“Cận tổng, hạnh ngộ!”

Cận Úy Thành đang quay mặt về phía Mike nghe tiếng gọi chào sau lưng thì đột nhiên ngừng lại. Bàng hoàng xoay mặt qua nhìn cô gái vừa cất lên giọng nói quen thuộc kia.

“Đường Vận!” Cận Úy Thành sững sờ.

“Cận tổng! Cảnh Duyệt bao năm nay vẫn phát triển rất tốt chứ ạ? Lần này có hứng thú đến thời trang?”

Cận Úy Thành rất vui ở trong lòng. Nhìn cô gái trước mặt mình ngỡ cứ như trong những giấc mơ bao lần thổn thức và mong muốn gặp gỡ. Anh tưởng tượng rất nhiều tình huống gặp lại cô, chỉ không ngờ rằng thời gian cứ trôi qua như vậy, anh vẫn mơ những giấc mơ tìm lại cô. Nhưng hầu như toàn là nước mắt. Đến anh cũng bao lần hoảng sợ.

“Cứ gọi anh Úy Thành. Không cần khách sáo quá.”

Đường Vận gật đầu.

Cận Úy Thành ra hiệu cho Mike về chỗ ngồi trước sau đó chậm rãi di chuyển về phía cửa sổ ngoài hiên, ăn ý sánh đôi với Đường Vận vừa đi vừa nói: “Hãng tinh dầu thơm ở Hong Kong cần mở rộng thị trường cho nên muốn kết hợp với quảng bá thời trang song hành.”

Đường Vận gật đầu tỏ ý hiểu ra.

Cận Úy Thành lại là người tiếp tục cất tiếng, thái độ niềm nở, nhiệt tình: “Chỉ có nghe nói về việc em sang Anh tiếp tục du học, lấy bằng thạc sĩ tài chính. Không ngờ rằng lại gặp nhau trong show thời trang thế này? Em... hiện tại thế nào?”

“Em và vài người bạn hùng vốn mở công ty phát triển, đã niêm yết trên sàn. Một người bạn làm về thời trang muốn phát triển ngành Giải trí... nhưng mà cuối năm em dự định rút vốn về nước mở một công ty Kế toán.”

Cận Úy Thành gật đầu. Trực nhìn sâu vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Vận, cảm giác có muôn vạn lời muốn nói. Và nhất là dẫu cách biệt mấy năm không gặp, không liên lạc nhưng anh vẫn còn cảm giác rất gần gũi với cô, tựa như thời gian trôi qua cũng vô cùng quý giá.

“Nếu như chúng ta có cơ hội hợp tác thì càng tốt hơn.” Cận Úy Thành thoải mái nói một câu.

Đường Vận dịu dàng mỉm cười.

Cận Úy Thành nhìn chiếc váy trên người cô ánh mắt tán thưởng: “Hôm nay em thật đẹp. Là thiết kế của người bạn mà em đã nói đúng chứ?”



Đường Vận nhìn xuống người mình vui vẻ đưa tay vuốt nhẹ làn váy.

“Cô ấy rất hiểu tính của em, thiết kế rất vừa vặn và hợp ý.”

Đường Vận quay lại nhìn chỗ sàn diễn sau đó có ý định muốn rời đi.

“A, phải. Em sang đó chào hỏi bạn bè.”

Cận Úy Thành đưa tay kéo nhẹ cánh tay Đường Vận lại, ánh mắt tha thiết: “Chúng ta hẹn nhau đi. Anh muốn giữ liên lạc với em.”

“Vâng. Em sẽ liên lạc cho anh.” Đường Vận quay lưng đi.

Cận Úy Thành vì lời cô nói thì đúng thực bất ngờ, nhưng anh không giữ cô lại nữa. Có lẽ cô ấy có cách liên lạc được với anh.

Cận Úy Thành nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn và mảnh mai đó, yêu thương và nhung nhớ. Thơi gian trôi qua khiến anh càng nhìn rõ hơn tình cảm của mình dành cho Đường Vận.

Ba năm qua anh hầu như cắt đứt liên hệ với mọi người, cũng không bận tâm tìm kiếm Đường Vận. Nhiều lần anh buông xuôi chính mình, mặc dù nhớ thương cuồng nhiệt cũng mong muốn cô tìm về thế giới riêng mà chính cô ao ước có được.

Anh nhớ sau lần đó ở chỗ chung cư hai người đơn phương nhìn nhau tự gửi gắm những lời từ giã. Chỉ là không ai nỡ nói ra.

Cô nhận lời làm phù dâu cho Doãn Cách Nhi, trong lễ đính hôn long trọng và ấm áp, vẻ ngọt ngào trong sáng ấy không hề lép vế so với cô dâu. Còn phần anh... anh đã chọn tách biệt với mọi ân oán và giao hảo. Xa xa trộm nhìn Đường Vận nói lời từ biệt với Cận Chí Minh.

Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng, và tôn trọng sự chọn lựa của đối phương.

Cận Trí Trung thật sự có bản lãnh hơn những gì anh tưởng tượng. Chỉ vài động thái vạch trần quan chức tham ô, Can thị rửa tiền phi pháp, ép buộc được anh đưa ra lựa chọn từ bỏ Cận thị.

Những gì đã xảy ra cùng quyết định của ba anh em nhà họ Cận, tổn thương của Đường Nghiên, Đường Vận sẽ không để mình dây dưa với Cận Chí Minh, thậm chí là Cận Úy Thành anh nữa.

Anh không chỉ mất đi Cận thị, còn buông tay với Đầu tư KM, thoát khỏi Trang thị và Hàn thị. Đến cuối cùng, chỉ có Cảnh Duyệt mới là thế giới của anh, để anh tận tâm phát triển.



Cận Úy Thành nhìn toàn cảnh hội trường tráng lễ, những show diễn đầu tiên của nhà mốt được khởi động, trong màu sắc trầm tĩnh pha lẫn huyền bí khiến con người ta dễ dàng chìm ngập trong quá khứ u tối từng trải qua.

Anh mất đi nửa giang sơn và cơ nghiệp; mất đi thị trường ở Giang Nam; mất đi những người anh em chí cốt...

“Mike! Cậu giúp tôi điều tra vài thông tin.”

“Liên quan đến Thư kí Đường chứ ạ?”

Cận Úy Thành cảm nhận được tia cười trong mắt Mike, nhưng anh không phiền hà mà cũng cong lên khóe môi cười lên rõ rệt.

“Cậu có cảm thấy việc gặp gỡ khiến người ta nhớ nhung hơn là khi xa cách không?”

“Tôi có cảm thấy. Đó là cô gái mà anh không nên bỏ lỡ.”

Không nên bỏ lỡ?! Câu nói ấy lúc này nghe thật hay quá!

Trên sàn catwalk, những bộ váy cưới một sắc trắng thuần khiết đính pha lê lấp lánh thướt tha theo mỗi bước đi uyển chuyển của các model.

Vị trí vedette xuất hiện... cô gái long lanh như hạt sương mai, trên tay cầm bó huệ tây quý phái. Đôi mắt lạnh lẽo mang đến sức sống của tầng sương sớm... gương mặt tròn nhỏ trắng tựa như búp bê sứ, thực sự hòa hợp với chiếc váy cưới. Lúc cô người mẫu di chuyển ngang qua Đường Vận, cô mới giật mình chợt nhận ra thần thái và gương mặt này quá đổi quen thuộc, mặc dù cách bởi mạng voan che mặt nhưng Đường Vận vừa hay đã nhận ra cô gái ấy.

Hôm nay quả nhiên là một ngày tương phùng. Nam Cung Nhu Tuyết qua ba năm đã trưởng thành và sở hữu thần thái cao sang ngút trời đến vậy. Khiến một cô gái như Đường Vận cũng không nhịn được thưởng thức.

Show diễn thời trang váy cưới của nhà mốt đến từ Italy quả thật xuất sắc, ngồi gần cô có rất nhiều lời tán dương.

Mặc dù không có tính cạnh tranh cao đối với Lona của Helen, tuy nhiên hai show diễn gần kề không tránh khỏi bị người đánh đồng so sánh. Bản thân Helen hiện tại chắc rằng đang nóng lòng và căng thẳng lắm.

Đường Vận lại di chuyển ánh nhìn qua hàng ghế VIP, rất dễ dàng bắt gặp thân ảnh phong độ lịch lãm của Cận Úy Thành. Hôm nay anh ấy diện bộ vest mà xám tro theo phong cách cổ điển của nước Ý, vẫn giống như anh của trước đây, ngời ngời phong độ và có một sự xa cách lặng lẽ. Ở trời Tây, một con người như anh vẫn nguyên vẹn chiếm lấy thu hút mọi ánh nhìn, nổi bật và cao quý.

Hình ảnh sa sút mà Đường Vận từng thấy đã nhiều lần hiện lên trong trí nhớ của cô về anh, khiến cô lắm lúc sẽ thấy xót xa, nhưng vì ngày hôm nay bắt gặp hình ảnh xinh đẹp ngày nào, Đường Vận không khỏi xúc động và vui mừng cho anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương