Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái
-
Chương 116: 116: Cuộc Gọi Không Ngờ Tới
Hai viên cảnh sát lăm lăm súng trong tay, từng bước từng bước nhẹ chân như sợ động đến cả cỏ mọc dưới chân mình, từ từ từng bước tiến về phía xe cứu thương.
Đằng sau lưng, tiếng còi hú vẫn náo động cả một vùng, những âm thanh với tần số váng óc và ánh đèn lập lòe xanh đỏ…Hai người trao cho nhau ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ khàng bước tới….
Sau khi nhận được điện thoại từ Nhiếp Phong, cảnh sát trưởng Triều Văn ngay lúc đó đã lập tức cho kiểm tra CCTV trong khu Trung tâm Thương mại.
Kết quả đúng là có nhìn thấy một người lao công khả nghi đẩy một chiếc thùng phi xanh trà trộn vào đám đông hỗn loạn, sau đó biến mất, và cả dáng vẻ thương tích đáng ngờ của Lyly nữa!
Ông lập tức cho đánh dấu người lao công khả nghi đó, tiến hành điều tra hiện trường, lấy lời khai của một số nhân chứng được giữ lại sau vụ hỗn loạn và cả mấy tên diễn viên đóng thuê, phát lệnh truy nã…Đồng thời âm thầm sai người tiếp cận Lyly.
Lyly hiện giờ đang được chăm sóc y tế trong xe chuyên dụng, và có cả cảnh sát bảo vệ kiêm giám sát.
Điều quan trọng là không thể bứt dây động rừng, tuyệt đối không được để cho cô ả có mối nghi ngờ…Vậy nên hai người cảnh sát đang áp sát vô cùng cẩn trọng.
Tiếng còi xe cứu thương náo động, những bước chân chậm rãi đầy căng thẳng của hai viên cảnh sát chầm chậm từng bước từng bước dò dẫm tới, căng thẳng đến mức mồ hôi toát ra lấm tấm trên gương mặt.
Siết chặt hơn họng súng trong tay, hai người chia làm hai hướng…rồi lập tức lao vào!
_ ĐỨNG YÊ….!!!
Tiếng hô vừa vang lên đã tắc nghẹn lại trong cổ họng.
Gương mặt của hai người trắng bệch đi, cắt không còn giọt máu, như thể đi đêm mà bất chợt gặp ma!
Chiếc xe cứu thương đỗ ở nơi khuất, vì bảo đảm danh tính của nhân chứng không bị cánh phóng viên chụp ảnh dòm ngó, một phần vì đặc thù đặc trưng của ngành y là luôn phải giữ yên tĩnh cho bệnh nhân...vô hình chung sự biệt lập đó lại tạo nên một hiện trường hoàn hảo để những kẻ tâm thần như Lyly thỏa sức giết chóc mà không bị để ý.
Trên xe cứu thương, là xác của hai bác sĩ, cổ họng của họ bị rạch bởi một đường cắt rất gọn gàng, máu đỏ từ vết rạch trên cổ thấm xuống áo, ướt đẫm cả chiếc áo blouse trắng, mùi máu tanh lợm giọng, máu bắn tóe cả lên cánh cửa xe từng vệt dài ghê rợn...!
Ngay cạnh đó, là xác của viên cảnh sát làm nhiệm vụ theo dõi và bảo vệ Lyly, bây giờ cũng chỉ còn là một cái xác không hồn, với tròng mắt trắng dã dựng ngược lên, và một con dao mổ đâm xuyên từ yết hầu lên vòm họng...Máu tươi róc rách chảy từ vết rạch đó xuống...!
Con dao mổ cắm trên cổ họng viên cảnh sát được vứt bỏ lại tại hiện trường, có khả năng là hung khí đã gây ra vụ thảm sát này.
Hai viên cảnh sát chân đã hóa đá, đầu ngón tay lạnh toát khi chứng khiến ba cái chết thảm khốc chất đống trong thùng xe...Một người cố gắng hết sức mới nhấc được chiếc bộ đàm lên, thanh âm run rẩy lào xào như tiếng cát sỏi đang nghiến dưới gót giày...!
_ Báo....Báo cáo....Nhân chứng....không...Nghi phạm Lyly đã giết hại hai bác sĩ và một cảnh sát viên.
Hiện giờ đã bỏ trốn! H...Hết!
Đôi môi trắng bệch, viên cảnh sát nhìn về phía người đồng nghiệp bên cạnh, ánh mắt của người này ghim chặt vào ba xác chết...ngập ngừng mãi mới thốt ra được một câu....!
_ Vốn dĩ người phải tới giám sát nhân chứng là mình.
Nhưng mình lại đổi ca trực cho cậu ấy vì hôm nay cậu ấy phải về nhà sớm....Đáng lẽ người nằm ở đó, vốn dĩ là mình rồi....!
Thật....may!
****
_ CÁC CẬU LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? CÔ TA VỪA LÀ NHÂN CHỨNG! VỪA LÀ NGHI PHẠM! CÁC CẬU CANH GÁC CÁI KIỂU GÌ VẬY? TẤT CẢ MAU LÀM KIỂM ĐIỂM CHO TÔI! TẤT CẢ CÁC CẬU SẼ BỊ KỈ LUẬT!
Cảnh sát trưởng Triều Văn gào thét, đập bàn đập ghế làm một trận lôi đình.
Cảnh tưởng giấy tờ cùng mọi thứ trong tầm tay ông với tới được đều bị ném đến tơi tả.
Những viên cảnh sát dưới cấp cắn răng đứng chịu la mắng, chỉ duy nhất có một người chẳng màng đến cảnh gà bay chó chạy kia!
Ngô Lỗi ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng lạnh bằng cõi lòng tan nát của anh lúc này.
Chiếc vòng cổ hoa hồng nạm kim cương cứ phát sáng lấp lánh trên những đầu ngón tay chi chít về thương của Ngô Lỗi, rọi vào lòng mắt âu sầu đầy tội lỗi của Ngô Lỗi như trêu ngươi...!
Ngô Lỗi lau bàn tay xây xước ròng ròng máu chảy vào chiếc áo sơ mi xộc xệch, không muốn để máu làm dính ra sợi dây chuyền của Giai Kỳ....Bên cạnh tiếng của cảnh sát trưởng Triều Văn vẫn cứ vang lên ầm ầm không ngớt, Ngô Lỗi hít vào môi hơi, tiếng thở dài nặng nề vang lên, nghe còn rõ rệt hơn những tiếng quát mắng ầm ĩ ấy...!
Cảm giác bất lực cứ như một đám nấm mốc, từ từ ăn mòn tâm trạng ủ dột của Ngô Lỗi, có thể nhấn chìm anh trong nỗi ân hận tuyệt vọng...thì đột nhiên..
_ Lôi tiên sinh!
Tiếng ai đó vang lên, vang vọng rõ rệt...Mọi thứ xung quanh lập tức trở nên im bặt, bao gồm cả tiếng quát mắng của cảnh sát trưởng Triều Văn, và cả nhịp thở của Ngô Lỗi.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, quen thuộc tới nỗi Ngô Lỗi nấp dưới hàng loạt bàn ghế che kín vẫn có thể cảm nhận được Lôi Triệt đang bước từng bước về phía mình...và ngay khi bước chân của Lôi Triệt dừng trước mặt mình....!
Đầu gối của Ngô Lỗi lập tức quỳ sập xuống đất!
Đôi mắt ưng sắc bén của Lôi Triệt dừng lại trên dáng người cao lớn đang quỳ trước mặt mình, quét qua gò má bầm tím và khóe môi rách tướm máu, cùng bàn tay xước xát chảy máu đang siết lấy chiếc vòng cổ của Giai Kỳ.
Một tia xót xa thoáng hiện qua...!
Đỉnh đầu của Ngô Lỗi cúi rất thấp, thân thể vững vàng và bàn tay siết chặt, đôi mắt khẽ nhắm chặt lại, nghiến răng chờ sự tức giận bừng bừng của Lôi Triệt chuẩn bị giáng xuống...!
Nhưng Ngô Lỗi chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy điều gì xảy ra...!
Hít vào một hơi, Ngô Lỗi đánh liều thở mạnh, ngẩng đầu lên...ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt sắc bén lạnh ngắt của Lôi Triệt.
Cảm giác lúc đó so với việc giữa đêm mùa đông xuống tới âm độ bị xách đầu tống xuống thùng nước đá, chắc cũng từa từa như nhau.
_ Cậu đang làm gì vậy?
Lôi Triệt trầm giọng hỏi, thanh âm không lớn nhưng vì không gian xung quanh im phắc, làm cho câu hỏi của hắn lại trở nên rõ ràng một cách đáng sợ..
_ Thuộc hạ...Lôi tiên sinh! Tất cả là lỗi của thuộc hạ! Thuộc hạ đang tạ lỗi với ngài!
Thanh âm có chút ngại ngần vang lên, Ngô Lỗi nghiến răng nghiến lợi chờ đợi...nhưng Lôi Triệt vẫn như cũ, chẳng hề tỏ ra bất kì phản ứng nào gọi là nổi giận...!
Mà ngược lại, hắn còn bật cười...!
Tiếng cười của hắn khiến Ngô Lỗi ngẩn cả ra...!
Đột nhiên, gò má bầm tím của anh cảm thấy một sự ram ráp nhẹ.
Định thần lại mới nhận ra là bàn tay đeo găng của Lôi Triệt đang vỗ nhẹ lên gò má bầm tím của mình.
_ Không phải lỗi của cậu! Đứng lên đi!
Ngô Lỗi bị cử chỉ của Lôi Triệt làm cho cảm động.
Thật lòng anh đã nghĩ, lúc Lôi Triệt tới nơi, nhất định anh sẽ hứng chịu một trận lôi đình của hắn, không thể nào tránh né được.
Nhưng hiện thực ngay trước mắt lúc này thật khiến anh bất ngờ tới đờ đẫn...!
Đối với tất cả mọi người có mặt trong căn phòng, việc Ngô Lỗi trung thành tới mức này vô cùng khó tin, nhưng đối với Tề Yến Thanh, hình ảnh Ngô Lỗi quỳ trước mắt Lôi Triệt để nhận lỗi đối với hắn có thể nói là không xa lạ...Bởi vì bên cạnh hắn không phải còn có Kính Hàm sao?
Nhưng đối với Nhiếp Phong, nhìn thấy cảnh tượng trên đối với hắn giống như bị sát thương vậy.
Tề Yến Thanh suýt nữa thì không nén được cười khi nghe thấy tiếng thở dài đầy ghen tị của Nhiếp Phong vang lên bên tai...!
_ Mình nhất định phải dụ bằng được Ngô Lỗi về làm việc cho mình!
_ Nhìn thấy cậu ta trung thành như vậy cậu nghĩ cậu có khả năng không? Xem ra cậu đi hỏi thử Kính Hàm có khi còn dễ hơn đấy....!
Thanh âm trầm thấp mỉa mai của Tề Yến Thanh vang lên, càng làm gương mặt của Nhiếp Phong trở nên chua chát...!
_ Đừng tưởng thế là hay!
Ngô Lỗi đứng dậy, trước mặt Lôi Triệt vẫn cúi đầu rất thấp vì sự hổ thẹn trong lòng.
Cho dù Lôi Triệt rộng lượng không truy cứu, nhưng anh vẫn không dám ngẩng đầu lên trực diện nhìn hắn.
Lòng tự trọng của anh không cho phép mình làm điều đó, nhất là khi anh không thể bảo vệ được Giai Kỳ.
Lôi Triệt quay người bước tới phía cảnh sát trưởng Triều Văn.
Phong thái vẫn đĩnh đạc bình lặng, nhưng gương mặt tiều tụy và ánh mắt hoảng loạn của hắn thì không thể che dấu...!
_ Thế nào rồi?
_ Thưa...thưa Lôi tiên sinh....Đến giờ thì...!
_ Lôi Triệt!
Một giọng nói đĩnh đạc, vô cùng có sức nặng vang lên phía sau.
Lôi Triệt quay đầu lại, nhìn người vừa bước vào...!
Lập tức toàn bộ cảnh sát trong phòng đồng loạt đứng phắt dậy, cung kính cúi đầu.
_ Kính chào Thư ký Phan!
_ Chú Phan!
Lôi Triệt lịch sự cúi chào, bàn tay đưa ra lập tức được người kia nắm lấy, siết lại khi bàn tay còn lại vỗ vỗ lên bờ vai của Lôi Triệt vô cùng thâm tình.
Phan Nhậm Luân là Trợ lý cao cấp của Bộ Trưởng Bộ công an, là người mà Lôi Triệt có mối giao tình hết sức hữu hảo.
Vụ án Phi Điểu năm đó của Tề Yến Thanh, chính là nhờ người này tác động giúp đỡ.
_ Bộ trưởng vừa nghe thấy tin liền rất sốt ruột.
Nhưng vì ngài đang cùng một số quan chức cấp cao có cuộc họp bí mật, nên đã trực tiếp chỉ đạo tôi tới gặp cậu! Mọi lực lượng cảnh sát của thành phố đều đã được huy động! À....Cả Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong cũng ở đây rồi đúng không?
_ Chú Phan!
Hai người lập tức đáp lễ.
Phan Nhậm Luân gật đầu, rồi lập tức hướng về phía Lôi Triệt, gấp gáp hỏi.
_ Sao hả? Tình hình sao rồi?
_ Chú Phan! Cám ơn chú! Cháu cũng vừa mới tới thôi! Tình hình ra sao thì phải chờ Cảnh sát trưởng nói!
Triều Văn vừa nghe thấy Lôi Triệt nhắc tới tên mình, lại thấy ánh mắt của vị quan chức cấp cao mà mình chưa bao giờ mơ tới có dịp được gặp mặt.
Dưới áp lực kinh hồn, cả người ông đơ cưng, lập tức biến thành con gà mắc tóc, ấp a ấp úng...!
_ Dạ! Thưa sếp, chuyện....chuyện là....!
Nhưng chưa kịp nói thành câu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lôi Triệt vang lên dồn dập như thúc giục...!
Lôi Triệt vội vàng rút điện thoại ra, dòng chữ hiện trên màn hình khiến lòng mắt của Lôi Triệt chợt hoảng loạn...!
Đến đầu ngón tay của Lôi Triệt cũng run bắn lên khi lướt qua màn hình...!
_ Quân...Quân Tường...!
Phải là...em đó không?
******
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
Đừng quên ấn FOLLOW TÀI KHOẢN của Kỳ Kỳ để nhận chap mới và truyện mới hàng ngày sớm nhất nha ❤️
Yêu thương ~ Thư Kỳ????.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook