Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
-
Chương 45: Lần đầu tiên trong đời nếm mùi bất lực, cảm giác thế nào?
Bên này hai bà cháu trò chuyện, bên kia Tề Phong thì bị cô em gái ruột truy hỏi.
Tề Nguyệt huých nhẹ vào cánh tay hắn, hất cằm về phía đối diện, lả giả cười: "Giấu kĩ như thế hôm nay mới trình diện, anh hai thật đúng là anh hai!"
"Lắm lời." Hắn liếc xéo.
"Nè, không phải chưa đến tuổi vị thành niên nên không dám mang về nhà đó chứ? Anh hai, thì ra gu của anh đây à, thật biến thái!"
Tề Nguyệt không chịu thất thế buông lời trêu chọc, hiếm khi có cơ hội kéo ông anh xuống bùn, phải ráng nhúng cho sâu.
"Cho em nói lại đấy, nhìn anh hai em với ông chồng em xem, ai trẻ hơn hả?"
Hắn vuốt cằm, nheo mắt nhìn chằm chằm cô em gái của mình, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tự đắc: "Trông em với anh, chưa biết ai là em của ai đâu!"
Tề Nguyệt và chồng của cô - Hứa Ngôn là bạn học cấp ba, gia đình hai bên cũng qua lại thân thiết nên sớm tác hợp cho hai người, kết quả hai năm sau khi tốt nghiệp đại học cũng về chung một nhà.
Hứa Ngôn so với Tề Phong nhỏ hơn hai tuổi nhưng vì anh ta là kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải ra công trình để khảo sát và theo dõi tiến độ thi công, bương trải nắng mưa nên dĩ nhiên da dẻ cũng không được ngon nghẻ như người ngồi làm văn phòng như hắn, hơn nữa anh ta còn là cha hai đứa nhỏ, vừa đi làm vừa lo cho gia đình. Hai điểm này cộng lại. Anh ta trông già hơn cũng không phải là chuyện lạ.
"Người ta đều đã thành gia lập thất lại có đến hai đứa con, nhìn già chút là lẽ đương nhiên không phải sao? Đâu giống ai kia đến giờ mới dẫn người về nhà mà còn là... trâu già gặm cỏ non nữa chứ!" Tề Nguyệt gằn giọng vì bị nói trúng tim đen, nhưng cũng không quên đâm thọt người khác.
"Có phải hay không? Nhìn xem anh hai của em có chỗ nào giống trâu già hay không hử?" Tề Phong không cho là đúng nói.
"Ông anh của em ơi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa được hay không?"
Hắn lườm cô em gái một cái sau đó di chuyển ánh mắt về phía đối diện, nhìn Tần Nhã Linh bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có.
"Em nói xem cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Tề Nguyệt quay đầu nhìn Tần Nhã Linh đang trò chuyện vui vẻ cùng bà nội, xem xét từng cử chỉ của cô và âm thầm tán thưởng trong lòng. Anh hai cũng thật khéo chọn, cô bé này vừa xinh xắn đáng yêu, biết cách ăn nói nhưng lại không hề có chút nịnh nọt khoa trương, tuổi đời có vẻ hơi nhỏ so với anh trai nhưng lại rất hiểu chuyện, không giống với hạng phụ nữ lẳng lơ chỉ biết bám đàn ông, biết giữ chừng mực và có lễ giáo.
Duyệt, chín trên mười điểm nhưng cô bé này bao nhiêu tuổi thì thật sự không thể đoán được. Phụ nữ chưa có gia đình, chưa sinh con thì đa phần trẻ rất lâu, nhưng so về cử chỉ và cách đối nhân xử thế, chắc chắn là người đã từng va chạm xã hội. Vậy thì cô chỉ có thể chắc chắn cô bé kia đã ngoài hai mươi.
Quay đầu nhìn lại ông anh trai, trán Tề Nguyệt tức thì xẹt qua ba vạch đen. Mang tiếng là đang cùng em gái trò chuyện nhưng ánh mắt thì từ đầu đến cuối vẫn dõi về một hướng.
Đấy, mẹ nói có sai đâu, chưa yêu ai thì mạnh miệng lắm, đến lúc yêu rồi thì tâm trí cũng chỉ biết đến người ta thôi.
Tề Nguyệt chống cằm cười gian manh, hiếm có cơ hội nắm được điểm yếu của ai kia, phải tận dụng một chút mới được.
Hắng giọng một cái, Tề Nguyệt cất giọng gọi: "Anh hai!"
Tề Phong lạnh nhạt trả lời: "Ừm, có câu trả lời rồi sao?"
Cô bĩu môi: "Anh đừng làm khó em thế chứ?"
"Thì cứ đoán thử đi. Sai thì cũng có sao đâu." Hắn ra vẻ khích lệ.
"Mười tám!" Tề Nguyệt tiếp tục cười gian manh.
Nhận được câu trả lời sai quá sai, Tề Phong mới quay sang nhìn em gái: "Mười tám? Hoá ra trong mắt em anh thật sự là trâu già gặm cỏ non thế hả? Anh còn chưa đến mức biến thái như vậy."
Hắn bên ngoài tỏ ra mạnh miệng nhưng thực chất có điểm chột dạ bởi vì ban đầu hắn cũng cho rằng Tần Nhã Linh còn rất nhỏ tuổi nhưng cũng là hai mươi chứ không phải mười tám như em gái hắn nói. Chỉ là nếu thật sự tuổi của cô nhỏ như thế, hắn chắc cũng không ngại bị người đời mắng mỏ mình là trâu già đâu. Tình yêu mà, không thể nói trước được điều gì, một khi dấn thân vào thì tuổi tác cũng chẳng là gì cả.
"Vậy chắc là hai mươi nhỉ? Mà thôi anh nói luôn cho rồi, cứ úp úp mở mở ra vẻ thần bí làm gì không biết nữa, em cướp được người của anh chắc?"
Tề Nguyệt nhìn ông anh mình cười thành tiếng. Năm nay anh trai cô đã ba mươi rồi, nếu như cô bé kia thật sự chỉ mới hai mươi tuổi thì gấp đôi tuổi rồi đấy, nói trâu già không ngoa đâu.
Nghĩ đến đây, hai mắt Tề Nguyệt bất chợt loé lên tinh quang, sau đó lại nheo mắt nhìn Tề Phong: "Cô bé kia không biết tuổi của anh đúng chứ?"
Khoé miệng hắn chợt co rút, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Ờ, vấn đề này thì... anh cũng không biết cô ấy có biết tuổi của anh hay không, nhưng cô ấy bao nhiêu tuổi thì anh chắc chắn biết!"
"Phải không?" Tề Nguyệt tỏ ra không tin tưởng lắm.
Hắn nghiêm túc trả lời: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy cũng có suy nghĩ giống em, cho rằng cô ấy còn nhỏ lắm, sợ cô ấy chê anh già. Khi anh biết tuổi thật của cô ấy anh cũng vô cùng kinh ngạc."
"Vậy?" Tề Nguyệt tò mò thật sự.
"Chỉ nhỏ hơn em ba tuổi!" Hắn khẳng định.
"Anh không đùa chứ?" Tề Nguyệt hai mắt trợn tròn, không dám tin điều mình vừa nghe.
Tề Phong cười như không cười: "Xạo em để làm gì?"
"Oh my God, thật không thể tin được! Vậy là hai mươi lăm tuổi sao?"
"Thế nào, còn dám nói trâu già gặm cỏ non hay không? Anh hai em luôn là người may mắn, chỉ là không biết có phúc phần được hưởng hay không thôi!" Hắn lại nhìn về phía đối diện, thở dài một cái.
Tề Nguyệt bĩu môi: "Vừa có ngoại hình vạn người mê, vừa có gia thế địa vị không ai bằng, cầu mà không được, phụ nữ xếp hàng dài chờ được anh để mắt đến, vậy mà anh cũng phải chịu bất lực sao? Không phải lừa được người ta về tay rồi đấy thôi, còn than ngắn thở dài là thế nào?"
"Nhưng cô ấy là ngoại lệ!" Hắn tiếp tục thở dài.
"Ngoại lệ? Ý anh là sao?" Tề Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.
"Ngoại hình sao? Chậc, gương mặt này của anh, cô ấy không để vào mắt. Còn địa vị..."
Hắn dừng lại lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Cô ấy biết anh là Thái tử gia The Wind là đã muốn giữ khoảng cách với anh rồi, nếu như cô ấy biết anh là Tổng tài SLC, chắc có lẽ cô ấy sẽ càng cách xa anh ba vạn tám ngàn dặm cũng không chừng."
Lần này Tề Nguyệt đích thực là tràn ngập nghi hoặc. Phụ nữ chẳng phải đều muốn gả cho người đàn ông thành đạt, gia đình có tiền có thế hay sao? Cô cũng không ngoại lệ. Tuy rằng chồng cô không bằng anh trai, gia đình chồng cũng không quá giàu có nhưng cũng thuộc hàng khá giả, cho nên cô rất vừa lòng với hoàn cảnh sống hiện tại, chẳng mơ ước xa vời thêm nữa.
Vậy thì rốt cuộc tại sao anh trai lại nói như thế?
"Gia cảnh nhà chúng ta tốt như vậy có ai lại không muốn được gả vào, anh có nói quá hay không? Sao lại có người không cần?"
"Có thể là cô ấy không thiếu hoặc không cần những hư vinh đó!"
"Tại sao? Anh nói rõ một lần luôn đi, em tò mò muốn chết rồi đây." Tề Nguyệt thúc giục.
"Cô ấy là cháu ruột của dì Tần đấy, hiện tại là Giám đốc thiết kế của L'Amour. Nhà thiết kế nổi tiếng Lily chính là cô ấy!"
Hai mắt Tề Nguyệt lại trợn tròn kinh ngạc: "Cô bé đó chính là LiLy?"
Nhà thiết kế Lily của L'Amour có tiếng tăm thế nào cô rất rõ ràng, mà cô cũng là một fan trung thành của Lily. Tất cả các sản phẩm của Lily một khi xuất hiện trên thị trường thì trong tủ đồ của cô chắc chắn có, ví như bộ sưu tập xuân hè mới nhất của L'Amour, hơn hai mươi mẫu cô đều mua đủ không thiếu mẫu nào.
Hắn gật đầu khẳng định: "Ừm, là cô ấy. Cho nên anh mới nói cô ấy là ngoại lệ, cô ấy vốn không thiếu vọng tiền tài."
Tề Nguyệt cũng gật đầu đồng tình: "Em hiểu phần nào rồi. Một người phụ nữ vừa có ngoại hình vừa thành đạt thì vốn không cần phải phụ thuộc vào đàn ông. Nhưng mà chẳng phải cô ấy đã là bạn gái anh rồi sao, vậy anh còn lo lắng gì nữa?"
Tề Phong ủ rũ: "Bạn gái? Nằm mơ anh cũng muốn, quen cô ấy gần nửa năm rồi mà cô ấy còn chưa nhận lời."
"Thật hay đùa vậy? Chẳng phải anh đưa cô ấy đến đây sao?"
"Hôm nay người lừa cô ấy đến đây không phải là anh mà là mẹ!"
Tề Phong nhìn Tần Nhã Linh đang tươi cười mà trong lòng quặn thắt, âm thầm hỏi: "Nhã Nhã, anh phải làm sao em mới chịu làm bạn gái anh đây?"
"Anh hai, lần đầu tiên trong đời nếm mùi bất lực, cảm giác thế nào?" Tề Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác.
"Con nhóc này, thấy anh đau khổ trong lòng hả dạ lắm phải không?" Hắn nhướn mi trỉ trích.
Tề Nguyệt ha hả cười: "Vui, vui chứ, đáng đời suốt ngày ăn hiếp em! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh hai, anh tiêu rồi!"
Tề Nguyệt huých nhẹ vào cánh tay hắn, hất cằm về phía đối diện, lả giả cười: "Giấu kĩ như thế hôm nay mới trình diện, anh hai thật đúng là anh hai!"
"Lắm lời." Hắn liếc xéo.
"Nè, không phải chưa đến tuổi vị thành niên nên không dám mang về nhà đó chứ? Anh hai, thì ra gu của anh đây à, thật biến thái!"
Tề Nguyệt không chịu thất thế buông lời trêu chọc, hiếm khi có cơ hội kéo ông anh xuống bùn, phải ráng nhúng cho sâu.
"Cho em nói lại đấy, nhìn anh hai em với ông chồng em xem, ai trẻ hơn hả?"
Hắn vuốt cằm, nheo mắt nhìn chằm chằm cô em gái của mình, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tự đắc: "Trông em với anh, chưa biết ai là em của ai đâu!"
Tề Nguyệt và chồng của cô - Hứa Ngôn là bạn học cấp ba, gia đình hai bên cũng qua lại thân thiết nên sớm tác hợp cho hai người, kết quả hai năm sau khi tốt nghiệp đại học cũng về chung một nhà.
Hứa Ngôn so với Tề Phong nhỏ hơn hai tuổi nhưng vì anh ta là kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải ra công trình để khảo sát và theo dõi tiến độ thi công, bương trải nắng mưa nên dĩ nhiên da dẻ cũng không được ngon nghẻ như người ngồi làm văn phòng như hắn, hơn nữa anh ta còn là cha hai đứa nhỏ, vừa đi làm vừa lo cho gia đình. Hai điểm này cộng lại. Anh ta trông già hơn cũng không phải là chuyện lạ.
"Người ta đều đã thành gia lập thất lại có đến hai đứa con, nhìn già chút là lẽ đương nhiên không phải sao? Đâu giống ai kia đến giờ mới dẫn người về nhà mà còn là... trâu già gặm cỏ non nữa chứ!" Tề Nguyệt gằn giọng vì bị nói trúng tim đen, nhưng cũng không quên đâm thọt người khác.
"Có phải hay không? Nhìn xem anh hai của em có chỗ nào giống trâu già hay không hử?" Tề Phong không cho là đúng nói.
"Ông anh của em ơi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa được hay không?"
Hắn lườm cô em gái một cái sau đó di chuyển ánh mắt về phía đối diện, nhìn Tần Nhã Linh bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có.
"Em nói xem cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Tề Nguyệt quay đầu nhìn Tần Nhã Linh đang trò chuyện vui vẻ cùng bà nội, xem xét từng cử chỉ của cô và âm thầm tán thưởng trong lòng. Anh hai cũng thật khéo chọn, cô bé này vừa xinh xắn đáng yêu, biết cách ăn nói nhưng lại không hề có chút nịnh nọt khoa trương, tuổi đời có vẻ hơi nhỏ so với anh trai nhưng lại rất hiểu chuyện, không giống với hạng phụ nữ lẳng lơ chỉ biết bám đàn ông, biết giữ chừng mực và có lễ giáo.
Duyệt, chín trên mười điểm nhưng cô bé này bao nhiêu tuổi thì thật sự không thể đoán được. Phụ nữ chưa có gia đình, chưa sinh con thì đa phần trẻ rất lâu, nhưng so về cử chỉ và cách đối nhân xử thế, chắc chắn là người đã từng va chạm xã hội. Vậy thì cô chỉ có thể chắc chắn cô bé kia đã ngoài hai mươi.
Quay đầu nhìn lại ông anh trai, trán Tề Nguyệt tức thì xẹt qua ba vạch đen. Mang tiếng là đang cùng em gái trò chuyện nhưng ánh mắt thì từ đầu đến cuối vẫn dõi về một hướng.
Đấy, mẹ nói có sai đâu, chưa yêu ai thì mạnh miệng lắm, đến lúc yêu rồi thì tâm trí cũng chỉ biết đến người ta thôi.
Tề Nguyệt chống cằm cười gian manh, hiếm có cơ hội nắm được điểm yếu của ai kia, phải tận dụng một chút mới được.
Hắng giọng một cái, Tề Nguyệt cất giọng gọi: "Anh hai!"
Tề Phong lạnh nhạt trả lời: "Ừm, có câu trả lời rồi sao?"
Cô bĩu môi: "Anh đừng làm khó em thế chứ?"
"Thì cứ đoán thử đi. Sai thì cũng có sao đâu." Hắn ra vẻ khích lệ.
"Mười tám!" Tề Nguyệt tiếp tục cười gian manh.
Nhận được câu trả lời sai quá sai, Tề Phong mới quay sang nhìn em gái: "Mười tám? Hoá ra trong mắt em anh thật sự là trâu già gặm cỏ non thế hả? Anh còn chưa đến mức biến thái như vậy."
Hắn bên ngoài tỏ ra mạnh miệng nhưng thực chất có điểm chột dạ bởi vì ban đầu hắn cũng cho rằng Tần Nhã Linh còn rất nhỏ tuổi nhưng cũng là hai mươi chứ không phải mười tám như em gái hắn nói. Chỉ là nếu thật sự tuổi của cô nhỏ như thế, hắn chắc cũng không ngại bị người đời mắng mỏ mình là trâu già đâu. Tình yêu mà, không thể nói trước được điều gì, một khi dấn thân vào thì tuổi tác cũng chẳng là gì cả.
"Vậy chắc là hai mươi nhỉ? Mà thôi anh nói luôn cho rồi, cứ úp úp mở mở ra vẻ thần bí làm gì không biết nữa, em cướp được người của anh chắc?"
Tề Nguyệt nhìn ông anh mình cười thành tiếng. Năm nay anh trai cô đã ba mươi rồi, nếu như cô bé kia thật sự chỉ mới hai mươi tuổi thì gấp đôi tuổi rồi đấy, nói trâu già không ngoa đâu.
Nghĩ đến đây, hai mắt Tề Nguyệt bất chợt loé lên tinh quang, sau đó lại nheo mắt nhìn Tề Phong: "Cô bé kia không biết tuổi của anh đúng chứ?"
Khoé miệng hắn chợt co rút, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Ờ, vấn đề này thì... anh cũng không biết cô ấy có biết tuổi của anh hay không, nhưng cô ấy bao nhiêu tuổi thì anh chắc chắn biết!"
"Phải không?" Tề Nguyệt tỏ ra không tin tưởng lắm.
Hắn nghiêm túc trả lời: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy cũng có suy nghĩ giống em, cho rằng cô ấy còn nhỏ lắm, sợ cô ấy chê anh già. Khi anh biết tuổi thật của cô ấy anh cũng vô cùng kinh ngạc."
"Vậy?" Tề Nguyệt tò mò thật sự.
"Chỉ nhỏ hơn em ba tuổi!" Hắn khẳng định.
"Anh không đùa chứ?" Tề Nguyệt hai mắt trợn tròn, không dám tin điều mình vừa nghe.
Tề Phong cười như không cười: "Xạo em để làm gì?"
"Oh my God, thật không thể tin được! Vậy là hai mươi lăm tuổi sao?"
"Thế nào, còn dám nói trâu già gặm cỏ non hay không? Anh hai em luôn là người may mắn, chỉ là không biết có phúc phần được hưởng hay không thôi!" Hắn lại nhìn về phía đối diện, thở dài một cái.
Tề Nguyệt bĩu môi: "Vừa có ngoại hình vạn người mê, vừa có gia thế địa vị không ai bằng, cầu mà không được, phụ nữ xếp hàng dài chờ được anh để mắt đến, vậy mà anh cũng phải chịu bất lực sao? Không phải lừa được người ta về tay rồi đấy thôi, còn than ngắn thở dài là thế nào?"
"Nhưng cô ấy là ngoại lệ!" Hắn tiếp tục thở dài.
"Ngoại lệ? Ý anh là sao?" Tề Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.
"Ngoại hình sao? Chậc, gương mặt này của anh, cô ấy không để vào mắt. Còn địa vị..."
Hắn dừng lại lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Cô ấy biết anh là Thái tử gia The Wind là đã muốn giữ khoảng cách với anh rồi, nếu như cô ấy biết anh là Tổng tài SLC, chắc có lẽ cô ấy sẽ càng cách xa anh ba vạn tám ngàn dặm cũng không chừng."
Lần này Tề Nguyệt đích thực là tràn ngập nghi hoặc. Phụ nữ chẳng phải đều muốn gả cho người đàn ông thành đạt, gia đình có tiền có thế hay sao? Cô cũng không ngoại lệ. Tuy rằng chồng cô không bằng anh trai, gia đình chồng cũng không quá giàu có nhưng cũng thuộc hàng khá giả, cho nên cô rất vừa lòng với hoàn cảnh sống hiện tại, chẳng mơ ước xa vời thêm nữa.
Vậy thì rốt cuộc tại sao anh trai lại nói như thế?
"Gia cảnh nhà chúng ta tốt như vậy có ai lại không muốn được gả vào, anh có nói quá hay không? Sao lại có người không cần?"
"Có thể là cô ấy không thiếu hoặc không cần những hư vinh đó!"
"Tại sao? Anh nói rõ một lần luôn đi, em tò mò muốn chết rồi đây." Tề Nguyệt thúc giục.
"Cô ấy là cháu ruột của dì Tần đấy, hiện tại là Giám đốc thiết kế của L'Amour. Nhà thiết kế nổi tiếng Lily chính là cô ấy!"
Hai mắt Tề Nguyệt lại trợn tròn kinh ngạc: "Cô bé đó chính là LiLy?"
Nhà thiết kế Lily của L'Amour có tiếng tăm thế nào cô rất rõ ràng, mà cô cũng là một fan trung thành của Lily. Tất cả các sản phẩm của Lily một khi xuất hiện trên thị trường thì trong tủ đồ của cô chắc chắn có, ví như bộ sưu tập xuân hè mới nhất của L'Amour, hơn hai mươi mẫu cô đều mua đủ không thiếu mẫu nào.
Hắn gật đầu khẳng định: "Ừm, là cô ấy. Cho nên anh mới nói cô ấy là ngoại lệ, cô ấy vốn không thiếu vọng tiền tài."
Tề Nguyệt cũng gật đầu đồng tình: "Em hiểu phần nào rồi. Một người phụ nữ vừa có ngoại hình vừa thành đạt thì vốn không cần phải phụ thuộc vào đàn ông. Nhưng mà chẳng phải cô ấy đã là bạn gái anh rồi sao, vậy anh còn lo lắng gì nữa?"
Tề Phong ủ rũ: "Bạn gái? Nằm mơ anh cũng muốn, quen cô ấy gần nửa năm rồi mà cô ấy còn chưa nhận lời."
"Thật hay đùa vậy? Chẳng phải anh đưa cô ấy đến đây sao?"
"Hôm nay người lừa cô ấy đến đây không phải là anh mà là mẹ!"
Tề Phong nhìn Tần Nhã Linh đang tươi cười mà trong lòng quặn thắt, âm thầm hỏi: "Nhã Nhã, anh phải làm sao em mới chịu làm bạn gái anh đây?"
"Anh hai, lần đầu tiên trong đời nếm mùi bất lực, cảm giác thế nào?" Tề Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác.
"Con nhóc này, thấy anh đau khổ trong lòng hả dạ lắm phải không?" Hắn nhướn mi trỉ trích.
Tề Nguyệt ha hả cười: "Vui, vui chứ, đáng đời suốt ngày ăn hiếp em! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh hai, anh tiêu rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook