý tứ của hắn, nhìn hắn gật đầu: "Anh nghe lời nội đi."
Lão phu nhân trợn mắt nhìn hắn: "Vào trong nhà đi. Khi nào nội cùng Nhã Nhã nói chuyện xong thì sẽ vào."
Hai người đều đã lên tiếng đuổi, hắn dù có mặt dày nữa cũng chẳng còn lý do gì để nán lại thêm, chỉ đành quay lưng bước vào bên trong chừa lại không gian cho hai bà cháu nói chuyện.
Hắn đi rồi, lão phu nhân mới thoải mái trút bầu tâm sự, cầm lấy bàn tay Tần Nhã Linh vỗ về: "Con thấy a Phong thế nào?"
"Dạ?" Cô tỏ ra vô cùng ngạc nhiên cùng khó hiểu khi bà cụ lại hỏi mình như thế.
Bà cụ mỉm cười: "Nói cho nội biết con nghĩ gì về nó. Trong mắt con nó là người thế nào, nó đối với con như thế nào? Con hiểu ý của nội có phải không?"
"Anh ấy..."
Cô chợt ngập ngừng không biết phải trả lời bà cụ như thế nào bởi chính cô cũng không rõ ràng lắm ý tứ của bà.
Đến khi nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của bà cụ, cô dường như đã phần nào hiểu ra.
Cô hít một hơi sâu, trả lời: "Anh ấy rất tốt, đối với một người phụ nữ mà nói, anh ấy là một người đàn ông... hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn."
Thấy cô chỉ nói đến đây rồi im lặng không nói nữa, bà cụ không thể chờ đợi liền thúc giục: "Vậy con đối với nó?"
"Con?"
Lần này cô thật sự không biết phải trả lời bà cụ thế nào khi chính cô cũng không rõ bản thân mình.
Nếu nói cô có tình cảm với hắn, cô không dám khẳng định nhưng nếu nói không có, cô chính là đang tự dối lòng!
Hai tháng qua ngày nào cũng gặp mặt, hắn lại luôn sẵn sàng vì cô đưa đón đi làm mỗi ngày, cùng nhau ăn cơm tối, thi thoảng cô lại đến nhà hắn nấu cho hắn vài bữa ăn đạm bạc. Đôi khi cô có cảm tưởng bản thân thật sự đang cùng hắn qua lại, là người yêu của nhau.
Chỉ là sự thực thì hai người lại không phải mối quan hệ đó nhưng có lẽ trong mắt của người thứ ba thì lại không cho là vậy.
Cô cũng biết bản thân mình rất ích kỉ nhưng lại không nỡ lòng cùng hắn phân định rạch ròi khi đã hứa sau ba tháng sẽ cho hắn câu trả lời dứt khoát, và cũng trong khoảng thời gian đó đồng ý cho hắn đưa đón mỗi ngày.
Không dưới một lần cô đã muốn nói với hắn quyết định của mình nhưng khi nhìn đến sắc mặt vui vẻ của hắn, cô lại giằng lòng không nỡ tạt cho hắn gáo nước lạnh.
Chỉ là bữa tiệc nào cũng sẽ có lúc tàn, chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến hạn rồi, có lẽ kế hoạch của cô cần phải mau chóng triển khai, sau đó cùng hắn nói chuyện rõ ràng rồi cô sẽ mãi mãi rời xa nơi này, trả lại cho hắn cuộc sống bình yên vốn có.
Thấy Tần Nhã Linh trầm mặc không trả lời, lão phu nhân cân nhắc hỏi: "Rất khó nói sao?"
Cô nhìn bà nở nụ cười gượng gạo nhưng vẫn không định lên tiếng, bà cũng mỉm cười với cô tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Con đừng cho rằng nội lớn tuổi nên không hiểu mấy đứa nhỏ các con, nội có thể nhìn ra!"
Bà cụ thu hồi ánh mắt, thôi không nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn về phía khoảng không xa xa, phô ra nét mặt của người từng trải.
"A Phong là đứa cháu mà nội yêu thương nhất. Con biết không, nó lúc nhỏ cô độc lắm vì gia đình nội khi ấy mới qua đất Mỹ này, vô cùng vất vả. Ba mẹ nó phần lớn thời gian phải ra ngoài làm việc, nó vừa phải lo việc nhà, vừa phải chăm sóc đứa em gái. Về việc học hành, do khác biệt ngôn ngữ nên nó phải nỗ lực hơn những đứa trẻ cùng trang lứa gấp nhiều lần, nó luôn biết cách chăm sóc người khác và không bao giờ khiến người lớn phải lo lắng. Phần lớn thời gian lúc nhỏ của nó đều ở bên nội, chưa bao giờ nội thấy nó than vãn bất cứ điều gì, chuyện gì cũng để trong lòng, ngay cả những lúc nó mệt mỏi muốn chết, nó vẫn nở nụ cười cho dù thế giới có sụp xuống."
Lão phu nhân quay sang nhìn Tần Nhã Linh khẽ cười rồi lại nói tiếp: "Có một lần công việc của nó gặp trở ngại gần như sắp mất hết tất cả, nó vẫn không muốn để mọi người lo lắng, vẫn tự mình gánh chịu không muốn nhờ vả bất cứ ai. Nếu như bạn bè của nó không nói thì thật sự không biết nó đã gặp phải khó khăn như vậy, khuyên nhủ mãi nó mới chịu nhận sự giúp đỡ của gia đình. Cho đến bây giờ tính tình vẫn không thay đổi, chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân. Nó không bao giờ keo kiệt tình cảm đối với mọi người, luôn hết lòng với người nó thật sự yêu thương."
Bà vỗ về mu bàn tay cô, ánh mắt chứa chan tình yêu thương của bậc trưởng bối giành cho con cháu.
"Nội có thể nhìn ra tình cảm của nó đối với con, ánh mắt nó nhìn con vô cùng dịu dàng, không giống như đối với người thân. Đó là tình cảm mãnh liệt nhưng vẫn tiềm tàng nỗi bất lực, tiến thoái lưỡng nan. Nó không giỏi biểu thị tình cảm, chỉ biết dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình, nên đôi khi lại làm tổn thương chính mình. Con là người phụ nữ đầu tiên nó nhận định, là người đầu tiên nó công khai ở bên cạnh như hiện tại. Nội biết giữa hai đứa có thể chưa hiểu rõ đối phương, nhưng nội tin tưởng nó sẽ không phụ người nó yêu thương."
Nghe đến đây, Tần Nhã Linh trong lòng vô cùng hoang mang. Những lời bà nội Tề Phong nói, cô hiểu nhưng lại dường như không hiểu, cứ mơ mơ hồ hồ.
Nhìn biểu hiện trên mặt cô, bà cụ chỉ mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang đặt lên bàn tay già nua của mình, tiếp tục lời muốn nói: "Nội lớn tuổi rồi, không hiểu tình cảm của đám nhỏ bọn con bây giờ nhưng không có nghĩa nội không nhìn ra tâm ý của các con. Nhã Nhã, nội biết con hiện tại vẫn chưa có tình cảm đặc biệt gì với a Phong, bởi ánh mắt con nhìn nó đều là sự khó xử và bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều con cũng có chút tình cảm với nó chứ không phải là không có, chỉ là chính bản thân con chưa nhận ra mà thôi. Con nghe nội, đừng lý trí quá, hãy để con tim dẫn lối, không có gì là khó khăn hay trở ngại nếu biết thông cảm và yêu thương nhau. Nội kỳ vọng ở con, nhất định không làm nội thất vọng!"
"Nội!" Cô nhẹ nhàng gọi bà như muốn tìm sự an ủi: "Con biết anh ấy đối với con thế nào, con cảm thấy bản thân còn kém anh ấy quá xa, bản thân con rất nhiều khiếm khuyết, thật sự không xứng với anh ấy, có lẽ con phải khiến nội thất vọng rồi!"
"Không nên tự ti như vậy, con người ai cũng có khiếm khuyết, không ai là hoàn hảo cả. Chuyện tình cảm không thể nói xứng hay không xứng, chỉ cần đối phương thật lòng thật dạ là đủ rồi, con hiểu không?"
Tần Nhã Linh trong lòng chợt quặn lại, tự hỏi bản thân: "Có thể sao?"
Sống hai kiếp, cô làm sao không mong muốn có được một tình yêu viên mãn, được người mình yêu nâng niu trong tay nhưng cô lại không cam lòng bỏ qua nỗi uất hận kiếp trước đã ăn sâu vào xương tủy.
Cô cũng đã từng nghĩ đến việc sau khi trả thù thành công thì quãng đời còn lại sẽ sống vì bản thân nhưng liệu cô có đạt được điều đó không, có người đàn ông nào chịu chờ đợi cô không?
Người đàn ông tên Tề Phong kia lại quá tốt, cô không hề trông mong quá nhiều, càng không muốn làm lỡ dở cuộc đời hắn khi mà cô cảm thấy bản thân không xứng với tình yêu của hắn. Hắn xứng đáng có được một tình yêu trong sáng trọn vẹn cùng với người phụ nữ cũng hoàn hảo như hắn, mà người đó không phải là cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook