Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại
-
Chương 93: Một nửa sự thật
An Kiệt đang rượt đuổi theo tên cướp băng qua dòng người hối hả, tốc độ rất nhanh. Cô gái bị đánh cướp vừa truy hô vừa kịp đuổi theo phía bọn họ.
Đường Vận quan sát ý nghĩ muốn giúp An Kiệt chặn lại tên cướp đó.
Tên cướp không hề biết rằng mình gặp phải số nhọ, lúc phóng qua chỗ rào chắn bên đường gần như bỏ xa Cảnh sát An Kiệt thì trong tích tắc đã đón lấy cú tung cước cực mạnh từ một cô gái trẻ. Còn chưa kịp nhìn thấy đối phương là ai đã ngã ập mặt xuống đường tiếp tục đón lấy cú giẫm chân thật mạnh từ trên lưng, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
An Kiệt lao đến bằng vài động tác đã còng hắn lại.
“Đường Vận! Giỏi lắm!”
Cô gái bị đánh cướp chạy đến, hì hục thở dốc: “Cảm ơn ạ... Bên trong là tài liệu vô cùng quan trọng với tôi.”
“Phóng viên?” An Kiệt đón lấy túi xách tay đưa đến cho cô gái, nhìn xem thẻ căn cước thì tình trông thấy thẻ phóng viên.
Cô gái gật đầu mỉm cười. Sau đó chuyển tầm nhìn sang Đường Vận.
“Hóa ra Đường tiểu thư! Trí thức trẻ của Báo thời đại. Nghe tiếng tốt từ cô đã lâu không ngờ chuyến này được cô ra tay tương trợ. Thật sự cảm kích.”
“không có gì.”
Đường Vận qua loa đáp, biểu tình nhàn nhạt như cũ.
An Kiệt giao tên cướp cho đồng nghiệp tuần tra sau đó bảo với Đường Vận.
“Rảnh rỗi ăn tối nhé! Chọn ngày chi bằng hôm nay.”
“Vâng ạ. Em trở về khu Hỉ Thước sẽ gọi cho chị.”
Đợi An Kiệt rời đi Đường Vận mới quay sang nhìn cô phóng viên mỉm cười. Muốn nói lời chào tạm biệt thì nghe cô ấy cất tiếng bắt chuyện.
“Tôi là Hàn Tịch, em họ nội của anh Hàn Tước.”
Đường Vận hơi ngạc nhiên, “Thật khéo trùng hợp.”
“Tôi vừa từ chỗ Cận Úy Thành rời khỏi, có nhắc đến cô. Không ngờ đi ra phố nhanh như vậy đã chạm mặt nhau rồi. Thật có duyên đấy.”
Đường Vận cảm thấy có chút đáng ngờ, cố ý hỏi đến: “Cận Úy Thành ở gần đây sao?”
“Chung cư Vạn Ái, tầng 12, phòng số 5.”
Đường Vận và Hàn Tịch nhìn nhau đều thẳng thừng thăm dò biểu hiện trên gương mặt của đối phương. Mặc dù cảm thấy có chỗ kì dị tuy nhiên chẳng ai muốn phớt lờ từng chi tiết nhỏ nhất.
“Có phải Hàn tiểu thư có điều muốn nói với tôi không?”
“Tôi vẫn đang giúp anh họ điều tra chuyện cũ. Tâm trạng anh ấy hiện tại vô cùng tồi tệ, ngày nào cũng uống say... Đến vợ con cũng không thiết đến.”
“Đều là người trưởng thành... không tự mình thoát ra cũng chẳng ai có thể giúp được. Xin lỗi, tôi hiện không có tâm trạng nói chuyện hàn huyên.”
Hàn Tịch vẻ mặt sững sờ, còn chưa nói thêm gì đã trông thấy Đường Vận xoay người bỏ đi. Theo như phương hướng đúng thực là muốn đi tìm Cận Úy Thành.
Cận Úy Thành trong căn phòng không thiết đến mở đèn, rèm cửa đóng kín vẫn giữ nguyên tư thế nằm dũi thẳng chân trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Ngón tay gõ xuống sắp tài liệu dầy cộp tạo ra âm thanh.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên khiến Cận Úy Thành thật sự không ngờ đến. Anh nheo nheo mí mắt ngẫm nghĩ xem người đến là ai.
Anh đứng dậy, nhìn ra kính mắt mèo trên cửa thì trông thấy Đường Vận ở bên ngoài, thần sắc lãnh đạm.
Anh mở cửa.
“Ngẫu nhiên vậy?”
“Cận tổng!”
“Vào nhà trước đã.”
Hai người một trước một sau đi vào bên trong. Chỉ là Cận Úy Thành xuống bếp tìm mãi không thấy gì có thể mời khách. Trong tủ lạnh chỉ có bia và vài món đồ khô.
Đường Vận thấy Cận Úy Thành loay hoay thì cũng đi xuống bếp nhìn quanh một lượt.
“Cận tổng từ bao giờ có cuộc sống thiếu khoa học như vậy, tự bạc đãi chính mình.”
“Khiến em chê cười rồi.”
Ngay cả râu chỗ quai hàm cũng không cạo, khiến gương mặt có vẻ buồn bã thê lương. Đường Vận nhìn đến anh ấy như vậy lại thêm phần xót xa.
“Cận tổng! Anh phải duy trì phong độ ngày trước chứ? Dáng vẻ khiến em đã từng ái mộ...”
“Em chạy đến đây cũng chỉ để nói những lời thiết tha này sao?”
Đường Vận gật đầu.
Cận Úy Thành không kìm được xúc động lao đến ôm lấy cô thật chặt, thật chặt... đến nỗi khiến cô kêu đau. Nhưng mà anh vẫn không thể buông lỏng được.
“Tại sao anh cứ phải đẩy em ra xa rồi dày vò chính mình? Đường Vận! Anh yêu em.”
“...”
“Đường Vận! Mỗi bước đi của anh lại ngày càng vất vả. Không giống ngày trước luôn có em đi theo sau giúp anh thu thập những chuyện vụn vặt nhất. Hóa ra anh không thể thiếu em.”
“...”
“Nhưng anh đã đi đến mức này... Thẹn với em, càng không muốn quay đầu. Anh thà là người cô độc vẫn khao khát được chiến thắng.”
Ngay đêm Đường Hinh Nhi bỗng nhiên xuất hiện ở nhà Đường Vận thì Cận Úy Thành liền cảm nhận có chỗ ngẫu nhiên không hợp lí. Sự nhạy cảm của một người có tính đa nghi đã thôi thúc anh điều tra cặn kẽ về cô gái có vẻ ngoài đơn thuần ấy. Cho đến khi anh đưa ra quyết định khiến đối phương có thêm cơ hội để tiếp cận anh và Đường Vận.
Đường Hinh Nhi quả thực đúng thực là loại con gái tâm cơ và bất chấp. Vì cái chết của cha và anh trai trong lần tai nạn khai thác mỏ chỗ Nam Cung Bách Thần khiến cô ta từ 10 năm trước đã ôm hận. Đường Hinh Nhi tìm gặp Nam Cung Nhu Tuyết, lấy chuyên môn để hiến kế cho Nhu Tuyết bán đi cổ phần Cận thị. Lại âm thầm kết nối các doanh nghiệp nhỏ khuấy động thị trường cổ phiếu khiến Cảnh Duyệt phải lâm vào cảnh lao đao. Thậm chí tiếp cận với Giám đốc Trương – thân tín bậc nhất của Doãn Cách Nhi bày bố kế sách.
Anh không dám tin một cô gái nhỏ nhoi như vậy có thể âm thầm làm ra nhiều việc. Nếu không phải lần đó sang Macau gặp lão đại Can thị thương thảo mua về 5% cổ phần của Cảnh Duyệt anh đã không sáng tỏ mọi chuyện.
Loại người bất chất và bỏ mặc mọi thứ ngay cả thanh danh và mạng sống như Đường Hinh Nhi mới đúng thực là loại nguy hiểm nhất.
Nếu đêm đó ở Vân Nam không phải anh còn chút minh mẫn và nhẫn nại, thì chuyện thật khó mà tưởng tượng.
Cô ta sẽ có cách khống chế được cả anh.
Nhưng mà anh lại muốn mượn tay của loại người nham hiểm như Đường Hinh Nhi làm việc cho mình, tạo ra nhiều mâu thuẫn hơn nữa. Chỉ tiếc anh cứ không ngừng do dự không nỡ hạ thủ với những người mà anh muốn đối phó nhất.
Khang Đình mẹ ruột của Cận Trí Trung đúng thực là đối tượng tiếp theo được Đường Hinh Nhi nhắm đến. Kịch hay được hai người họ biên soạn anh vẫn còn đang hóng chờ. Tiếc là Đường Hinh Nhi cũng không ngờ đến chính mình mang thai, hành động trở nên bất tiện.
Trên màn hình tivi đang phát sóng hội thẩm tranh cử và tin tức của các ủy viên tham gia. MC truyền hình thao thao bất tuyệt, bấy giờ đã thu hút hai người đang ở dưới bếp.
Đường Vận giật mình đẩy Cận Úy Thành ra khỏi người, lao ra phòng khách nhìn người phụ nữ quen thuộc vẫy tay chào cánh báo giới ngồi vào trong xe rồi rời đi. Tin tức rất không sai biệt thông báo Phó thị trưởng Thành Đô rút khỏi cuộc bầu cử tuyên bố chuyển công tác xuống khu vực Hồ Nam.
Ngay cả Cận Úy Thành cũng không dự liệu được.
“Người nhà của em luôn đặt em ở vị trí ưu tiên. Đường Vận! Thật đáng ngưỡng mộ.”
Đường Vận ôm mặt khóc nức nở. Mẹ cô không cố chấp đấu tranh đến cùng nữa...
Ngoài cửa có mấy thân sĩ mặc vest đen đi vào, cúi chào Cận Úy Thành. Giống như có chuyện quan trọng cần báo.
“Cận tổng! Can thị đã đến Thượng Hải.”
Đường Vận quan sát ý nghĩ muốn giúp An Kiệt chặn lại tên cướp đó.
Tên cướp không hề biết rằng mình gặp phải số nhọ, lúc phóng qua chỗ rào chắn bên đường gần như bỏ xa Cảnh sát An Kiệt thì trong tích tắc đã đón lấy cú tung cước cực mạnh từ một cô gái trẻ. Còn chưa kịp nhìn thấy đối phương là ai đã ngã ập mặt xuống đường tiếp tục đón lấy cú giẫm chân thật mạnh từ trên lưng, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
An Kiệt lao đến bằng vài động tác đã còng hắn lại.
“Đường Vận! Giỏi lắm!”
Cô gái bị đánh cướp chạy đến, hì hục thở dốc: “Cảm ơn ạ... Bên trong là tài liệu vô cùng quan trọng với tôi.”
“Phóng viên?” An Kiệt đón lấy túi xách tay đưa đến cho cô gái, nhìn xem thẻ căn cước thì tình trông thấy thẻ phóng viên.
Cô gái gật đầu mỉm cười. Sau đó chuyển tầm nhìn sang Đường Vận.
“Hóa ra Đường tiểu thư! Trí thức trẻ của Báo thời đại. Nghe tiếng tốt từ cô đã lâu không ngờ chuyến này được cô ra tay tương trợ. Thật sự cảm kích.”
“không có gì.”
Đường Vận qua loa đáp, biểu tình nhàn nhạt như cũ.
An Kiệt giao tên cướp cho đồng nghiệp tuần tra sau đó bảo với Đường Vận.
“Rảnh rỗi ăn tối nhé! Chọn ngày chi bằng hôm nay.”
“Vâng ạ. Em trở về khu Hỉ Thước sẽ gọi cho chị.”
Đợi An Kiệt rời đi Đường Vận mới quay sang nhìn cô phóng viên mỉm cười. Muốn nói lời chào tạm biệt thì nghe cô ấy cất tiếng bắt chuyện.
“Tôi là Hàn Tịch, em họ nội của anh Hàn Tước.”
Đường Vận hơi ngạc nhiên, “Thật khéo trùng hợp.”
“Tôi vừa từ chỗ Cận Úy Thành rời khỏi, có nhắc đến cô. Không ngờ đi ra phố nhanh như vậy đã chạm mặt nhau rồi. Thật có duyên đấy.”
Đường Vận cảm thấy có chút đáng ngờ, cố ý hỏi đến: “Cận Úy Thành ở gần đây sao?”
“Chung cư Vạn Ái, tầng 12, phòng số 5.”
Đường Vận và Hàn Tịch nhìn nhau đều thẳng thừng thăm dò biểu hiện trên gương mặt của đối phương. Mặc dù cảm thấy có chỗ kì dị tuy nhiên chẳng ai muốn phớt lờ từng chi tiết nhỏ nhất.
“Có phải Hàn tiểu thư có điều muốn nói với tôi không?”
“Tôi vẫn đang giúp anh họ điều tra chuyện cũ. Tâm trạng anh ấy hiện tại vô cùng tồi tệ, ngày nào cũng uống say... Đến vợ con cũng không thiết đến.”
“Đều là người trưởng thành... không tự mình thoát ra cũng chẳng ai có thể giúp được. Xin lỗi, tôi hiện không có tâm trạng nói chuyện hàn huyên.”
Hàn Tịch vẻ mặt sững sờ, còn chưa nói thêm gì đã trông thấy Đường Vận xoay người bỏ đi. Theo như phương hướng đúng thực là muốn đi tìm Cận Úy Thành.
Cận Úy Thành trong căn phòng không thiết đến mở đèn, rèm cửa đóng kín vẫn giữ nguyên tư thế nằm dũi thẳng chân trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Ngón tay gõ xuống sắp tài liệu dầy cộp tạo ra âm thanh.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên khiến Cận Úy Thành thật sự không ngờ đến. Anh nheo nheo mí mắt ngẫm nghĩ xem người đến là ai.
Anh đứng dậy, nhìn ra kính mắt mèo trên cửa thì trông thấy Đường Vận ở bên ngoài, thần sắc lãnh đạm.
Anh mở cửa.
“Ngẫu nhiên vậy?”
“Cận tổng!”
“Vào nhà trước đã.”
Hai người một trước một sau đi vào bên trong. Chỉ là Cận Úy Thành xuống bếp tìm mãi không thấy gì có thể mời khách. Trong tủ lạnh chỉ có bia và vài món đồ khô.
Đường Vận thấy Cận Úy Thành loay hoay thì cũng đi xuống bếp nhìn quanh một lượt.
“Cận tổng từ bao giờ có cuộc sống thiếu khoa học như vậy, tự bạc đãi chính mình.”
“Khiến em chê cười rồi.”
Ngay cả râu chỗ quai hàm cũng không cạo, khiến gương mặt có vẻ buồn bã thê lương. Đường Vận nhìn đến anh ấy như vậy lại thêm phần xót xa.
“Cận tổng! Anh phải duy trì phong độ ngày trước chứ? Dáng vẻ khiến em đã từng ái mộ...”
“Em chạy đến đây cũng chỉ để nói những lời thiết tha này sao?”
Đường Vận gật đầu.
Cận Úy Thành không kìm được xúc động lao đến ôm lấy cô thật chặt, thật chặt... đến nỗi khiến cô kêu đau. Nhưng mà anh vẫn không thể buông lỏng được.
“Tại sao anh cứ phải đẩy em ra xa rồi dày vò chính mình? Đường Vận! Anh yêu em.”
“...”
“Đường Vận! Mỗi bước đi của anh lại ngày càng vất vả. Không giống ngày trước luôn có em đi theo sau giúp anh thu thập những chuyện vụn vặt nhất. Hóa ra anh không thể thiếu em.”
“...”
“Nhưng anh đã đi đến mức này... Thẹn với em, càng không muốn quay đầu. Anh thà là người cô độc vẫn khao khát được chiến thắng.”
Ngay đêm Đường Hinh Nhi bỗng nhiên xuất hiện ở nhà Đường Vận thì Cận Úy Thành liền cảm nhận có chỗ ngẫu nhiên không hợp lí. Sự nhạy cảm của một người có tính đa nghi đã thôi thúc anh điều tra cặn kẽ về cô gái có vẻ ngoài đơn thuần ấy. Cho đến khi anh đưa ra quyết định khiến đối phương có thêm cơ hội để tiếp cận anh và Đường Vận.
Đường Hinh Nhi quả thực đúng thực là loại con gái tâm cơ và bất chấp. Vì cái chết của cha và anh trai trong lần tai nạn khai thác mỏ chỗ Nam Cung Bách Thần khiến cô ta từ 10 năm trước đã ôm hận. Đường Hinh Nhi tìm gặp Nam Cung Nhu Tuyết, lấy chuyên môn để hiến kế cho Nhu Tuyết bán đi cổ phần Cận thị. Lại âm thầm kết nối các doanh nghiệp nhỏ khuấy động thị trường cổ phiếu khiến Cảnh Duyệt phải lâm vào cảnh lao đao. Thậm chí tiếp cận với Giám đốc Trương – thân tín bậc nhất của Doãn Cách Nhi bày bố kế sách.
Anh không dám tin một cô gái nhỏ nhoi như vậy có thể âm thầm làm ra nhiều việc. Nếu không phải lần đó sang Macau gặp lão đại Can thị thương thảo mua về 5% cổ phần của Cảnh Duyệt anh đã không sáng tỏ mọi chuyện.
Loại người bất chất và bỏ mặc mọi thứ ngay cả thanh danh và mạng sống như Đường Hinh Nhi mới đúng thực là loại nguy hiểm nhất.
Nếu đêm đó ở Vân Nam không phải anh còn chút minh mẫn và nhẫn nại, thì chuyện thật khó mà tưởng tượng.
Cô ta sẽ có cách khống chế được cả anh.
Nhưng mà anh lại muốn mượn tay của loại người nham hiểm như Đường Hinh Nhi làm việc cho mình, tạo ra nhiều mâu thuẫn hơn nữa. Chỉ tiếc anh cứ không ngừng do dự không nỡ hạ thủ với những người mà anh muốn đối phó nhất.
Khang Đình mẹ ruột của Cận Trí Trung đúng thực là đối tượng tiếp theo được Đường Hinh Nhi nhắm đến. Kịch hay được hai người họ biên soạn anh vẫn còn đang hóng chờ. Tiếc là Đường Hinh Nhi cũng không ngờ đến chính mình mang thai, hành động trở nên bất tiện.
Trên màn hình tivi đang phát sóng hội thẩm tranh cử và tin tức của các ủy viên tham gia. MC truyền hình thao thao bất tuyệt, bấy giờ đã thu hút hai người đang ở dưới bếp.
Đường Vận giật mình đẩy Cận Úy Thành ra khỏi người, lao ra phòng khách nhìn người phụ nữ quen thuộc vẫy tay chào cánh báo giới ngồi vào trong xe rồi rời đi. Tin tức rất không sai biệt thông báo Phó thị trưởng Thành Đô rút khỏi cuộc bầu cử tuyên bố chuyển công tác xuống khu vực Hồ Nam.
Ngay cả Cận Úy Thành cũng không dự liệu được.
“Người nhà của em luôn đặt em ở vị trí ưu tiên. Đường Vận! Thật đáng ngưỡng mộ.”
Đường Vận ôm mặt khóc nức nở. Mẹ cô không cố chấp đấu tranh đến cùng nữa...
Ngoài cửa có mấy thân sĩ mặc vest đen đi vào, cúi chào Cận Úy Thành. Giống như có chuyện quan trọng cần báo.
“Cận tổng! Can thị đã đến Thượng Hải.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook