Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại
-
Chương 114: Rời bỏ cô mà đi
“Cận Úy Thành!”
Đường Vận gào lên.
Dùng hết sức lức tung cước đánh hạ Can Vĩ Đình. Can Vĩ Đình lại chĩa súng vào thẳng người Đường Vận, tuy nhiên Đường Vận không hề tránh né, sắc bén nhìn Can Vĩ Đình: “Cô rốt cuộc dùng chính cách này hủy hoại bản thân.”
Can Vĩ Đình bóp cò, nhưng súng không nổ. Đã hết đạn!
Đường Vận đương nhiên biết, cho nên mới trực diện trước khẩu súng của cô ấy.
Can Vĩ Đình ném mạnh khẩu súng lục vào đầu Đường Vận, sau đó lao đến đánh đấm liên tục, Đường Vận tránh né vài đường quyền thì thu thập Can Vĩ Đình trong gang tấc, ánh mắt phẫn nộ.
Cận Chí Minh phía này đỡ lấy Cận Úy Thành, dùng khăn mùi xoa chặn lại máu từ chỗ đạn bắn túa ra, khẩn thiết kêu lên:
“Anh hai! Anh hai!”
“Không sao.” Cận Úy Thành vẫn gắng nói.
Lúc này đưa mắt nhìn qua đã thấy Đường Vận đánh ngất Can Vĩ Đình, cô tức tốc lao đến, cùng Cận Chí Minh đỡ Cận Úy Thành.
Còi hú cảnh sát vang lên, vài nhân viên mặc áo chống đạn phóng xuống xe.
Trong tích tắc hiện trường đã được giải quyết.
Đường Vận và Cận Chí Minh đưa Cận Úy Thành lên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Lúc này cũng hay tin Mẫn Huyền đã chết, trong bụng còn có một đứa bé.
Đường Vận run rẩy, xót thương, nhìn Ôn Như ôm chặt lấy Thang Kiệt cõi lòng mềm nhũn và chết lặng.
Sống chết không ngờ lại trong gang tấc. Tháng ngày khốc liệt ấy, sao lại xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, vẻ mặt không hề căng thẳng, đủ biết bệnh nhân bên trong không có vấn đề gì nghiêm trọng:
“Làm thủ tục đưa anh ấy đến phòng hồi sức.” Bác sĩ bước ra liền căn dặn với ý tá.
Cận Chí Minh lao đến bấu chặt vai bác sĩ và nói: “Anh trai tôi thế nào?”
“Đạn bắn không chạm trúng bộ phận quan trọng, đợi vết thương lành có thể xuất viện.”
Cận Chí Minh thở phào nhẹ nhõm, anh quay sang nhìn Đường Vận, sau đó bỏ đi ra ngoài lan can hút thuốc.
Đường Vận bàng hoàng đuổi theo, nhìn dáng vẻ thê lương ấy không khỏi đau lòng.
Trong trí nhớ của cô Cận Chí Minh không thích hút thuốc, và không sầu muộn tinh thần hoảng loạn như hôm nay.
Cô cũng biết anh ấy đang nghĩ gì.
Tại sao tai nạn cứ ập đến trên người của cô?
Tại sao lại là Cận Úy Thành ra mặt cứu trợ?
Cô không có sự chọn lựa cho những rủi ro như vậy, nhưng mà Cận Chí Minh thì lại vì sự việc tổn thương rất nhiều.
“Đường Vận! Anh không xứng đáng ở bên cạnh che chở cho em, đúng không? Thượng đế không ngừng nhắc anh và cho anh thấy sự thật đó.”
“Nhưng em yêu thích anh là thật lòng.”
“Anh tự hỏi mình, có dũng khí đỡ lấy viên đạn đó hay không?”
“Em không cần anh đỡ lấy viên đạn đó, em không cần anh che chở. Cận Chí Minh! Anh hiểu không? Tình cảm là thứ đến một cách rất tự nhiên, và cần được vun đắp trên sự tin tưởng và tôn trọng. Em không cần sự hy sinh máu lửa. Giống như nghĩ đến có thể làm mẹ của Ôn Như, chăm sóc cho anh và con bé, em đã rất mãn nguyện.”
Cận Chí Minh ôm mặt, lần này thì nước mắt đã rơi xuống.
Người ta nói không sai, đàn ông không khóc là vì chưa chạm đến vết thương. Cận Chí Minh biết chính anh không thể thuyết phục mình, cho nên lời Đường Vận nói có chân thành đến mấy, anh cũng không thể xem như mọi chuyện không xảy ra.
“Đường Vận! Đối diện với em anh không hề đủ dũng khí và tự tin. Anh không muốn chính mình phải nuôi dưỡng cảm giác này khi bên cạnh em.”
“Vậy thì anh nói đi, em phải làm sao chứ?”
“Xin lỗi.”
Cận Chí Minh ngước mắt nhìn cô, giống như đã đưa ra quyết định.
Đường Vận lạnh người đứng lặng yên đó, chính cô cũng không dám đối mặt với kết quả.
Một viên cảnh sát đi tới: “Hai vị đã bình ổn chưa? Phiền hai người dành thời gian hỗ trợ cảnh sát điều ra vụ việc ngày hôm nay.”
Hai người gật đầu, sau đó thì đi theo cảnh sát về sở lấy khẩu cung. Lúc này trông thấy Can Vĩ Đình bị còng tay lướt qua.
Cô ta nhìn Đường Vận, vô cùng oán hận.
Trong một chốc, không biết là đang suy nghĩ gì. Can Vĩ Đình dùng hết sức lực thoát ra khỏi khống chế của cảnh sát, như điên dại lao mình ra ngoài đường.
“Đừng!” Đường Vận hét lớn.
Tiếng va chạm cực lớn. Không nghe thấy tiếng đau đớn thét lên, ngược lại là âm thanh gãy rụng của xương, tiếng bể nát của cơ thể.
Máu tràn ra lai láng. Ngay cả cảnh sát cũng che mặt lại không dám nhìn.
Đường Vận ngất lịm đi.
Đường Vận trông thấy những gương mặt kì lạ vây bám lấy cô không ngừng oán hận, cô ôm mặt gào thét, nước mắt ứa ra.
Cô lại trông thấy Cận Chí Minh nắm lấy tay của Ôn Như đi lạc vào trong khu rừng rậm, muốn chạy đến ra sức gọi anh lại, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Trong cơn mơ, cô lại trông thấy An Kiệt nổ súng vào Cận Úy Thành.
Cô muốn ngăn cản, muốn thuyết phục An Kiệt buông tha, nhưng lời nói ra lại không có âm thanh nào.
Đường Vận chưa bao giờ thấy bản thân bất lực như vậy.
Chỉ có thể bật khóc.
“Đường Vận! Đường Vận!”
Tiếng gọi vang lên bên tai, trầm ấm quen thuộc. Đường Vận cố mở mắt ra nhưng lại nghe cả người nóng sốt đến đau đớn.
“Đường Vận!”
Đường Vận mở mắt tỉnh dậy, phía trước giống như phủ một làn sương mờ ảo trắng tinh, sau đó từ từ nhìn rõ người trước mặt:
“Cận Úy Thành! Là anh sao?”
“Đường Vận! Em không sao chứ?”
Đường Vận ngồi dậy, cánh tay bị dây truyền dịch siết lại làm cho đau đớn, cô dáo dác nhìn quanh, tinh thần rơi xuống: “Chí Minh đâu rồi?”
“Nó không đến.”
“Helen đâu?”
“Cô ấy phải trở về Anh.”
Đường Vận gục đầu xuống gối, không nhịn được bật khóc thành tiếng.
“Cận tổng! Anh nói đi em phải làm sao? Em chỉ báo hại mọi người. Hại anh.”
Cận Úy Thành ngồi trên chiếc xe lăn, chồm người tới an ủi Đường Vận.
“Em không có hại ai.”
“Cận tổng! Làm sao để trở lại tháng ngày yên bình như trước đây? Tại sao chúng ta phải dồn nhau vào những hiểu lầm mâu thuẫn. Em thật sự mệt mỏi. Anh hận em, đến cuối cùng vẫn muốn bảo vệ em.”
Cận Úy Thành im lặng.
“Đường Vận! Vậy thì chúng ta cứ làm lại từ đầu, những gì em muốn, anh cam đoan thực hiện được. Anh biết em trăn trở điều gì? Tháng ngày yên bình không phải không thể tìm lại được. Chúng ta còn lỡ hẹn ở Nga Mi Sơn, còn chưa đến vườn đào ở Giang Nam chiêm ngưỡng.”
Đường Vận rơi nước mắt, nhìn Cận Úy Thành không khỏi hổ thẹn.
Có thể quay trở lại như trước sao?
Cận Chí Minh không cần cô, còn cô thì hoàn toàn bất lực.
Trong thế giới của họ, cô bước vào thực sự khổ sở.
“Em muốn sớm trở về gặp cha mẹ và em gái.”
“Vậy thì chúng ta hẹn nhau ở Thành Đô, đi Nga Mi Sơn trước.”
Đường Vận không ngờ Cận Úy Thành vẫn còn loại nhẫn nại này đối với cô.
Anh đưa tay ra chạm vào gương mặt trái xoan nhợt nhạt đẫm đầy nước mắt. “Thư ký Đường!”
Đường Vận gào lên.
Dùng hết sức lức tung cước đánh hạ Can Vĩ Đình. Can Vĩ Đình lại chĩa súng vào thẳng người Đường Vận, tuy nhiên Đường Vận không hề tránh né, sắc bén nhìn Can Vĩ Đình: “Cô rốt cuộc dùng chính cách này hủy hoại bản thân.”
Can Vĩ Đình bóp cò, nhưng súng không nổ. Đã hết đạn!
Đường Vận đương nhiên biết, cho nên mới trực diện trước khẩu súng của cô ấy.
Can Vĩ Đình ném mạnh khẩu súng lục vào đầu Đường Vận, sau đó lao đến đánh đấm liên tục, Đường Vận tránh né vài đường quyền thì thu thập Can Vĩ Đình trong gang tấc, ánh mắt phẫn nộ.
Cận Chí Minh phía này đỡ lấy Cận Úy Thành, dùng khăn mùi xoa chặn lại máu từ chỗ đạn bắn túa ra, khẩn thiết kêu lên:
“Anh hai! Anh hai!”
“Không sao.” Cận Úy Thành vẫn gắng nói.
Lúc này đưa mắt nhìn qua đã thấy Đường Vận đánh ngất Can Vĩ Đình, cô tức tốc lao đến, cùng Cận Chí Minh đỡ Cận Úy Thành.
Còi hú cảnh sát vang lên, vài nhân viên mặc áo chống đạn phóng xuống xe.
Trong tích tắc hiện trường đã được giải quyết.
Đường Vận và Cận Chí Minh đưa Cận Úy Thành lên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Lúc này cũng hay tin Mẫn Huyền đã chết, trong bụng còn có một đứa bé.
Đường Vận run rẩy, xót thương, nhìn Ôn Như ôm chặt lấy Thang Kiệt cõi lòng mềm nhũn và chết lặng.
Sống chết không ngờ lại trong gang tấc. Tháng ngày khốc liệt ấy, sao lại xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, vẻ mặt không hề căng thẳng, đủ biết bệnh nhân bên trong không có vấn đề gì nghiêm trọng:
“Làm thủ tục đưa anh ấy đến phòng hồi sức.” Bác sĩ bước ra liền căn dặn với ý tá.
Cận Chí Minh lao đến bấu chặt vai bác sĩ và nói: “Anh trai tôi thế nào?”
“Đạn bắn không chạm trúng bộ phận quan trọng, đợi vết thương lành có thể xuất viện.”
Cận Chí Minh thở phào nhẹ nhõm, anh quay sang nhìn Đường Vận, sau đó bỏ đi ra ngoài lan can hút thuốc.
Đường Vận bàng hoàng đuổi theo, nhìn dáng vẻ thê lương ấy không khỏi đau lòng.
Trong trí nhớ của cô Cận Chí Minh không thích hút thuốc, và không sầu muộn tinh thần hoảng loạn như hôm nay.
Cô cũng biết anh ấy đang nghĩ gì.
Tại sao tai nạn cứ ập đến trên người của cô?
Tại sao lại là Cận Úy Thành ra mặt cứu trợ?
Cô không có sự chọn lựa cho những rủi ro như vậy, nhưng mà Cận Chí Minh thì lại vì sự việc tổn thương rất nhiều.
“Đường Vận! Anh không xứng đáng ở bên cạnh che chở cho em, đúng không? Thượng đế không ngừng nhắc anh và cho anh thấy sự thật đó.”
“Nhưng em yêu thích anh là thật lòng.”
“Anh tự hỏi mình, có dũng khí đỡ lấy viên đạn đó hay không?”
“Em không cần anh đỡ lấy viên đạn đó, em không cần anh che chở. Cận Chí Minh! Anh hiểu không? Tình cảm là thứ đến một cách rất tự nhiên, và cần được vun đắp trên sự tin tưởng và tôn trọng. Em không cần sự hy sinh máu lửa. Giống như nghĩ đến có thể làm mẹ của Ôn Như, chăm sóc cho anh và con bé, em đã rất mãn nguyện.”
Cận Chí Minh ôm mặt, lần này thì nước mắt đã rơi xuống.
Người ta nói không sai, đàn ông không khóc là vì chưa chạm đến vết thương. Cận Chí Minh biết chính anh không thể thuyết phục mình, cho nên lời Đường Vận nói có chân thành đến mấy, anh cũng không thể xem như mọi chuyện không xảy ra.
“Đường Vận! Đối diện với em anh không hề đủ dũng khí và tự tin. Anh không muốn chính mình phải nuôi dưỡng cảm giác này khi bên cạnh em.”
“Vậy thì anh nói đi, em phải làm sao chứ?”
“Xin lỗi.”
Cận Chí Minh ngước mắt nhìn cô, giống như đã đưa ra quyết định.
Đường Vận lạnh người đứng lặng yên đó, chính cô cũng không dám đối mặt với kết quả.
Một viên cảnh sát đi tới: “Hai vị đã bình ổn chưa? Phiền hai người dành thời gian hỗ trợ cảnh sát điều ra vụ việc ngày hôm nay.”
Hai người gật đầu, sau đó thì đi theo cảnh sát về sở lấy khẩu cung. Lúc này trông thấy Can Vĩ Đình bị còng tay lướt qua.
Cô ta nhìn Đường Vận, vô cùng oán hận.
Trong một chốc, không biết là đang suy nghĩ gì. Can Vĩ Đình dùng hết sức lực thoát ra khỏi khống chế của cảnh sát, như điên dại lao mình ra ngoài đường.
“Đừng!” Đường Vận hét lớn.
Tiếng va chạm cực lớn. Không nghe thấy tiếng đau đớn thét lên, ngược lại là âm thanh gãy rụng của xương, tiếng bể nát của cơ thể.
Máu tràn ra lai láng. Ngay cả cảnh sát cũng che mặt lại không dám nhìn.
Đường Vận ngất lịm đi.
Đường Vận trông thấy những gương mặt kì lạ vây bám lấy cô không ngừng oán hận, cô ôm mặt gào thét, nước mắt ứa ra.
Cô lại trông thấy Cận Chí Minh nắm lấy tay của Ôn Như đi lạc vào trong khu rừng rậm, muốn chạy đến ra sức gọi anh lại, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Trong cơn mơ, cô lại trông thấy An Kiệt nổ súng vào Cận Úy Thành.
Cô muốn ngăn cản, muốn thuyết phục An Kiệt buông tha, nhưng lời nói ra lại không có âm thanh nào.
Đường Vận chưa bao giờ thấy bản thân bất lực như vậy.
Chỉ có thể bật khóc.
“Đường Vận! Đường Vận!”
Tiếng gọi vang lên bên tai, trầm ấm quen thuộc. Đường Vận cố mở mắt ra nhưng lại nghe cả người nóng sốt đến đau đớn.
“Đường Vận!”
Đường Vận mở mắt tỉnh dậy, phía trước giống như phủ một làn sương mờ ảo trắng tinh, sau đó từ từ nhìn rõ người trước mặt:
“Cận Úy Thành! Là anh sao?”
“Đường Vận! Em không sao chứ?”
Đường Vận ngồi dậy, cánh tay bị dây truyền dịch siết lại làm cho đau đớn, cô dáo dác nhìn quanh, tinh thần rơi xuống: “Chí Minh đâu rồi?”
“Nó không đến.”
“Helen đâu?”
“Cô ấy phải trở về Anh.”
Đường Vận gục đầu xuống gối, không nhịn được bật khóc thành tiếng.
“Cận tổng! Anh nói đi em phải làm sao? Em chỉ báo hại mọi người. Hại anh.”
Cận Úy Thành ngồi trên chiếc xe lăn, chồm người tới an ủi Đường Vận.
“Em không có hại ai.”
“Cận tổng! Làm sao để trở lại tháng ngày yên bình như trước đây? Tại sao chúng ta phải dồn nhau vào những hiểu lầm mâu thuẫn. Em thật sự mệt mỏi. Anh hận em, đến cuối cùng vẫn muốn bảo vệ em.”
Cận Úy Thành im lặng.
“Đường Vận! Vậy thì chúng ta cứ làm lại từ đầu, những gì em muốn, anh cam đoan thực hiện được. Anh biết em trăn trở điều gì? Tháng ngày yên bình không phải không thể tìm lại được. Chúng ta còn lỡ hẹn ở Nga Mi Sơn, còn chưa đến vườn đào ở Giang Nam chiêm ngưỡng.”
Đường Vận rơi nước mắt, nhìn Cận Úy Thành không khỏi hổ thẹn.
Có thể quay trở lại như trước sao?
Cận Chí Minh không cần cô, còn cô thì hoàn toàn bất lực.
Trong thế giới của họ, cô bước vào thực sự khổ sở.
“Em muốn sớm trở về gặp cha mẹ và em gái.”
“Vậy thì chúng ta hẹn nhau ở Thành Đô, đi Nga Mi Sơn trước.”
Đường Vận không ngờ Cận Úy Thành vẫn còn loại nhẫn nại này đối với cô.
Anh đưa tay ra chạm vào gương mặt trái xoan nhợt nhạt đẫm đầy nước mắt. “Thư ký Đường!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook