Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình
Chương 70: Lần đầu tiên

Nhiếp Phong bế Lam Nghi trong tay, lần đầu tiên suốt 35 năm dài thật dài, hắn mới đích thân bế một người phụ nữ.

Đôi mắt sắc bén, sâu thẳm và thông tuệ với ánh nhìn tràn đầy nỗi khao khát cùng sự áp chế như của loài sói đầu đàn xoáy thẳng vào gương mặt xoay nghiêng của Lam Nghi.

Sống mũi cao thẳng tắp, hàng mi dài rợp bóng và đôi môi căng mọng hé mở, gò má phiếm hồng nóng rẫy sau cơn kích tình vừa qua khiến Lam Nghi khoác lên dung mạo mình một vẻ quyến rũ tới nghẹt thở…

Trong vòng tay của Nhiếp Phong, cơ thể của Lam Nghi rung lên như cánh bướm, từng nhịp thở nồng nàn, khuôn ngực dưới góc nhìn của Nhiếp Phong lấp ló căng mịn mời gọi…

Vẻ đẹp của Lam Nghi thật sự rất lạ….Vừa gợi cảm, vừa cá tính, vừa mềm mại lại có chút khô cứng, giống như những ma sơ xinh đẹp trong bộ trang phục tu sĩ đen xì thùng thình.

Đêm nay hắn sẽ là Quỷ dữ, xé toạc đi lớp áo tu sĩ xấu xí ấy, tước đoạt đi sự thanh khiết của cô!

Cho dù điều ấy có phải khiến hắn xuống địa ngục đi chăng nữa!

Những bước chân dồn dập của Nhiếp Phong dừng lại trước cửa phòng ngủ…Căn phòng ngủ luôn đóng kín của hắn, Lam Nghi không hề biết có gì đằng sau cánh cửa gỗ đen kịt đó!

_ Em muốn anh dịu dàng…hay mãnh liệt?

Câu hỏi đột ngột vang lên, cùng với thanh âm còn nồng nàn của Nhiếp Phong, hòa cùng sự kiềm chế tới kiệt quệ trong hắn.

Lam Nghi không trả lời…thay vào đó là hơi thở cô bất giác trở nên dồn dập, rối bời…

Nụ cười nở trên khóe môi cuốn hút của Nhiếp Phong nhẹ tênh, nhưng thanh âm giọng nói của hắn lại trở nên nặng thật nặng…

_ Anh cũng đoán vậy!

Vòng ôm của hắn siết cô chặt hơn – và hắn lớn giọng nói.

_ MỞ CỬA!

Nhiếp Phong vốn là người rất thích những món đồ công nghệ tối tân, vì thế Lam Nghi cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi Nhiếp Phong vừa dứt lời, cánh cửa phòng ngủ lập tức tự động trượt ra…

Và cuối cùng thì Lam Nghi cũng được tận mắt chứng kiến phòng ngủ của hắn!

Mặc cho tâm trạng rối bời, Lam Nghi cũng không thể không kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy trước mắt.

Dường như những gì tối tân nhất mà loài người có thể nghĩ ra để lắp trong phòng ngủ, đều xuất hiện ở nơi đây!

Một màu đen tuyền huyền bí bí ẩn từ những thiết bị hiện đại và cả mùi sang trọng của tiền, của sự giàu có, của quyền lực khiến Lam Nghi áp lực tới mức muốn nôn nao…

Nhưng điều đáng sợ không phải ở những điều đó!

Điều đáng sợ nhất…chính là đối diện với chiếc giường xa hoa rộng lớn, chính là một chữ X được tạo tác bằng gỗ, sơn đen bóng sừng sững với những gông cùm gắn trên bốn góc….Phía sau là một đống xiềng xích thòng từ trên trần nhà xuống, giống như một giá tra tấn, để treo người lên…!

Bên cạnh là một giá để đồ, đựng trên đó là kín những thứ dụng cụ phục vụ cho sở thích quái đản của Nhiếp Phong, được bày biện như thể đó là góc triển lãm nghệ thuật vậy!

Lam Nghi cau chặt mày lại, vội vã nhắm nghiền đôi mắt, đôi môi run rẩy như cánh bướm…

Cô không đủ can đảm để nhìn vào nơi đó!

Trong đầu cô giờ chỉ tràn ngập suy nghĩ, nếu như ngay lúc này mà Nhiếp Phong sử dụng những thứ đó với cô….thì chắc cô sẽ chết mất!

_ Yên tâm đi bé con…lần đầu tiên của em….nên anh sẽ hết sức dịu dàng!

Hàng mi dài của Lam Nghi mở bật ra….Đôi môi căng mọng hé mở rung lên như cánh bướm…Nhiếp Phong ngắm nhìn Lam Nghi, rồi cúi xuống thì thầm với cô.

_ Anh cứ chờ em nhận ra…nhưng em đúng là ngốc tới mức không thể ngốc hơn được nữa…

Câu nói của Nhiếp Phong làm Lam Nghi hụt hơi…Hàng lông mày của cô khẽ cau chặt lại…

_ Em không hề nhận ra rằng mình chỉ đang mặc một chiếc quần lót mỏng và chiếc áo thậm chí còn làm những đường cong của em trở nên mời gọi hơn hay sao?

Thanh âm nhuốm màu gợi cảm của Nhiếp Phong khẽ khàng vang lên, giống như một cơn gió ấm áp thổi luồng hơi ẩm vào vành tai cô, khiến Lam Nghi run lên nhè nhẹ…



Lồng ngực đau thắt lại….Cô siết đôi chân của mình lại, siết chặt hơn nữa…

Nơi nào đó cứ ẩm ướt tới kinh hoàng….Đầu óc mụ mị của cô cứ quanh quẩn hình ảnh Nhiếp Phong vùi mình vào giữa hai chân cô, cả môi cả lưỡi cứ vẽ lên trong cô những đường quyến rũ mời gọi, khuấy đảo lên những khao khát cháy bỏng mà Lam Nghi chưa từng một lần biết tới.

Lam Nghi nắm chặt lấy bàn tay ướt mồ hôi của mình…

Vậy là…cô thực sự….sẽ thuộc về Nhiếp Phong hay sao?

_ Phải….em thực sự sẽ thuộc về anh!

Thanh âm tinh tế mà quyến rũ mời gọi vang lên, nhưng lại khiến cho Lam Nghi sởn gai ốc…

Tại sao…Lý do tại sao…người đàn ông này lại có thể như đi guốc trong đầu cô vậy?

Bây giờ thì Lam Nghi thực sự tin rằng…một trong những điều khiến Nhiếp Phong trở nên vô cùng đáng sợ…đó chính là khả năng nhìn thấu tim thấu gan người khác!

Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của Lam Nghi, Nhiếp Phong cũng dễ dàng đoán được ra…cô đang nghĩ gì…!

Chỉ đơn giản một điều…Cô hoàn toàn không bao giờ có thể qua mắt được Nhiếp

Phong…không bao giờ!

Bước chân của hắn tiến gần về phía chiếc giường rộng…

Tiếng hít thở trầm sâu trong lồng ngực của Nhiếp Phong khi hắn đặt cô xuống chiếc nệm êm ái rộng lớn, và cơ thể của hắn phủ lên cơ thể cô, nồng nàn, chìm đắm.

Lam Nghi quay nghiêng gương mặt, ánh mắt cô nhìn về phía chiếc rèm nhung đen đóng kín…những đầu ngón tay từ từ siết chặt lại.

Nhiếp Phong ngắm nhìn Lam Nghi từ trên cao, từ góc này trông cô thật xinh đẹp…mà dường như ở mọi góc nhìn, cô đều vô cùng xinh đẹp.

Đầu lông mày cau chặt lại, đôi môi căng mọng cũng khẽ siết lấy nhau…Nhìn Lam Nghi rối bời khiên cưỡng, lại khiến Nhiếp Phong bùng cháy khao khát chiếm đoạt…

Mà có lúc nào, hắn không hết sự khao khát chiếm đoạt cô…!

Bàn tay của hắn lần vào cổ áo Lam Nghi, sâu trong lớp da thịt mềm mại là nét kiều mặc khiến hắn điên cuồng…

Lam Nghi nhắm chặt mắt lại, cố gắng không vung tay để ngăn cản Nhiếp Phong…

Điều duy nhất khiến cô đủ dũng khí, đủ bất chấp để trao thân cho hắn…cũng là điều khiến cô dằn vặt dày vò tới thấu xương tủy!

Mẹ cô đang mê man trên giường phẫu thuật…không rõ tỷ lệ thành công sẽ ra sao? Nhưng Lam Nghi biết rằng nếu ngay bây giờ thôi cô phản kháng Nhiếp Phong…thì mẹ cô chỉ còn con đường chết!

Đầu ngón tay của Nhiếp Phong lần vào cổ áo của Lam Nghi….Hơi ấm rực và làn da mềm mại của cô khiến hắn run lên vì thèm muốn…Đôi môi sắc nét của Nhiếp Phong hết mở lại khép, cổ họng khô khốc bỏng cháy lên khiến hắn liên tục nuốt xuống…

Bàn tay còn lại của Nhiếp Phong vươn lên, chạm lấy gò má của Lam Nghi, mê mẩn vuốt ve gò má nóng rẫy của cô…

_ Em đẹp quá!

Nhiếp Phong thì thầm với Lam Nghi, và vì cô đang để ánh mắt mình nằm nghiêng…nên cô không thể nhìn thấy được ánh mắt si tình tới cực điểm của Nhiếp Phong dành cho cô.

Bàn tay hắn lướt trên gương mặt cô, dọc theo đường hàm xinh đẹp, xuống cần cổ kiêu hãnh, và xuống phần ngực hé mở mời gọi…

Và cho dù Nhiếp Phong đã hứa với Lam Nghi…nhưng nếu những gì đã thuộc về bản chất…thì không thề thay đồi.

Đôi tay của hắn nắm chặt lấy cổ áo của Lam Nghi….và rồi…

Chỉ trong một nhịp thờ….Nhiếp Phong khẽ nghiến răng mình lại….rồi xé toạc cổ áo của cô ra.

Tiếng vải rách toạc chói tai, cơ thể của Lam Nghi đông cứng lại…đôi mắt cô mở bung ra như nút rượu vang bật mở….hơi lạnh ùa vào cơ thể cô, làm da gà của cô nổi lên khắp cùng…

Và ngay trước khi Lam Nghi kịp suy nghĩ bản thân mình phải làm gì, thì Nhiếp Phong đã vùi gương mặt mình, đắm chìm vào trong cô.

Khuông ng*c ấm áp, tình tứ và mềm mại, đàn hôi xinh đẹp tới kinh ngạc. Hương thơm ngát từ cơ thể vây hãm hơi thở của Nhiếp Phong, hưởng thụ những gì mềm mại nhất, ngon lành nhất, như một trái đào tươi ngon dành riêng cho hắn.



Lam Nghi thở gấp ra nặng nề, bàn tay của cô nắm chặt lấy ga giường, nghiến chặt răng lại, cố gắng ngăn mình không phản kháng.

Môi lưỡi của Nhiếp Phong vẽ lên cơ thể cô, và bàn tay của hắn kéo áo ng*c của cô xuống, để cảnh xuân gợi càm bật mở.

Gương mặt cùa hắn trở nên tê dại….

Và Lam Nghi nhắm chặt mắt lại, từ hõm cổ đường gân nổi lên khắp cùng cũng đủ biết cô đang gồng cứng cơ thể mình tới thế nào!

_ Em thơm lắm…!

Nhiếp Phong thì thầm với Lam Nghi, và nụ cười của hắn càng trở nên nồng đượm, giống như hơi gió từ biển cả…

Bàn tay hắn giữ Lam Nghi, siết mạnh cánh tay của cô, và vùi sâu hơn gương mặt mình vào hõm ngực sâu hun hút của Lam Nghi.

_ Anh phải nghĩ ra một mùi hương chỉ dành riêng cho em….hợp với tính cách của em…mùi hương gì đó sâu thẳm, nồng cháy và cũng đầy đam mê…

Khóe môi của Nhiếp Phong khẽ cong lên….

_ Nghĩ ra rồi…

Gai ốc cùa Lam Nghi sởn hết lên khi những thanh âm, mùi Dương xỉ lịch thiệp gợi cảm vây vít lấy hơi thở cô, hơi thở nồng nàn phả vào rãnh ng*c của cô, và đầu lưỡi của Nhiếp Phong vẽ một đường ẩm ướt dọc từ nơi đó….đến tận nụ hoa cao vút…

Lam Nghi rùng mình, bàn tay cô theo bản năng đẩy bả vai của Nhiếp Phong ra.

Nhiếp Phong giữ bàn tay cô lại trong lòng bàn tay mình, nhưng không hề có sự mạnh bạo nào…giống như những gì Nhiếp Phong đã hứa…

Hắn giữ cả hai bàn tay cô lại, siết chúng bằng những ngón tay tinh tế của mình…

Rồi hắn đẩy tay của cô cao lên, cao quá đỉnh đầu, ấn chặt chúng xuống nệm.

Ngắm nhìn gương mặt thất thần của Lam Nghi, đôi môi mọng đầy hé mờ đầy khao khát mời gọi…

Nhiếp Phong không ngừng được, lập tức ấn đôi môi mình lên môi cô.

Lam Nghi vội vã khép chặt đôi môi lại, ngăn không cho chiếc lưỡi trơn tuột của Nhiếp Phong với vào trong miệng mình.

Đương nhiên sự phản kháng đó làm Nhiếp Phong không vui.

Đầu lông mày của hắn cau chặt lại, và đôi môi của hắn rê xuống, hôn thẳng lên đầu ng*c cao kiêu hãnh.

Môi lưỡi đan xen vây hãm, khiến cho Lam Nghi không kìm được mà la lên…

_ A….!

Tiếng kêu thảm của cô run rẩy như cánh bướm…Nhiếp Phong nhắm mắt lại, không rõ là tận hưởng tiếng kêu của cô…hay tận hường sự mềm mại ngọt ngào mà cơ thể cô mang lại.

Lam Nghi cong người lên, cố gắng đẩy cơ thể của Nhiếp Phong ra…

Sâu trong cơ thể cô, có điều gì đó dâng lên, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng cháy….dâng cao lên thành tiếng nấc uất nghẹn tràn ra giữa hai môi.

Đôi môi của Nhiếp Phong mím chặt lấy đầu ng*c cô, bàn tay còn lại của hắn lướt trên da thịt cô nồng nàn, cảm nhận từng tấc da thịt khiến hắn say như người nghiện…điên loạn…cuồng mê…!

Và hắn lách tay vào giữa hai chân cô, chạm vào vùng tam giác mật…

Đôi chân Lam Nghi co chặt lại, siết chặt lấy bàn tay đang mân mê nơi ấm áp ẩm ướt của mình…

Biểu cảm vừa ngây ngô, vừa gợi cảm của cô khiến Nhiếp Phong bật cười, mà lòng mắt như lửa cháy…

Hắn cúi thấp hơn xuống, thì thầm vào vành tai cô, rót vào những lời nồng nàn…

_ Thả lỏng ra đi bé con…đêm nay em sẽ thuộc về anh…đêm còn dài….

Hãy từ từ mà tận hưởng….!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương