Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu FULL
-
16: Người Cha Nuôi Âm Hiểm Đáng Sợ !
_ Anh Quốc?
Thiên Ân ngây ngốc lặp lại lời nói của Tề Yến Thanh, đôi mắt trong sáng như pha lê hoang mang tột độ.
Cô ngàn vạn lần nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, đôi môi run rẩy, trước ánh mắt bình thản như lòng hồ không đáy kia, cô ngỡ ngàng lặp lại.
_ Cha nuôi nói...Anh Quốc sao?
_ Phải!
Tề Yến Thanh nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh bình thản nhìn Thiên Ân đang ngây ngốc hoang mang, gương mặt giống như không dám tin vào những gì hắn vừa nói.
_ Ta đã sắp xếp cho con theo học tại Anh Quốc, trường Royal College of Music.
_ Royal College of Music...
Thiên Ân lặp lại như một cái máy...đôi môi cô hé mở hồng phấn, đôi mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, cả cơ thể cô nóng bừng lên như phát sốt.
Không...thể nào!
Royal College of Music, được mệnh danh là tổ chức hàng đầu về Nghệ thuật biểu diễn ở cả Vương quốc Anh và Châu Âu, thành lập bởi Hiến chương Hoàng gia năm 1882, tọa lạc tại London.
Trường đào tạo từ bậc đại học đến tiến sĩ về tất cả các khía cạnh của Âm nhạc phương Tây bao gồm sáng tác, biểu diễn, lý thuyết, lịch sử âm nhạc....!Royal College of Music là một cộng đồng tài năng và xuất sắc được đánh giá cao.
Thiên Ân biết về ngôi trường này! Thậm chí là biết rất rõ! Đây là ngôi trường mà bất kì ai học nghệ thuật đều muốn tới, những học viên ở đây đều phải qua vòng loại vô cùng gắt gao, nếu như trong buổi tuyển chọn vô ý phạm dù chỉ là một sai lầm nhỏ nhất, cũng sẽ bị loại thẳng tay.
Hàng tháng học viên đều phải trải qua những buổi sát hạch nghiêm ngặt, nếu không vượt qua quá ba lần cũng sẽ bị loại.
Royal College chỉ phục vụ chủ yếu cho dòng dõi Hoàng gia Anh và Hoàng gia Châu Âu, những du học sinh khác nếu có thuộc hàng vô cùng xuất chúng cũng phải may mắn lắm mới được nhận vào, để được vào được đây nhập học ít nhất cũng phải đủ 16 tuổi, không bao giờ có trường hợp ngoại lệ! Vì như vậy, nên Thiên Ân từ đầu vốn đã không có hi vọng, nên mới lựa chọn ngôi trường tại Pháp.....Vậy mà thật không ngờ cha nuôi đã sắp xếp đâu vào đấy về việc nhập học của cô tại đây!
Tề Yến Thanh - cha nuôi của cô, rút cuộc thế lực của hắn lớn đến mức nào, tại sao lại có thể mang một chuyện không tưởng như vậy giải quyết trong vòng chưa đến một tuần lễ chứ?
Không cần đơn xin nhập học, không càn qua kỳ phỏng vấn, không cần tiến hành kiểm tra...Chỉ một lời nói của cha nuôi " Được! " là mọi chuyện coi như xong!
Thiên Ân thật sự không dám tin, cũng không muốn tin....người cha nuôi trước mặt....rút cuộc là người như thế nào, lại có thể một tay che trời như vậy?
Ngôi trường trong mơ cô cũng không dám mơ kia, cha nuôi thật sự.....cho cô nhập học được rồi sao?
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân, đôi môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, chẳng cần cô nói, hắn cũng dễ dàng đọc được sự ngỡ ngàng như không tin nổi vào tai mình kia trong mắt Thiên Ân là mang ý gì....
Mà Tề Yến Thanh cũng không lên tiếng, bóng dáng cao lớn đẹp đẽ mà ưu nhã bá đạo kia bước về phía chiếc ghế trống, tao nhã ngồi xuống.
Hắn cởi cúc áo âu phục đắt tiền, để lộ ra thân mình cân đối tiêu chuẩn, đôi chân thon dài vắt lên nhau, nhàn nhạt lôi từ trong túi ra một hộp xì gà và một chiếc bật lửa bằng vàng.
Hắn đặt hai thứ ngay ngắn trên bàn, nhàn nhã ngả lưng ra ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn Thiên Ân bối rối ở phía xa.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé con mới mười ba tuổi đầu, so với một kẻ đã ba mươi mốt tuổi, lăn lộn giữa hai giới hắc bạch để đạt được vị trí như ngày hôm nay giống như Tề Yến Thanh, Thiên Ân giống như một món con búp bê xinh đẹp, biết nói biết cử động, bất lực nằm trong tay hắn, để cho hắn mặc sức mà chơi đùa.
Mà Thiên Ân cũng còn quá ngây thơ, từ năm sáu tuổi đã được hắn bao bọc, sống trong nhung lụa, cuộc sống vô lo vô nghĩ, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thứ duy nhất cô biết chỉ là Bạch Trà thành, giống như một đóa hoa xinh đẹp trong tủ kính, làm sao có thể chống đỡ được với một kẻ dặn dày kinh nghiệm như Tề Yến Thanh.
Bây giờ trong đầu cô đang ngập tràn những mảnh kí ức tuy ít ỏi, rời rạc nhưng vô cùng sắc nét về hắn, về lần cô yên tâm ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn trên đường về biệt thự, về hình ảnh hắn quỳ xuống đi giày mới cho cô, về lúc hắn tỉ mẩn cắt thức ăn bỏ lên dĩa cho cô, về lúc hắn ôm cô sốt miên man chạy một mạch lên phòng, giận dữ gọi bác sĩ....
Tất cả, tất cả như những đợt thùy triều nối tiếp, đánh úp lên những hình ảnh đáng sợ trong đầu cô, khiến cho tâm trí Thiên Ân một mảng hỗn loạn, không biết đâu là trắng, đâu là đen, không biết đâu là đúng, đâu là sai nữa?
_Giáo sư của con nói, con rất muốn đến London nhập học tại Royal College, vậy mà khi ta hỏi, con lại nói là con muốn đến Pháp, còn diễn như mê thích lắm....Con nghĩ ta không nhìn ra sao?
Tề Yến Thanh mỉm cười, ánh mắt lóe sáng như thú dữ đang từ từ nhấm nháp từng đợt phòng vệ đang dần bị nới lỏng của Thiên Ân.
_ Con sợ rằng không có cơ hội nhập học tại Royal College nên từ đầu đã không nói cho ta biết....còn làm như thực sự yêu thích ngôi trường tại Pháp đó lắm......Muốn qua mắt ta? Con không biết ta quan tâm con nhiều đến thế nào sao?
_ Cha....nuôi?
Thiên Ân thì thầm gọi tên hắn, lại nghe thấy lần đầu tiên hắn cười ra tiếng.
_ Ta đã nói ta sẽ luôn mang lại những gì tốt nhất đến cho con! Chỉ cần con thích, bất cứ thứ gì ta đều đáp ứng!....Vậy mà....
Ánh mắt Tề Yến Thanh sắc bén xoáy thẳng vào gương mặt đang phiếm hồng của Thiên Ân, từng lời, từng lời nói nhẹ nhàng được tuôn ra trầm ổn, mà Thiên Ân nghe như sét đánh bên tai.
_ Con lại ngày đêm muốn rời bỏ ta!
Trái tim trong lồng ngực Thiên Ân đập đến nhói một cái, hơi thở dồn dập, má đỏ lựng lên, những lời nói của Tề Yến Thanh nhẹ nhàng xoáy thẳng vào tim đen của cô.
Theo bản năng, Thiên Ân liều mạng lắc đầu.
_ Cha nuôi....con không dám có ý đó!
_ Thật sao?
Tề Yến Thanh hỏi lại, gương mặt mang đầy ý cười nhàn nhạt, thanh âm trầm tính khàn khàn vang lên.
_ Vậy mà ta tưởng con có âm mưu đến năm mười tám tuổi sẽ tìm mọi cách rời khỏi Bạch Trà thành, cắt đứt liên lạc với ta cơ đấy!
Thiên Ân hoảng hốt nhìn cha nuôi, hắn nửa đùa nửa thật, biết mà làm như không biết, đơn giản đem toàn bộ suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng cô một lời nói ra bằng hết.
Từ đầu, toàn bộ suy tính trong đầu cô, cha nuôi đã biết không sót một chuyện gì!
Thiên Ân cảm thấy Tề Yến Thanh lúc này thật sự rất giống quỷ Satan quyến rũ mà tàn nhẫn, đem toàn bộ bí mật sâu kín nhất của tội đồ ra trải ra trên bàn, từ từ từng bước từng bước một nhấm nháp.
_ Ta đâu vô cớ tức giận với con như vậy! Con nghĩ xem, một người làm cha như ta, đứa con ta hết mực yêu thương nuôi nấng lại căm ghét ta đến mức chỉ muốn rời bỏ ta mà đi.....Nếu con là ta, con có tức giận không? Có đau đớn không?
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng hỏi Thiên Ân, từng câu, từng câu giống như đọc lệnh phán quyết, mang toàn bộ sai lầm gieo hết lên lên trên cơ thể cô, len lỏi vào tâm trí cô, từng chữ đánh gục, khiến cho Thiên Ân chột dạ thật sự nghĩ, trong chuyện này, người sai.....hóa ra chính là cô!
Đấy là một điểm rất mạnh, và cũng vô cùng đáng sợ ở Tề Yến Thanh!
Hắn là người luôn luôn biết cách đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương, biết cách xoáy thẳng vào tâm lý của người đối diện, từng bước, từng bước thao túng, khiến cho đối phương cuối cùng sẽ biến thành con cừu non ngoan ngoãn, không thể phản kháng!
_ Con muốn gì, thích gì, ta đều đáp ứng! Con muốn học vĩ cầm, ta mời giáo sư giỏi nhất nước về dạy cho con.
Con muốn đi học ở trường hàng đầu thế giới, ta đáp ứng cho con! Điều duy nhất ta cần ở con...là ngoan ngoãn vâng lời ta, ở bên ta....con lại rất nhiều lần làm ta thất vọng!
Thanh âm của Tề Yến Thanh giống như tiếng rừng xào xạc, mà Thiên Ân lại như lạc vào khu rừng đó, bất lực không tìm được lối ra.
_ Con vì người khác mà nổi giận với ta, căm hận ta.....Con hiểu cảm giác bị người mình thương yêu nhất phản bội...đau đớn thế nào không?
Thiên Ân ngước mắt nhìn Tề Yến Thanh, gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc mệt mỏi của hắn vô lực tựa vào những ngón tay dài tinh tế, my tâm nhíu chặt, lộ ra sự buồn bã khiến cho cô sợ đến toát mồ hôi.
Cô nhìn thấy cha nuôi lạnh lùng bá đạo, cũng nhìn thấy cha nuôi lãnh khốc vô tình, cũng thấy cha nuôi thập phần ưu nhã.....nhưng vẻ mặt buồn bã bất lực này, là lần đầu tiên cô thấy!
Còn khiến cô sợ hãi gấp mười lần lúc hắn nổi giận!
Thiên Ân nhìn hình dáng mệt mỏi của hắn, lại nhớ lại những lời nói của hắn, từng câu từng câu chuẩn xác đến nổi da gà, đầu óc cô mờ mịt....rồi cô nghe thấy giọng nói mình vang lên, khiến chính cô cũng ngạc nhiên...
_ Cha nuôi....con sai rồi!
Thanh âm trong vắt đầy hối hận của Thiên Ân vang lên, khóe miệng khắc nghiệt của Tề Yến Thanh nhếch lên một nụ cười tà mị, ánh mắt hắn sáng lóe lên lạnh lẽo.
Trẻ con....thì mãi cũng chỉ là trẻ con mà thôi!
Hắn nhìn Thiên Ân bối rối cúi đầu, hai tay bám chặt lấy gấu váy, hàng mi dài cụp xuống, bàn tay hắn đưa ra, làm một cử chỉ mời gọi rất lịch lãm.
_ Con lại đây!
Thiên Ân nhẹ nhàng đứng dậy, xinh đẹp nhu mì, giống như một đóa hoa trà thanh khiết, từng bước từng bước tiến gần về phía hắn.
_ Giúp ta hút thuốc!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng sai khiến, đối tay hắn vươn ra bám lấy vòng eo thon thon của Thiên Ân, kéo cô sát lại mình.
Mùi gỗ tuyết tùng sang trọng ngập tràn hơi thở, Thiên Ân cũng không có ý định muốn giãy ra, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cẩn thận mở hộp xì gà, lấy ra một điếu, đưa lên miệng hắn.
Tề Yến Thanh lắc đầu, những ngón tay thon dài của hắn đỡ lấy điếu xì gà trên tay cô, nhẹ nhàng đưa lên trước đôi mắt ngơ ngác của Thiên Ân, dịu dàng chỉ dẫn.
_ Con xem điếu xì gà trên tay ta, đây là điếu xì gà đã được cắt đầu gọn gàng, nếu như sau này gặp điếu xì gà còn chưa cắt, con phải cắt giúp ta trước khi đưa cho ta, biết chưa?
_ Dạ!
Thiên Ân ngây ngốc gật đầu, nhìn hắn tao nhã đưa xì gà lên môi, đôi tay nhỏ bé run run bật lửa giúp hắn.
Ánh lửa đưa gần hơn, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm như hố sâu không thể thấy đáy, nhìn xoáy vào Thiên Ân.
Ánh lửa lung linh trong mắt hắn, vừa ma mị, vừa quyến rũ.
Mà Tề Yến Thanh cũng nhìn thấy ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt trong vắt của Thiên Ân, long lanh như ngọc phỉ thúy, đẹp đẽ vô cùng.
Làn khỏi thơm ngát tỏa ra, trong làn khói, gương mặt tuấn mỹ của Tề Yến Thanh càng trở nên phiêu dật mơ hồ, khiến Thiên Ân ngắm nhìn say sưa.
Bàn tay hắn bám vào eo cô khẽ kéo lại gần hơn, dịu dìu nói, làn khói tỏa ra từ đôi môi hắn bay bổng trong không khí.
_ Ta dẫn con đi thăm Kính Hàm!
Thiên Ân kinh ngạc nhìn Tề Yến Thanh đang mỉm cười trước mặt.
Thăm......Kính Hàm ?
****
Thiên Ân bước vào hành lang, đi tới phòng bệnh của Kính Hàm.
Cả hành lang rộng không có lấy một bóng người, ngoài hai tên vệ sĩ đứng gác ngoài cửa phòng....Cả tầng này, chỉ để dành phục vụ cho Kính Hàm sao?
Tề Yến Thanh đi đằng sau cô, dáng người tao nhã mạnh mẽ, khí chất phi phàm, chiếc áo ngoài của bộ âu phục được choàng trên vai Thiên Ân, bàn tay hắn đặt trên vai cô, vững vàng, sở hữu.
Phía sau lưng là bốn tên vệ sĩ khác trang nghiêm theo sát.
_ Tề tổng!
Hai tên vệ sĩ cúi đầu đồng thanh nói, Tề Yến Thanh gật đầu, lạnh giọng phân phó.
_ Ở đây tạm thời không cần các ngươi! Lui xuống đi!
_ Thuộc hạ tuân lệnh!
Hai tên vệ sĩ lập tức rùi về sau, Tề Yến Thanh tận tay mở cửa cho Thiên Ân, giữ cửa cho cô.
Hắn rất cao, bóng người phủ xuống cô, thanh âm nhàn nhạt bình đạm.
_ Con vào trong đi! Ta sẽ ở bên ngoài đợi!
Thiên Ân ngạc nhiên nhìn Tề Yến Thanh....cha nuôi....cho cô một mình nói chuyện với Kính Hàm?
_ Đừng nói lâu quá! Cậu ta còn phải nghỉ ngơi!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, không để ý đến gương mặt ngạc nhiên của cô, nhẹ tay đóng cửa lại.
Thiên Ân thở ra một hơi, hai tay bất giác kéo chiếc áo sát hơn, nhẹ chân bước đến.
Kính Hàm nằm trên giường bệnh, máy móc hiện đại xung quanh hiện đủ loại thông số, cánh tay phải quấn băng trắng toát.
Thiên Ân nhìn gương mặt nghiêm nghị như tượng tạc khép mắt yên lặng có phần mệt mỏi, trù trừ muốn tiến đến mà lại thôi.
Nhưng dường như Kính Hàm đã bị tiếng động của cô đánh thức, đôi mắt anh mở choàng ra nhìn về phía Thiên Ân, khi nhận ra đấy là cô, ánh mắt khắc nghiệt đột nhiên chuyển thành ngỡ ngàng, còn thoáng chút dịu dàng trong đó.
Anh vội vàng ngồi dậy, Thiên Ân thấy vậy vội vàng tiến đến đỡ Kính Hàm, thanh âm nhẹ nhàng đầy lo lắng.
_ Tiểu...thư?
_ Kính Hàm....ngài còn chưa khỏe, đừng ngồi dậy!
Thiên Ân thấy Kính Hàm muốn trở mình ngồi dậy, vội vàng tiến tới, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực anh ngăn lại.
Cảm nhận được nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, thật giống cha nuôi....
_ Tiểu thư....sao cô lại tới được đây?
_ Cha nuôi đưa tôi tới đây thăm ngài!
_ Tề....tổng?
Thiên Ân dịu dàng trả lời, lại thấy trong gương mặt điềm tĩnh của Kính Hàm lộ ra tia kinh ngạc, giống như anh vừa nghe được một thông tin không thể tin nổi vậy.
_ Bác sĩ nói ngài nghỉ ngơi ba ngày nữa là mới được xuất viện.
Tuần sau tôi đi rồi, chắc không kịp gặp lại ngài, tôi tới đây muốn tạm biệt ngài! Cũng muốn xin lỗi ngài!
Thiên Ân áy náy lên tiếng, nhìn cánh tay quấn băng trắng toát của Kính Hàm, cảnh tượng đáng sợ ở Bạch trà thành lại hiện ra rõ rệt khiến cô thoáng chốc run rẩy.
_ Tiểu thư...xin cô đừng nói vậy! Là tôi làm sai! Không phải lỗi của cô!
_ Không! Là lỗi của tôi! Là tôi khiến cho cha nuôi tức giận, khiến cho ngài bị liên lụy! Đều là lỗi của tôi!
Kính Hàm hốt hoảng nhìn vẻ mặt yếu đuối hối hận của Thiên Ân....Anh sợ hãi đến toát mồ hôi.
Thiên Ân lại như không nhận ra biểu cảm trên gương mặt anh, nhẹ giọng ẩn nhẫn, còn áy náy giải thích.
_ Cha nuôi tuy có chút đáng sợ, tính cách cũng kỳ lạ...nhưng ông ấy rất thương tôi!
Gương mặt Kính Hàm trắng bệch, mồ hôi rịn trên trán nhìn Thiên Ân bình thản trước mặt...
Tề tổng....Rút cuộc đã làm thế nào...tẩy não Thiên Ân?
Ngài ấy.....thật sự quá đáng sợ rồi!
_ Ngài mệt rồi sao?
Thiên Ân nhìn Kính Hàm, lại tưởng như anh đang mệt, liền nhẹ giọng hỏi, bàn tay mát rượi áp lên trán đấm mỗ hôi của anh, dịu dàng giúp anh kiểm tra nhiệt độ.
_ Tiểu thư....
Kính Hàm hốt hoảng lên tiếng gọi.
Thiên Ân bối rối nhìn biểu hiện kích động của anh, mở to mắt lo lắng hỏi.
_ Có chuyện gì sao?
Đôi môi Kính Hàm giật lên, đột nhiên, một luồng khí lạnh toát thổi sâu vào tận xương tủy....
Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa, cứng người khi thấy Tề Yến Thanh đang đứng yên lặng nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo mang đầy sát khí đe dọa.
Cổ họng Kính Hàm đột nhiên như bị ai bóp chặt.
Thiên Ân bên cạnh lo lắng nhìn anh, cô đặt tay lên ngực anh, nhẹ giọng hỏi.
_ Ngài không sao chứ? Ngài khó chịu ở đâu sao?
Đôi mắt Kính Hàm hướng về vẻ mặt trong sáng của Thiên Ân, đôi môi anh run rẩy, ánh mắt day dứt.....nhưng cuối cùng, lời nói anh thốt ra lại là...
_ Tôi muốn chúc tiểu thư....Lên đường thật bình an!
Thiên Ân mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhu mì, gật nhẹ đầu nói với anh.
_ Ngài cũng phải mau khỏe lại! Có thời gian rảnh,,,,tôi mong ngài sang thăm tôi!
Kính Hàm nhìn gương mặt Thiên Ân, nụ cười quá đỗi vô tư khiến cho anh....càng không thể mở lời!
_ Tôi....xin hứa với tiểu thư!
_ À còn có chuyện này....tôi muốn nhờ ngài!
Thiên Ân nhẹ giọng nói, bàn tay đưa ra một phong bì trắng thơm ngát, nhẹ nhàng đặt lên tay Kính Hàm.
_ Bên trong là thư tôi gửi Cha Dương ở cô nhi viện cũ, chắc ngài con nhớ! Cha nuôi không muốn tôi quay lại nơi đó, nên tôi đành nhờ ngài gửi thư tới Cha Dương! Nội dung bên trong chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe và nói tôi sắp đi du học...Mong ngài giúp tôi gửi thư, đừng từ chối!
Kính Hàm cầm lá thư nhỏ nhắn trong tay, gương mặt bình thản mà cứng ngắc, anh nở nụ cười, gật đầu.
_ Tôi sẽ gửi thư giúp tiểu thư! Xin tiểu thư yên tâm!
_ Vậy xin nhờ ngài! Cũng không còn sớm, tôi không làm phiền nữa, ngài nghỉ ngơi đi!
Thiên Ân nhẹ nhàng đứng dậy, lập tức cánh cửa phòng Kính Hàm mở ra, Tề Yến Thanh đứng ở bên ngoài giữ cửa cho cô, ánh mắt mang đầy ẩn ý liếc nhìn Kính Hàm.
_ Chúc ngài ngủ ngon!
_ Tạm biệt tiểu thư....
Kính Hàm nhìn Tề Yến Thanh, thanh âm chất chứa, lạnh lùng.
_ Tề tổng!
_ Nghỉ ngơi cho tốt! Đừng quá lo công việc!
Tế Yến Thanh nhẹ giọng nói, âm lực không cao không thấp mà chứa quá nhiều ẩn ý, Thiên Ân cúi chào Kính Hàm và bước ra khỏi cửa, hắn cũng đóng cánh cửa lại phía sau lưng.
Trong phòng vắng chỉ còn một mình Kính Hàm, anh lặng người, nhìn lá thư trong tay....
Giây phút sau, anh vo viên lại, nhằm về phía thùng rác ném xuống.
Phong thư dúm dó chuẩn xác rơi vào trong, bất động..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook