Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL
-
109: Cuộc Họp Nửa Đêm
Cơn thú tính của người đàn ông một khi đã bộc phát thật sự khó lòng kiềm chế, liên tục đòi hỏi đến khi người phụ nữ của mình không còn sức lực nữa mới chịu buông tha.
Nhìn ngắm dung nhan kiều diễm của người con gái trong lòng, khóe miệng Tề Phong không tự chủ lại nhếch lên, vẽ thành đường cong rõ ràng.
Dày vò Tần Nhã Linh cả đêm, cô cuối cùng cũng không còn chút sức lực nào, liên tục mở miệng xin tha hắn mới chịu dừng lại, miễn cưỡng để cô nghỉ ngơi.
Hắn biết cô thật sự mệt mỏi, không thể tiếp tục chịu đựng được cơn thú tính của hắn nữa.
Dù sao hai ngày nay cảm xúc của cô ngổn ngang không ổn định, thôi thì tạm tha để cô nghỉ ngơi thật tốt, ngày tháng còn dài, hắn sẽ từ từ đòi lại sau, hơn nữa hắn cũng còn việc phải làm.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, lại không quên in xuống trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, hắn mỉm cười bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Mười lăm phút sau, hắn từ nhà vệ sinh bước ra, mái tóc vẫn còn ướt sũng chứng tỏ vừa mới tắm xong.
Đưa mắt nhìn lại thân ảnh đang nằm ngủ ngon trên giường, hắn hài lòng mỉm cười, sau đó đi sang phòng thay đồ mở vali của mình lấy ra laptop và Macbook rồi bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi xuống phòng khách, hắn ngồi xuống sofa đặt laptop trên bàn rồi ấn nút khởi động, sau đó cầm Macbook trên tay bắt đầu check mail.
Laptop khởi động xong, hắn bắt đầu mở cuộc họp trực tuyến, không quên mang tai nghe vào để tránh làm ồn người đang ở bên trong căn phòng kia.
Kết nối vừa thông, hình ảnh hiện lên là một chiếc bàn dài với hơn chục người đang ngồi ở đó chờ sẵn.
"Thật xin lỗi, lại khiến mọi người phải chờ!" Tề Phong cất giọng chuẩn Mỹ nói với những người đang xuất hiện trên màn hình.
Bên kia nửa vòng trái đất, một bàn đầy những tinh anh của SLC không khỏi trố mắt khi nhìn thấy hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn.
Chính là, lão đại của họ đang mặc áo choàng tắm, mà sau lưng hắn nào nến, nào hoa, nào bong bóng, càng khiến họ choáng váng hơn.
Bao nhiêu người ở đấy là có bấy nhiêu cặp mắt đang trợn tròn nhìn về màn hình lớn trong phòng họp, ai nấy đều kinh ngạc đến nỗi chỉ biết há hốc miệng không nói nên lời.
Andrew là người lớn mật nhất, không nén được tò mò, lên tiếng hỏi đầu tiên: "William, tôi không nhìn lầm có phải không? Cậu đích xác là William mà tôi quen biết?"
Tề Phong nhếch miệng cười: "Andrew, chỉ mới vài ngày không gặp, cậu không nhận ra tôi nữa?"
"Dáng vẻ này của cậu, tôi thật sự nghi ngờ đấy!" Andrew tay sờ cằm nói lên suy nghĩ của mình, kèm theo là một nụ cười gian xảo.
Thomas cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi: "William, nói cho tôi nghe một chút, dáng vẻ này của cậu thật sự là đầy nghi vấn nha.
Còn đeo tai phone? Oh...!"
Thomas miết cằm, nhếch miệng cười, nói tiếp: "Có phải vừa mới ăn no, còn có, chị dâu nhỏ cũng đang ở đó, sợ đánh thức người đẹp?"
Andrew nhìn đồng hồ trên cổ tay, chép chép miệng, lắc đầu nói tiếp: "Hiện tại Hoa quốc đã gần ba giờ sáng.
Tôi còn tưởng cậu là gay đó, hóa ra là sói đội lốt cừu, mà còn là con sói đói đã thành tinh.
William, cậu thật sự không phải người, tội nghiệp chị dâu nhỏ!"
Cả phòng họp liền bật cười, phải biết rằng, nắm được yếu điểm của lão đại là chuyện vui biết chừng nào, không phải lúc nào cũng mang ra mà nói được.
"Các cậu chán sống rồi phải không?" Tề Phong nghiến răng, nhưng khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm.
Thomas lắc đầu, cất giọng đầy bi tráng: "Chúng tôi vẫn còn rất yêu đời nha."
Jason lúc này cũng mở miệng: "Andrew, cậu hình như quên mất vụ cá cược với lão đại rồi phải không? Với tình hình này, cậu chuẩn bị tinh thần đi là vừa."
Thomas búng tay một cái, nhìn về phía Andrew dội cho anh ta thêm gáo nước lạnh: "A, tôi quên chưa báo với các cậu, sắp xếp công việc chuẩn bị đến Hoa quốc ăn cưới thôi."
Andrew nhảy dựng lên: "Cái gì? Khi nào?"
"Chín tháng chín." Người trả lời là Tề Phong.
Andrew chỉ tay về màn hình lớn, mắt trợn tròn nhìn người xuất hiện trên đó, á khẩu không thốt nên lời.
Hắn cười như không cười: "Ba người các cậu nhất định phải có mặt, những người còn lại nếu như không sắp xếp đi được cũng không sao, đợi tôi về Mỹ tổ chức lần hai các cậu tham dự đầy đủ là được."
Không đợi mọi người nói thêm gì nữa, Tề Phong thu lại nụ cười trở về bộ dáng nghiêm túc khi làm việc, cất giọng: "Được rồi, bắt đầu đi."
Nghe lời này, ai nấy đều chỉnh đốn tư thế, bắt đầu lật tài liệu, tập trung vào cuộc họp.
Cách một tầng lầu, người con gái đang nằm trên giường nhẹ nhàng trở mình, tay khẽ lần sang bên cạnh tìm kiếm hơi ấm, chính là trống không.
Khẽ chớp chớp đôi mắt rồi dần mở to, Tần Nhã Linh xoay người sang nhưng lại chẳng thấy ai, sờ lên mặt giường thì lại có chút lạnh lẽo, chứng tỏ người đã rời đi khá lâu.
Cô từ từ ngồi dậy, cảm giác đau nhức từ hạ thân truyền tới khiến cô nhăn mày.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, người đàn ông kia có bao nhiêu mạnh mẽ khiến cô ngây dại, mặt bất giác lại đỏ lên.
Cố gắng lê bước vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau một lúc trở ra đã có chút huyết sắc, thế nhưng người đàn ông kia vẫn chưa có trở lại.
Lấy chiếc điện thoại ra, mở màn hình, đồng hồ hiển thị bốn giờ ba mươi.
Cô nhíu mày suy nghĩ, tự hỏi giờ này hắn lại đi đâu?
Mở cửa phòng ngủ, thanh âm xầm xì đứt quãng từ tầng dưới vọng lên khiến cô chợt sửng sốt.
Cô chậm rãi đi đến đầu cầu thang tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Cô đứng đó quan sát, thấy hắn đang tất bật với chiếc Macbook, thi thoảng lại nhìn về phía màn hình laptop không ngừng đưa ra chỉ thị thông qua tai phone, cô liền biết hắn đang làm việc.
Mi tâm cô nhất thời nhíu chặt, công việc của hắn bận như vậy, vì sao còn muốn giấu cô đây?
Lặng lẽ thở dài, cô quay người bước trở về phòng ngủ rồi leo lên giường, ngồi bó gối suy nghĩ sâu xa.
Bên dưới phòng khách, mi tâm Tề Phong nhíu thật chặt.
Từ lúc cô mở cánh cửa phòng hắn đã phát hiện, đến khi cô đứng ở cầu thang nhìn xuống thì hắn đã không thể ngồi yên.
Cho nên hắn càng thêm tập trung giải quyết vấn đề, muốn mau giải quyết cho xong để trở lại bên cô nên vờ như không thấy.
Mọi việc cấp bách đã giải quyết xong, hắn nhanh chóng kết thúc: "Được rồi, mọi việc còn lại, Thomas, giao cho cậu giải quyết.
Nếu còn vấn đề gì nữa, các cậu tự mình xử lý, cần thiết thì hãy gọi cho tôi."
"Nhanh như vậy đã muốn trở về cùng chị dâu nhỏ rồi?" Andrew không giữ được mồm, nhanh nhẩu nói.
"Andrew, cậu thật sự không muốn sống nữa?" Tề Phong cau có.
"Không có, tôi còn chưa có lấy vợ, chưa thể chết được nha!" Anh ta lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn tắt Macbook, nói tiếp: "Thomas, sắp xếp công việc rồi đến Hoa quốc sớm một chút, tôi muốn giải quyết càng nhanh càng tốt."
Thomas gật đầu: "Được, tôi biết rồi, khoảng đầu tuần sau tôi sẽ có mặt ở đó."
"Ừm, sắp xếp xong mọi chuyện rồi liên lạc với tôi.
Được rồi, kết thúc họp ở đây, các cậu đi làm việc của mình đi, tôi tắt trước."
Không đợi bên kia có người trả lời, hắn liền tắt máy tính.
Nhìn hướng cầu thang, hắn khẽ thở dài, trong đầu xẹt qua bao nhiêu tình huống sẽ nảy sinh sau khi hắn bước vào bên trong kia rồi phải giải thích thế nào để cô khỏi suy nghĩ lung tung?
Hít sâu một hơi, hắn từ từ đứng lên, đi lên lầu.
Thôi thì đến đâu hay đến đó, chỉ cần khiến cô an tâm là được.
Biết bao tình huống hắn có thể nghĩ ra, nhưng lại không một tình huống nào xảy ra, cô lại có thể làm như không biết, vẫn an tĩnh ngủ trên giường, chỉ là chiếc áo choàng tắm cô đang mặc trên người lại vô tình bán đứng cô.
Hắn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng bước lên giường, nằm bên cạnh cô, cũng không quên ôm cô vào lòng.
Cảm giác người trong lòng có hơi giật mình, hắn liền cất giọng dịu dàng: "Em còn thức sao?"
Thấy hắn đã phát hiện, Tần Nhã Linh từ từ mở mắt ra, quay sang nhìn hắn, mi tâm khẽ nhíu lại, từ tốn hỏi: "Công việc rất khó giải quyết sao?"
Vuốt ve gương mặt cô, hắn trả lời: "Không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ có một chút vấn đề cần anh tham vấn mà thôi.
Đã giải quyết xong, em không cần lo lắng."
"Vậy tại sao nửa đêm mà vẫn còn làm việc?" Cô không tin lại đơn giản như vậy.
Hắn gảy nhẹ mũi cô: "Giờ ở đây và ở Mỹ chênh lệch nhau không phải sao? Hiện tại ở bên đó chỉ mới bốn giờ chiều, vẫn là thời gian làm việc."
Cô chợt hiểu ra, lưỡng lự hỏi: "Vậy...!công việc của anh...!thật sự không có vấn đề gì sao?"
Hắn gật đầu: "Thật sự không có vấn đề.
Với cương vị của anh, đôi khi cần phải đích thân anh giải quyết thì mới được.
Vì anh ở đây mà Thomas không dám tự quyết nên anh buộc phải mở cuộc họp trực tuyến cùng mọi người giải quyết."
Cô suy tư một chút rồi cũng gật đầu: "Vâng, em biết rồi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook