Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân
-
Chương 52: Không tài nào tiếp nhận
Rốt cuộc đến cuối ngày Mục Duật đã không chịu nổi nữa, hắn ép sát Tư Kỳ lên tường, môi áp lên môi, ép buộc đầu lưỡi của cô dây dưa với mình. Đến lúc sắp rút hết không khí trong khoang miệng cô, hắn mới dừng lại, hơi thở nặng nề, nói:
“Nói với anh đã xảy ra chuyện gì?”
Cô im lặng, trơ mắt lên nhìn hắn, thật muốn đem toàn bộ nước bọt nhổ xuống.
Hắn nhìn cô với vẻ sợ sệt, ánh mắt tôi loạn mà chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo của cô:
“Thật xin lỗi.”
Cô vẫn đứng lặng.
“Kỳ Kỳ, chẳng phải em nói với anh sẽ cho anh cơ hội sao? Vậy thái độ bây giờ của em là gì?”
Lúc này, cô mới thờ ơ nói:
“Tôi chưa rút lại câu đó. Còn thái độ của tôi, tôi không muốn anh quản.”
“Được được, không quản, không quản.”
Hắn như một chú chó trung thành vâng lời chủ nhân, miễn là cô còn cho hắn cơ hội, hắn sẵn sàng làm mọi việc cho cô, kể cả dâng hiến mạng sống, hắn cũng dám.
Nhưng cho hắn cơ hội không đồng nghĩa với việc đồng ý.
Và cô sẽ không đồng ý, bởi lòng cô chỉ vì một câu nói đã trở thành cánh đồng hoang héo úa tối màu, trống trải, thất vọng.
Hôm sau là chủ nhật, Mễ Đào đưa hai đứa nhỏ về nhà ngoại.
Hôm nay, Tư Kỳ có hẹn cùng Đổng Liêm Trình.
Nếu không vì sự việc ngày hôm qua, có lẽ cô đã từ chối và sẽ nghĩ đến việc chấm dứt vói anh. Cô tự thấy mình đê tiện, muốn dùng anh để lấp đi khoảng trống trong tâm do người đàn ông khác mang lại.
Chỗ hẹn của họ là ở công viên sát với thành phố của anh. Lúc nhìn thấy anh, cô như đã thấy một bóng dáng của Khương Lan thứ hai. Chỉ khác là anh không cau có, anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, ngọt ngào và đầy nhu tình.
Tư Kỳ không hề biết, chỉ vì một câu “cân nhắc” của cô đã làm Đổng Liêm Trình điên cuồng lao vào làm việc không ngừng nghỉ. Anh không buồn ăn, không buồn ngủ, chỉ có làm việc mới khiến anh tạm quên đi lời nói phũ phàng đó.
Anh biết anh bây giờ rất tệ hại, nhưng anh làm sao có thể khiến cô lo lắng. Anh chống chế nói mình vài hôm trước bị bệnh để cô yên lòng.
Tư Kỳ không ngờ có một ngày mình cùng với khu vui chơi lại tràn đầy hứng thú như vậy. Không, không phải hứng thú, cô chỉ muốn mượn cảm giác của trò chơi mang lại để quên đi phiền muộn. Cô xem người bên cạnh mình thành bao tải mà kéo đi đó đây.
Điều đó làm Đổng Liêm Trình vô cùng vui sướng, cô chưa từng thoải mái như vậy trước đây.
Đến cuối buổi, cô cùng anh đi dạo vòng quanh bờ hồ. Thảm cỏ ở xung quanh xanh mướt, mềm mại, hai đôi chân trần đuổi nhau đạp lên chúng, cảm giác mát lạnh tựa như đạp lên tấm thảm làm bằng chất liệu da thú đắt tiền.
Đổng Liêm Trình đuổi được Tư Kỳ, anh cố định cô vào lòng rồi hốt hoảng bỏ ra, luống cuống nói:
“Xin lỗi em.”
Cô cười trừ, ánh mắt không hề chuyển động mà nhìn chằm chằm vào anh. Anh có hơi tiều tụy nhưng vẫn rất điển trai, đôi mắt cười rất thu hút, ánh nhìn luôn ôn như tựa nước. Vì sao từng đấy năm cô vẫn chưa yêu anh?
Bàn tay cô cố định mặt anh lại, từ từ nhắm mắt nhón chân lên.
Lần đầu tiên anh có cảm giác tim mình như nổ tung, hai tay mất tự nhiên không biết bấu víu vào đâu đành thả xuống, nhắm mắt chờ cô đến.
Môi cô phủ lên môi anh, cảm giác mềm mại đó khiến anh khao khát nhiều hơn. Mạnh bạo đặt tay lên sau ót của cô, thúc tiến đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng.
Cô mặc anh làm càn, không đáp trả cũng không từ chối, bàn tay thu về đặt lên ngực, trái tim không hề nhộn nhạo như cô tưởng.
Tư Kỳ chống tay lên ngực anh đẩy ra, cô lắc đầu kịch liệt:
“Liêm Trình, em xin lỗi, thành thực xin lỗi… hức… em không… tài nào tiếp nhận được tình cảm của anh…”
Nói xong, cô gạt nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
Trên đường đi về, Tư Kỳ rút điện thoại ra gọi cho Mục Duật. Cô muốn nghe từ chính miệng hắn nói ra, cô chọn tin tưởng hắn.
Nhưng nhận lại là tiếng tút tút kéo dài và tiếng tổng đài thuê bao. Cô gọi cho hắn năm cuộc, kết quả buông xuôi điện thoại về nhà nằm nghỉ.
Thứ hai, Tư Kỳ đến công ty, cô chưa bỏ cuộc. Hắn chưa đến thì cô đợi, nhưng đợi mãi, đợi mãi thì nhận được tin hắn đang trong bệnh viện chăm sóc vợ.
Cô nghĩ mình điên rồi, nhớ hắn đến phát điên mà đi đến bệnh viện. Kết quả nhìn thấy hắn đang ngồi bên giường bệnh của Khương Lan, hai người có vẻ nói chuyện rất vui. Được, họ vui thì cô chấp nhận mình buồn, trong lòng lại thêm một khối đá nặng đè lên.
Về đến nhà, Tư Kỳ gặp lại Mễ Đào đang trong nhà thì dọn đồ đạc. Thấy cô bước vào, cô ấy như gặp phải ma mà giật mình một phen, mặt lộ rõ vẻ bối rối.
“E… em về rồi à?”
“Ừm.”
Do mệt mỏi nên cô cũng không chú ý ở cổ cô ấy có vô số vết đỏ ám muội.
“Chị thu dọn xong chưa?”
“Còn mấy bộ quần áo của hai đứa nhỏ.”
“Để em giúp một tay.”
“Th… thôi không cần đâu, chị sắp xong rồi. Em mau vào tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương làm Tư Kỳ ngờ vực nhìn sang, cô phát hiện trên cổ Mễ Đào có dấu đỏ, ánh mắt nhìn cô ấy chằm chằm nhưng không nói gì.
Lúc sau cô bỏ vào nhà tắm.
“Nói với anh đã xảy ra chuyện gì?”
Cô im lặng, trơ mắt lên nhìn hắn, thật muốn đem toàn bộ nước bọt nhổ xuống.
Hắn nhìn cô với vẻ sợ sệt, ánh mắt tôi loạn mà chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo của cô:
“Thật xin lỗi.”
Cô vẫn đứng lặng.
“Kỳ Kỳ, chẳng phải em nói với anh sẽ cho anh cơ hội sao? Vậy thái độ bây giờ của em là gì?”
Lúc này, cô mới thờ ơ nói:
“Tôi chưa rút lại câu đó. Còn thái độ của tôi, tôi không muốn anh quản.”
“Được được, không quản, không quản.”
Hắn như một chú chó trung thành vâng lời chủ nhân, miễn là cô còn cho hắn cơ hội, hắn sẵn sàng làm mọi việc cho cô, kể cả dâng hiến mạng sống, hắn cũng dám.
Nhưng cho hắn cơ hội không đồng nghĩa với việc đồng ý.
Và cô sẽ không đồng ý, bởi lòng cô chỉ vì một câu nói đã trở thành cánh đồng hoang héo úa tối màu, trống trải, thất vọng.
Hôm sau là chủ nhật, Mễ Đào đưa hai đứa nhỏ về nhà ngoại.
Hôm nay, Tư Kỳ có hẹn cùng Đổng Liêm Trình.
Nếu không vì sự việc ngày hôm qua, có lẽ cô đã từ chối và sẽ nghĩ đến việc chấm dứt vói anh. Cô tự thấy mình đê tiện, muốn dùng anh để lấp đi khoảng trống trong tâm do người đàn ông khác mang lại.
Chỗ hẹn của họ là ở công viên sát với thành phố của anh. Lúc nhìn thấy anh, cô như đã thấy một bóng dáng của Khương Lan thứ hai. Chỉ khác là anh không cau có, anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, ngọt ngào và đầy nhu tình.
Tư Kỳ không hề biết, chỉ vì một câu “cân nhắc” của cô đã làm Đổng Liêm Trình điên cuồng lao vào làm việc không ngừng nghỉ. Anh không buồn ăn, không buồn ngủ, chỉ có làm việc mới khiến anh tạm quên đi lời nói phũ phàng đó.
Anh biết anh bây giờ rất tệ hại, nhưng anh làm sao có thể khiến cô lo lắng. Anh chống chế nói mình vài hôm trước bị bệnh để cô yên lòng.
Tư Kỳ không ngờ có một ngày mình cùng với khu vui chơi lại tràn đầy hứng thú như vậy. Không, không phải hứng thú, cô chỉ muốn mượn cảm giác của trò chơi mang lại để quên đi phiền muộn. Cô xem người bên cạnh mình thành bao tải mà kéo đi đó đây.
Điều đó làm Đổng Liêm Trình vô cùng vui sướng, cô chưa từng thoải mái như vậy trước đây.
Đến cuối buổi, cô cùng anh đi dạo vòng quanh bờ hồ. Thảm cỏ ở xung quanh xanh mướt, mềm mại, hai đôi chân trần đuổi nhau đạp lên chúng, cảm giác mát lạnh tựa như đạp lên tấm thảm làm bằng chất liệu da thú đắt tiền.
Đổng Liêm Trình đuổi được Tư Kỳ, anh cố định cô vào lòng rồi hốt hoảng bỏ ra, luống cuống nói:
“Xin lỗi em.”
Cô cười trừ, ánh mắt không hề chuyển động mà nhìn chằm chằm vào anh. Anh có hơi tiều tụy nhưng vẫn rất điển trai, đôi mắt cười rất thu hút, ánh nhìn luôn ôn như tựa nước. Vì sao từng đấy năm cô vẫn chưa yêu anh?
Bàn tay cô cố định mặt anh lại, từ từ nhắm mắt nhón chân lên.
Lần đầu tiên anh có cảm giác tim mình như nổ tung, hai tay mất tự nhiên không biết bấu víu vào đâu đành thả xuống, nhắm mắt chờ cô đến.
Môi cô phủ lên môi anh, cảm giác mềm mại đó khiến anh khao khát nhiều hơn. Mạnh bạo đặt tay lên sau ót của cô, thúc tiến đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng.
Cô mặc anh làm càn, không đáp trả cũng không từ chối, bàn tay thu về đặt lên ngực, trái tim không hề nhộn nhạo như cô tưởng.
Tư Kỳ chống tay lên ngực anh đẩy ra, cô lắc đầu kịch liệt:
“Liêm Trình, em xin lỗi, thành thực xin lỗi… hức… em không… tài nào tiếp nhận được tình cảm của anh…”
Nói xong, cô gạt nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
Trên đường đi về, Tư Kỳ rút điện thoại ra gọi cho Mục Duật. Cô muốn nghe từ chính miệng hắn nói ra, cô chọn tin tưởng hắn.
Nhưng nhận lại là tiếng tút tút kéo dài và tiếng tổng đài thuê bao. Cô gọi cho hắn năm cuộc, kết quả buông xuôi điện thoại về nhà nằm nghỉ.
Thứ hai, Tư Kỳ đến công ty, cô chưa bỏ cuộc. Hắn chưa đến thì cô đợi, nhưng đợi mãi, đợi mãi thì nhận được tin hắn đang trong bệnh viện chăm sóc vợ.
Cô nghĩ mình điên rồi, nhớ hắn đến phát điên mà đi đến bệnh viện. Kết quả nhìn thấy hắn đang ngồi bên giường bệnh của Khương Lan, hai người có vẻ nói chuyện rất vui. Được, họ vui thì cô chấp nhận mình buồn, trong lòng lại thêm một khối đá nặng đè lên.
Về đến nhà, Tư Kỳ gặp lại Mễ Đào đang trong nhà thì dọn đồ đạc. Thấy cô bước vào, cô ấy như gặp phải ma mà giật mình một phen, mặt lộ rõ vẻ bối rối.
“E… em về rồi à?”
“Ừm.”
Do mệt mỏi nên cô cũng không chú ý ở cổ cô ấy có vô số vết đỏ ám muội.
“Chị thu dọn xong chưa?”
“Còn mấy bộ quần áo của hai đứa nhỏ.”
“Để em giúp một tay.”
“Th… thôi không cần đâu, chị sắp xong rồi. Em mau vào tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương làm Tư Kỳ ngờ vực nhìn sang, cô phát hiện trên cổ Mễ Đào có dấu đỏ, ánh mắt nhìn cô ấy chằm chằm nhưng không nói gì.
Lúc sau cô bỏ vào nhà tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook