Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
-
Chương 131: Người đàn ông đơn phương
Trừ những người không hiểu tiếng Hoa, những người còn lại đều há hốc miệng bởi câu nói của nhóc John. Tần Trọng Hải còn khoa trương hơn, vừa mới uống một ngụm nước liền phụt ra. Rất không may JK đang ngồi trước mặt, liền lãnh đủ.
JK hấng phải nước văng ra liền nhoi nhoi rời khỏi chỗ ngồi, cao giọng nói: "Nè Henry, em làm trò gì thế hả?"
Tần Trọng Hải vội vàng chắp tay, tỏ ý xin lỗi: "Em không cố ý, chỉ là thằng nhóc này nó nói cái câu kinh người quá khiến em bị sặc nha."
Tề Phong lúc này cũng nhíu mày lên tiếng: "John, con lại muốn gì đây?"
"Nè William, thằng nhóc vừa nói cái gì thế hả?" JK nhất quyết làm cho ra nhẽ.
"Con nói là, em gái xinh đẹp, làm bạn gái anh nhé. Vậy thôi chứ có gì đâu!"
Không cần ai phiên dịch, nhóc John liền tự mình nói cho mọi người cùng hiểu.
Lúc này, tất cả mọi người đều không nhịn được cười. JK liền hiểu ra căn nguyên, vỗ vai Tần Trọng Hải: "Anh hiểu rồi, anh bỏ qua cho chú!"
Cười lăn lộn xong, JK liền hướng tới Tề Phong, vừa cười vừa nói: "William, thằng nhóc ít nhiều cũng có chút gen di truyền từ cậu, rất có khí chất!"
Nhìn nhóc John, JK nói tiếp: "John, chú ủng hộ cháu!"
John nghe được có người ủng hộ liền hướng ngón tay cái về phía JK, ngoác miệng cười.
"JK, cậu không được dạy hư nó!" Tề Phong nghiêm giọng nói.
"Ok!" JK liền đưa tay làm ra ký hiệu ok, sau đó là động tác kéo khóa miệng.
Hắn gật đầu hài lòng. Anh ta mà còn tiếp tục nhiều chuyện, hắn sẽ lập tức đuổi giết cũng không chừng.
Nhìn lại nhóc John đứng trước mặt, hắn hỏi tiếp: "Con lại muốn gì nữa?"
"Dĩ nhiên là em gái xinh đẹp nha!" Nhóc John không sợ trời không sợ đất nói.
"Vậy con hỏi xem Khánh Đan với mẹ Khánh Đan có chịu hay không?" Tần Nhã Linh mỉm cười cất giọng.
John nghe vậy lại tiếp tục ngoác miệng cười, mạnh dạn nhìn thẳng Lưu Khánh Đan hỏi: "Em gái xinh đẹp, làm bạn gái anh nha!"
Cái giọng điệu của nhóc quá ư là nũng nịu, nhóc chính là nói tiếng Hoa không được rành rọt cho lắm, ai không hiểu nhóc nói gì liền phì cười. Mà ba mẹ của nhóc thì vẫn cứ ngồi tại chỗ dõi theo, chính là muốn xem tiếp theo nhóc sẽ làm ra chuyện gì.
Ngay lúc này, Tần Diệu Linh cũng đã đi tới chỗ Tần Nhã Linh.
Sau khi chào mọi người, cô liền hướng về nhóc John lên tiếng hỏi: "Hình như cô vừa nghe thấy ai đó nói câu gì nhỉ? À, em gái xinh đẹp, làm bạn gái anh nha, có phải không?"
Nhóc John ấy vậy mà không hề tỏ ra sửng sốt, nhóc ngược lại lấy làm thích thú, bởi vì cô ấy với chị xinh đẹp thật sự rất giống nhau. Thế là nhóc liền lấy lòng: "Chị xinh đẹp, John muốn em gái xinh đẹp làm bạn gái John nha!"
Tần Diệu Linh tỏ ra hứng thú, mỉm cười: "Nể tình John nói cô là chị xinh đẹp, cô rất thích, cho nên cô không có ý kiến, nhưng mà John phải hỏi em gái xinh đẹp có đồng ý không nha?"
John lại nở nụ cười toe toét, sau đó nhìn Lưu Khánh Đan, tiếp tục câu hỏi ban nãy. Kết quả, cô nhóc lại bĩu môi lắc đầu: "John quá mập, Khánh Đan không thích người mập!"
John sửng sốt, sau đó nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, tự hỏi bản thân: 'thật sự mập sao?'
Nhóc đưa ánh mắt cầu tình nhìn về Tề Phong cầu cứu, thế nhưng hắn chẳng những không cứu mà còn bồi thêm một câu: "Con quá béo" khiến cho nhóc ỉu xìu.
Thế nhưng chỉ chưa đầy ba giây, mặt nhóc liền biến đổi thần kỳ, còn nhanh hơn lật bàn tay: "Không sao, anh sẽ giảm cân!"
Nhìn sang người đang bế em gái xinh đẹp, nhóc khẳng định chắc nịch: "Con nhất định sẽ giảm cân!"
"Được sao?" Tề Phong tỏ ra không tin hỏi.
"Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được!" Nhóc chống hai tay bên hông cất giọng đanh thép.
Đúng vậy, vì em gái xinh đẹp, nhóc nhất định sẽ làm được. Mà sau khi nhóc giảm cân rồi, nhóc sẽ đẹp trai anh tuấn hơn bác William của nhóc cho xem.
Cả đám người lại được một trận cười giòn giã.
Cùng thời điểm đó, một ánh mắt khác lạ hướng về phía Tần Nhã Linh đầy vẻ thâm trầm. Chỉ là cô vẫn đang tập trung vào hai đứa nhóc cho nên không hề để ý, mà những người xung quanh anh ta cũng đồng dạng như nhau.
Tần Trọng Hải nghiễm nhiên trở thành trung tâm phiên dịch nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ta cho nên không ai để ý đến một người trầm tĩnh ít nói đang một mình rời xa cuộc tranh cãi của mọi người. Mà ánh mắt của anh ta, có chút gì đó không đúng lắm, phảng phất nét thăm dò mang ý tứ sâu xa, lại có chút hiểu ra, lại có chút nuối tiếc.
Nhìn nụ cười vui vẻ của người con gái kia, anh ta lại có chút thất thần, mi tâm bất giác nhíu lại thật chặt, hồi tưởng về cái ngày cách đây không lâu ở Mỹ...
Tối hôm đó, anh bỗng dưng muốn đi ăn món phương Đông, cho nên sau khi rời khỏi nơi làm thì lái xe đến The Wind Restaurant dùng bữa tối.
Sau khi ăn xong, anh lại chưa muốn về, bởi vì về nhà, anh thật sự cô đơn buồn chán, ngoài công việc cũng chỉ có công việc làm bạn. Anh lại là người trầm tĩnh ít nói nên chẳng ai biết rằng, anh đã ngần ấy tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.
Gia đình anh cũng thuộc loại có gia thế, cả ba và mẹ đều là viên chức chính phủ, công việc bận rộn nên cũng chẳng quan tâm gì đến anh. Một mình anh ở trong căn nhà rộng lớn không có lấy một người bầu bạn, cũng chẳng có anh em ruột thịt để mà quan tâm.
Anh theo thang máy đi lên cafe tầng thượng hóng gió. Nhân viên nơi này đối với anh cũng tương đối thân thuộc. Anh không những không phải trả tiền lại còn được hưởng nhiều ưu đãi đặc biệt mà chủ nhân nơi này dành cho.
Bước vào khu vực cafe, anh nhìn quanh một lượt. Hôm nay là ngày thường nên tương đối vắng vẻ, thế nhưng, chỗ ngồi quen thuộc của anh đã có người chiếm lĩnh, mà lại là một cô gái xinh xắn.
Anh quan sát cô một lúc, nếu như không lầm, cô gái đó hẳn là người phương đông. Anh nhếch miệng mỉm cười, bị một cô bé đáng yêu như vậy chiếm chỗ, anh dĩ nhiên phải nhường lại rồi.
Anh chọn một vị trí cách nơi đó không xa, đủ để có thể quan sát cô bé đó một cách tường tận mà không ảnh hưởng đến bất kì ai.
Gọi một ly Kopi Luwak, hương vị mà anh thích nhất, cũng là loại thức uống duy nhất anh gọi những khi đến đây.
Anh nhìn đồng hồ, lúc này là chín giờ, ấy vậy mà anh mới chỉ rời công ty được hai tiếng. Có lẽ anh sẽ ngồi đây đến khuya cũng không chừng.
Anh cứ ngồi đó, lẳng lặng một mình uống ly cafe, nhưng đôi mắt anh lại không tự chủ cứ nhìn về hướng cô bé phương đông kia.
Trong đầu anh lại một lần nữa đánh giá: Gương mặt góc nghiêng không một chút biểu cảm, cứ ngồi đó nhìn về hướng thung lũng Silicon, hẳn là cô đang có tâm sự cho nên mới không vui như thế chăng?
Nhìn nét mặt ngây ngô kia, anh đoán cô chỉ tầm hai mươi tuổi, thế nhưng lại diện trên mình bộ đồ vest công sở, thật sự không hợp chút nào. Hơn nữa, nét mặt u sầu kia hiện hữu trên gương mặt cô lại càng không hợp.
Tuy không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái phương đông, tỉ như gia đình người anh em chí cốt của anh, chủ nhân của nơi này cũng là người phương đông, tỉ như chị dâu nhỏ, người phụ nữ của người anh em đó. Nhưng là, cô bé kia trong mắt anh lại có chút gì đó khác lạ, có chăng chính là vẻ thanh thuần diễm lệ của một thiếu nữ tuổi vị thành niên, mà anh, so với cô bé kia có chút chênh lệch về độ tuổi.
Anh bất chợt cảm thấy rùng mình. Chính là, tại sao lại có ý nghĩ so sánh tuổi tác với người ta?
Anh đưa tay sờ lên ngực mình, nơi ấy không biết vì sao lại đập lên rộn ràng.
Ánh mắt anh cứ dõi theo cô bé kia, mà cô, ánh mắt vẫn là nhìn về một hướng chưa từng di dời. Cho đến lúc cô thu hồi ánh mắt, nhìn về chiếc đồng hồ nơi cổ tay, khóe miệng lại khẽ vẽ lên đường cong mơ hồ, nhưng là, anh thật sự nhìn thấy rõ ràng.
Tuy chỉ là một nụ cười thoáng qua lại khiến anh xao xuyến, tim cũng bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
Cô gọi nhân viên đến, nói câu gì đó anh không thể nắm bắt, sau lại thấy cô mở to đôi mắt vì ngạc nhiên, khẽ gật đầu rồi lại nở nụ cười, mà nụ cười kia đối với anh còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, là nụ cười đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. Đến lúc này anh mới biết, có lẽ anh đã thích cô mất rồi.
Anh chưa từng tin cái gì gọi là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu, thế nhưng bây giờ, nó lại xảy đến trên mình khiến anh thụ sủng nhược kinh.
Cho đến khi anh ý thức được điều đó nhìn về phía người con gái kia thì gương mặt chính diện của cô khiến anh nhất thời thảng thốt, nhiều hơn là kinh sợ.
Lần đầu tiên trong đời anh biết được cảm giác rung động trước một người con gái là như thế nào. Thế nhưng cuối cùng chỉ là sự huyễn hoặc.
Anh đờ đẫn ngồi chết lặng tại chỗ, trái tim lúc này dường như cũng vỡ vụn theo. Anh cười tự giễu, ông trời đúng là thật sự biết trêu ngươi! Ba mươi tuổi đầu mới tìm được người mà bản thân thật sự rung động, vậy mà kết quả lại là người mà anh ta không thể nào chạm tới.
Thời gian sau đó anh đã phải đau khổ biết bao, lại tiếp tục những tháng ngày không mục đích, chỉ biết làm bạn với công việc cho qua ngày.
Cô, có được xem là mối tình đầu của anh hay không? Có lẽ là có, mà cũng có lẽ là không!
JK hấng phải nước văng ra liền nhoi nhoi rời khỏi chỗ ngồi, cao giọng nói: "Nè Henry, em làm trò gì thế hả?"
Tần Trọng Hải vội vàng chắp tay, tỏ ý xin lỗi: "Em không cố ý, chỉ là thằng nhóc này nó nói cái câu kinh người quá khiến em bị sặc nha."
Tề Phong lúc này cũng nhíu mày lên tiếng: "John, con lại muốn gì đây?"
"Nè William, thằng nhóc vừa nói cái gì thế hả?" JK nhất quyết làm cho ra nhẽ.
"Con nói là, em gái xinh đẹp, làm bạn gái anh nhé. Vậy thôi chứ có gì đâu!"
Không cần ai phiên dịch, nhóc John liền tự mình nói cho mọi người cùng hiểu.
Lúc này, tất cả mọi người đều không nhịn được cười. JK liền hiểu ra căn nguyên, vỗ vai Tần Trọng Hải: "Anh hiểu rồi, anh bỏ qua cho chú!"
Cười lăn lộn xong, JK liền hướng tới Tề Phong, vừa cười vừa nói: "William, thằng nhóc ít nhiều cũng có chút gen di truyền từ cậu, rất có khí chất!"
Nhìn nhóc John, JK nói tiếp: "John, chú ủng hộ cháu!"
John nghe được có người ủng hộ liền hướng ngón tay cái về phía JK, ngoác miệng cười.
"JK, cậu không được dạy hư nó!" Tề Phong nghiêm giọng nói.
"Ok!" JK liền đưa tay làm ra ký hiệu ok, sau đó là động tác kéo khóa miệng.
Hắn gật đầu hài lòng. Anh ta mà còn tiếp tục nhiều chuyện, hắn sẽ lập tức đuổi giết cũng không chừng.
Nhìn lại nhóc John đứng trước mặt, hắn hỏi tiếp: "Con lại muốn gì nữa?"
"Dĩ nhiên là em gái xinh đẹp nha!" Nhóc John không sợ trời không sợ đất nói.
"Vậy con hỏi xem Khánh Đan với mẹ Khánh Đan có chịu hay không?" Tần Nhã Linh mỉm cười cất giọng.
John nghe vậy lại tiếp tục ngoác miệng cười, mạnh dạn nhìn thẳng Lưu Khánh Đan hỏi: "Em gái xinh đẹp, làm bạn gái anh nha!"
Cái giọng điệu của nhóc quá ư là nũng nịu, nhóc chính là nói tiếng Hoa không được rành rọt cho lắm, ai không hiểu nhóc nói gì liền phì cười. Mà ba mẹ của nhóc thì vẫn cứ ngồi tại chỗ dõi theo, chính là muốn xem tiếp theo nhóc sẽ làm ra chuyện gì.
Ngay lúc này, Tần Diệu Linh cũng đã đi tới chỗ Tần Nhã Linh.
Sau khi chào mọi người, cô liền hướng về nhóc John lên tiếng hỏi: "Hình như cô vừa nghe thấy ai đó nói câu gì nhỉ? À, em gái xinh đẹp, làm bạn gái anh nha, có phải không?"
Nhóc John ấy vậy mà không hề tỏ ra sửng sốt, nhóc ngược lại lấy làm thích thú, bởi vì cô ấy với chị xinh đẹp thật sự rất giống nhau. Thế là nhóc liền lấy lòng: "Chị xinh đẹp, John muốn em gái xinh đẹp làm bạn gái John nha!"
Tần Diệu Linh tỏ ra hứng thú, mỉm cười: "Nể tình John nói cô là chị xinh đẹp, cô rất thích, cho nên cô không có ý kiến, nhưng mà John phải hỏi em gái xinh đẹp có đồng ý không nha?"
John lại nở nụ cười toe toét, sau đó nhìn Lưu Khánh Đan, tiếp tục câu hỏi ban nãy. Kết quả, cô nhóc lại bĩu môi lắc đầu: "John quá mập, Khánh Đan không thích người mập!"
John sửng sốt, sau đó nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, tự hỏi bản thân: 'thật sự mập sao?'
Nhóc đưa ánh mắt cầu tình nhìn về Tề Phong cầu cứu, thế nhưng hắn chẳng những không cứu mà còn bồi thêm một câu: "Con quá béo" khiến cho nhóc ỉu xìu.
Thế nhưng chỉ chưa đầy ba giây, mặt nhóc liền biến đổi thần kỳ, còn nhanh hơn lật bàn tay: "Không sao, anh sẽ giảm cân!"
Nhìn sang người đang bế em gái xinh đẹp, nhóc khẳng định chắc nịch: "Con nhất định sẽ giảm cân!"
"Được sao?" Tề Phong tỏ ra không tin hỏi.
"Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được!" Nhóc chống hai tay bên hông cất giọng đanh thép.
Đúng vậy, vì em gái xinh đẹp, nhóc nhất định sẽ làm được. Mà sau khi nhóc giảm cân rồi, nhóc sẽ đẹp trai anh tuấn hơn bác William của nhóc cho xem.
Cả đám người lại được một trận cười giòn giã.
Cùng thời điểm đó, một ánh mắt khác lạ hướng về phía Tần Nhã Linh đầy vẻ thâm trầm. Chỉ là cô vẫn đang tập trung vào hai đứa nhóc cho nên không hề để ý, mà những người xung quanh anh ta cũng đồng dạng như nhau.
Tần Trọng Hải nghiễm nhiên trở thành trung tâm phiên dịch nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ta cho nên không ai để ý đến một người trầm tĩnh ít nói đang một mình rời xa cuộc tranh cãi của mọi người. Mà ánh mắt của anh ta, có chút gì đó không đúng lắm, phảng phất nét thăm dò mang ý tứ sâu xa, lại có chút hiểu ra, lại có chút nuối tiếc.
Nhìn nụ cười vui vẻ của người con gái kia, anh ta lại có chút thất thần, mi tâm bất giác nhíu lại thật chặt, hồi tưởng về cái ngày cách đây không lâu ở Mỹ...
Tối hôm đó, anh bỗng dưng muốn đi ăn món phương Đông, cho nên sau khi rời khỏi nơi làm thì lái xe đến The Wind Restaurant dùng bữa tối.
Sau khi ăn xong, anh lại chưa muốn về, bởi vì về nhà, anh thật sự cô đơn buồn chán, ngoài công việc cũng chỉ có công việc làm bạn. Anh lại là người trầm tĩnh ít nói nên chẳng ai biết rằng, anh đã ngần ấy tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.
Gia đình anh cũng thuộc loại có gia thế, cả ba và mẹ đều là viên chức chính phủ, công việc bận rộn nên cũng chẳng quan tâm gì đến anh. Một mình anh ở trong căn nhà rộng lớn không có lấy một người bầu bạn, cũng chẳng có anh em ruột thịt để mà quan tâm.
Anh theo thang máy đi lên cafe tầng thượng hóng gió. Nhân viên nơi này đối với anh cũng tương đối thân thuộc. Anh không những không phải trả tiền lại còn được hưởng nhiều ưu đãi đặc biệt mà chủ nhân nơi này dành cho.
Bước vào khu vực cafe, anh nhìn quanh một lượt. Hôm nay là ngày thường nên tương đối vắng vẻ, thế nhưng, chỗ ngồi quen thuộc của anh đã có người chiếm lĩnh, mà lại là một cô gái xinh xắn.
Anh quan sát cô một lúc, nếu như không lầm, cô gái đó hẳn là người phương đông. Anh nhếch miệng mỉm cười, bị một cô bé đáng yêu như vậy chiếm chỗ, anh dĩ nhiên phải nhường lại rồi.
Anh chọn một vị trí cách nơi đó không xa, đủ để có thể quan sát cô bé đó một cách tường tận mà không ảnh hưởng đến bất kì ai.
Gọi một ly Kopi Luwak, hương vị mà anh thích nhất, cũng là loại thức uống duy nhất anh gọi những khi đến đây.
Anh nhìn đồng hồ, lúc này là chín giờ, ấy vậy mà anh mới chỉ rời công ty được hai tiếng. Có lẽ anh sẽ ngồi đây đến khuya cũng không chừng.
Anh cứ ngồi đó, lẳng lặng một mình uống ly cafe, nhưng đôi mắt anh lại không tự chủ cứ nhìn về hướng cô bé phương đông kia.
Trong đầu anh lại một lần nữa đánh giá: Gương mặt góc nghiêng không một chút biểu cảm, cứ ngồi đó nhìn về hướng thung lũng Silicon, hẳn là cô đang có tâm sự cho nên mới không vui như thế chăng?
Nhìn nét mặt ngây ngô kia, anh đoán cô chỉ tầm hai mươi tuổi, thế nhưng lại diện trên mình bộ đồ vest công sở, thật sự không hợp chút nào. Hơn nữa, nét mặt u sầu kia hiện hữu trên gương mặt cô lại càng không hợp.
Tuy không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái phương đông, tỉ như gia đình người anh em chí cốt của anh, chủ nhân của nơi này cũng là người phương đông, tỉ như chị dâu nhỏ, người phụ nữ của người anh em đó. Nhưng là, cô bé kia trong mắt anh lại có chút gì đó khác lạ, có chăng chính là vẻ thanh thuần diễm lệ của một thiếu nữ tuổi vị thành niên, mà anh, so với cô bé kia có chút chênh lệch về độ tuổi.
Anh bất chợt cảm thấy rùng mình. Chính là, tại sao lại có ý nghĩ so sánh tuổi tác với người ta?
Anh đưa tay sờ lên ngực mình, nơi ấy không biết vì sao lại đập lên rộn ràng.
Ánh mắt anh cứ dõi theo cô bé kia, mà cô, ánh mắt vẫn là nhìn về một hướng chưa từng di dời. Cho đến lúc cô thu hồi ánh mắt, nhìn về chiếc đồng hồ nơi cổ tay, khóe miệng lại khẽ vẽ lên đường cong mơ hồ, nhưng là, anh thật sự nhìn thấy rõ ràng.
Tuy chỉ là một nụ cười thoáng qua lại khiến anh xao xuyến, tim cũng bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
Cô gọi nhân viên đến, nói câu gì đó anh không thể nắm bắt, sau lại thấy cô mở to đôi mắt vì ngạc nhiên, khẽ gật đầu rồi lại nở nụ cười, mà nụ cười kia đối với anh còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, là nụ cười đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. Đến lúc này anh mới biết, có lẽ anh đã thích cô mất rồi.
Anh chưa từng tin cái gì gọi là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu, thế nhưng bây giờ, nó lại xảy đến trên mình khiến anh thụ sủng nhược kinh.
Cho đến khi anh ý thức được điều đó nhìn về phía người con gái kia thì gương mặt chính diện của cô khiến anh nhất thời thảng thốt, nhiều hơn là kinh sợ.
Lần đầu tiên trong đời anh biết được cảm giác rung động trước một người con gái là như thế nào. Thế nhưng cuối cùng chỉ là sự huyễn hoặc.
Anh đờ đẫn ngồi chết lặng tại chỗ, trái tim lúc này dường như cũng vỡ vụn theo. Anh cười tự giễu, ông trời đúng là thật sự biết trêu ngươi! Ba mươi tuổi đầu mới tìm được người mà bản thân thật sự rung động, vậy mà kết quả lại là người mà anh ta không thể nào chạm tới.
Thời gian sau đó anh đã phải đau khổ biết bao, lại tiếp tục những tháng ngày không mục đích, chỉ biết làm bạn với công việc cho qua ngày.
Cô, có được xem là mối tình đầu của anh hay không? Có lẽ là có, mà cũng có lẽ là không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook