Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình
-
9: Phiên Toà Bẩn Thỉu
Ngày xử án cuối cùng cũng tới.
Lam Nghi và mẹ cùng vị luật sư được Tòa Án chỉ định ngồi tại phía nguyên đơn.
Phòng xử án vắng lạnh không một bóng người, ngoài phía cảnh sát có mặt để làm nhiệm vụ, thì chẳng có mặt một ai, đúng như những gì mà vị luật sư ấy đã nói: Để đảm bảo quyền bí mật danh tính của Tiểu Mai, phiên tòa sẽ được xử kín.
Không khí lạnh lẽo cũng thứ mùi đặc trưng được tổng hợp từ mùi gỗ, mùi mực dấu, mùi giấy mới và mùi nước khử khuẩn khiến đầu óc Lam Nghi có chút váng vất.
Ở bên cạnh, mẹ cô đang run lên vì khí lạnh của điều hòa…Lam Nghi siết lấy bàn tay của bà, muốn dùng hơi ấm của mình để bà vững tâm hơn.
Nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhưng cũng không che dấu nổi sự căng thẳng….Hai mẹ con cô chỉ im lặng nhìn nhau và không nói gì nhiều…
Cửa phòng bất ngờ được mở ra, Lam Nghi quay đầu lại…và đôi mắt cô lập tức cháy lên sự giận dữ…
Bước vào phòng xử án với dáng vẻ ngạo nghễ như thể đây là lãnh thổ của bọn chúng, bốn tên đốn mạc đó đi vào với dáng vẻ thách thức, theo sau là cảnh sát và thân nhân của bọn chúng.
Phóng thẳng ánh mắt về phía Lam Nghi, Hứa Khải là tên đi đầu…Ánh nhìn như loài linh cẩu thấy thịt tươi cùng nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý ấy khiến Lam Nghi gai người…
Cảnh sát áp tải bốn tên đốn mạt đó ngồi ở hàng ghế bị cáo, ngay phía sau vành móng ngựa….Lam Nghi cảm thấy bàn tay mẹ đột nhiên siết chặt lấy bàn tay mình.
Gương mặt mẹ cô tái mét không còn giọt máu khi chứng kiến gương mặt của từng tên đốn mạt một đã làm hại Tiểu Mai.
Lam Nghi vội vã giữ chặt tay mẹ cô lại, dịu dàng an ủi.
_ Mẹ à…mẹ bình tĩnh đi…Chúng ta sắp đòi được công bằng cho Tiểu Mai rồi!
_ Hóa ra đây là gia đình của đứa con gái hoang đàng đó sao?
Một giọng nói chanh chua vang lên phía sau lưng Lam Nghi.
Cô cau chặt mày quay lại, và nhìn thấy một người đàn bà mặt đầy son phấn, khoác trên người bộ quần áo vô cùng đắt tiền, dải dây chuyền và chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay như nải chuối.
_ Bà vừa nói cái gì?
Siết bàn tay của mẹ trong tay, Lam Nghi đứng thẳng lên, nhìn xoáy vào đôi mắt của mụ đàn bà đó.
Nhìn đôi mắt như sa mạc cát cháy tràn đầy sự hoang dại như ngọn lửa âm ỉ cháy ấy của Lam Nghi, người đàn bà kia có chút ngại ngần…nhưng dáng vẻ khinh khỉnh nham hiểm ấy dường như vẫn không hề muốn buông tha cho Lam Nghi và mẹ cô một cách dễ dàng…
_ Mày có biết vì sao bọn tao chấp nhận hầu tòa mà không thèm đến gặp gia đình mày để giảng hòa không? Bởi vì gia đình hạ cấp của chúng mày không cùng đẳng cấp để nói chuyện với bọn tao! Mày muốn ra tòa…Được! Bọn tao sẽ chơi với mày tới cùng!
Lam Nghi nhìn vào gương mặt bự son phấn ấy của mụ đàn bà, đôi môi đầy đặn gợi cảm của cô cong lên một cách khinh miệt.
_ Giờ thì tôi hiểu tại sao lũ con cái của các người lại có thể trở thành loại sâu bọ như vậy! Hóa ra là sâu bọ lại đẻ ra dòng giống sâu bọ!
_ MÀY NÓI GÌ HẢ? CON RANH CON!
Mụ đàn bà đó la lối nhăm nhe toan lao về phía Lam Nghi để đánh cô, rất may là Luật sư của Lam Nghi ngăn bà ta lại.
Những người khác trong phòng vội vã tới kéo bà ta ra ngoài, Lam Nghi còn nhìn thấy bọn con trái đốn mạt đó cười cợt khoái trí lắm…
_ Mày cứ đợi đó con ranh con! Mày cứ đợi đó đi! Chúng tao sẽ cho mày chết!
Mụ đàn bà đó mặc kệ cả cảnh sát trong Tòa Án, lớn tiếng dọa nạt Lam Nghi…Và cái nhìn của những ống bố bà mẹ khác của đám đốn mạc đó làm Lam Nghi bỗng nhiên lo lắng…
Một dự cảm không an lành ngấm ngầm xuyên thấu lên trái tim cô.
****
Phiên tòa xử án cuối cùng cũng diễn ra.
Sau khi bồi thẩm đoàn an tọa, lần lượt từng chứng cứ của bên nguyên đơn được bày lên trước Hội đồng xét xử và Bồi thẩm đoàn cũng như Viện kiểm sát.
Luật sư phía Lam Nghi lần lượt đưa ra những luận cứ và bằng chứng kết tội bọn chúng…Suốt quá trình đó Lam Nghi cảm thấy bàn tay mẹ cô không ngừng run rẩy…
_ Sẽ ổn thỏa thôi mà mẹ! Mẹ đừng lo lắng!
Lam Nghi an ủi mẹ cô, bàn tay không ngừng vỗ lên m* bàn tay hao gầy của bà…
Đến lượt phía Luật sư của phía bị cáo tiến hành bào chữa.
Gã luật sư có gương mặt như loài gặm nhấm nham hiểm ấy hướng ánh mắt ti hí về phía Bồi thẩm đoàn, cất giọng như thể tiếng của một mũi khoan.
_ Trước khi tiến hành bào chữa…xin phép Bồi thẩm đoàn cho tôi được nói chuyện với bị hại!
Tiếng hít lạnh của mẹ cô vang lên bên cạnh, Lam Nghi cũng cảm thấy lồng ngực của mình có chút nhoi nhói khi phía Bồi thẩm đoàn lên tiếng.
_ Chấp thuận!
Tiểu Mai đang ở trong một căn phòng tách biệt có hệ thống âm thanh nối liền ra phòng xử án…Để có được sự có mặt của cô bé trong ngày hôm nay là cả một sự dũng cảm kiên cường từ Tiểu Mai…và cả của mẹ nữa!
Tên luật sư của đám đốn mạc đó cầm lăm lăm hồ sơ trong tay, hướng về phía Bồi thẩm đoàn, xoay lưng lại kín đáo nháy mắt với Bồi thẩm đoàn…
Và rồi hắn kín đáo nháy mắt với Viên thẩm phán của Tòa Án…Cái nháy mắt vô cùng hàm ý!
_ Xin được hỏi nạn nhân…cô có dám khẳng định những câu trả lời sau đây của cô trước Quý Tòa là hoàn toàn chân thực hay không? Cô sẽ trả lời sự thật, và chỉ sự thật mà thôi?
_ Tôi…xin khẳng định!
Thanh âm yếu ớt của Tiêu Mai vang lên rè rè, khiến cho mẹ cô bên cạnh không kìm được nước mắt.
_ Tốt! Vậy xin hỏi cô Tiểu Mai! Cô có quen biết cậu Hứa trước đây không?
_ Tôi chỉ biết anh ta chứ không quen!
_ Vậy xin hỏi cô…có phải ngày trước cô từng thích cậu Hứa hay không?
_ Ph….phải!
Tiếng trả lời run run của Tiểu Mai vang lên, và tên luật sư đó lạnh lùng lên tiếng.
_ Xin đề nghị cô nói rõ ràng một chút!
_ Phải….tôi….từng thích anh ta!
Thanh âm run bắn lên của Tiểu Mai khiến đầu mi tâm của Lam Nghi cau chặt lại, và nụ cười nửa miệng ngạo nghễ đểu cáng của tên luật sư kia nở ra đầy ác độc…
_ Vậy có phải việc cô tới khách sạn Hứa Hồ cùng cậu Hứa và bạn của cậu ấy hoàn toàn là do cô tự nguyện?
_ PHẢN ĐỐI! Luật sư của Bị cáo đang cố tình gây áp lực cho Bị hại!
Luật sư của phía Lam Nghi lớn giọng phản đối, nào ngờ Bồi Thẩm đoàn lại lạnh lùng khước từ.
_ Phản đối không được chấp nhận! Mời luật sư tiếp tục!
_ Cám ơn ngài thẩm phán! Xin cô trả lời!
Đầu lông mày của Lam Nghi cau chặt lại khi chất giọng run run của Tiểu Mai lại vang lên.
_ Ph….phải….tôi….tôi tự nguyện!
_ Xin cô nói lại một lần nữa cho rõ! Là cô thích cậu Hứa và tự nguyện tới Khách sạn Hứa Hồ!
_ PHẢN ĐỐI!
Luật sư của phía Lam Nghi lại lần nữa lên tiếng, nào ngờ Thẩm phán vẫn lập tức át lời.
_ Đề nghị luật sư phía Nguyên đơn yên lặng!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thật….không bình thường!”
Đôi môi Lam Nghi run lên…cô cảm thấy phiên tòa này….có gì đó không ổn!
Kỳ lạ quá!
Luật sư của những tên bị cáo vẫn tiếp tục lên tiếng, và điệu cười nửa miệng nở trên môi.
_ Thưa quý tòa! Trong tay tôi là toàn bộ bằng chững cho những chuyện tôi sẽ nói ngay sau đây! Bao gồm hình ảnh của chị gái cô Tiểu Mai đây tới khách sạn Hứa Hồ hành hung các thân chủ của tôi và những hình ảnh đoạn tin nhắn chứng minh cô Tiểu Mai có quan hệ tình cảm với cậu Hứa!
_ Tôi…tôi chưa hề nhắn tin cho anh ta!
Tiếng phản đối yếu ớt của Tiểu Mai vang lên, nào ngờ bị Thẩm phán cự tuyệt ngắt lời.
_ Im lặng! Đề nghị ngắt âm thanh phòng bị hại! Mời luật sư của Bị Cáo tiếp tục!
_ Cám ơn Bồi thẩm đoàn! Sự thật mà chúng tôi nói tới chính là cô Tiểu Mai đã có thời gian yêu đương với cậu Hứa.
Sau đó cậu Hứa hết tình cảm nhưng cô Tiểu Mai vẫn muốn níu kéo nhưng không thành công nên đã nghĩ ra chuyện bị hại để kiện cậu Hứa! Toàn bộ sự việc xảy ra tại khách sạn không phải là cô Tiểu Mai bị hại mà hoàn toàn là sự tự nguyện từ các phía! Sau đó chị gái của Tiểu Mai là cô Lam Nghi tới khách sạn hành hung các cậu đây bằng kìm chích điện! Sau đó đã ngụy tạo chứng cứ là bình nước cam có chứa ma túy tổng hợp là vu oan cho các cậu đây!
_ PHẢN ĐỐI! HOÀN TOÀN LÀ VU KHỐNG!
Lam Nghi đứng phắt dậy, lớn tiếng hét lên…nào ngờ tiếng búa gõ của Thẩm phán át cả tiếng hét của cô.
_ IM LẶNG! TRẬT TỰ! NẾU NHƯ LÀM ỒN NỮA SẼ BỊ ĐUỔI KHỎI TÒA ÁN!
Tên luật sư ngạo nghễ nhìn Lam Nghi, vẻ đắc thẳng hiện lên trên gương mặt gian xảo ấy.
_ Theo tôi…đây hoàn toàn là một cái bẫy! Gia đình của nguyên đơn đây muốn nhận một khoản tiền bồi thường từ cậu Hứa nhưng không được nên đã bày ra trò này! Ngay cả bằng chứng bình thủy tinh chưa dấu vân tay của các thân chủ của tôi cũng hoàn toàn là giả! Cô Lam Nghi đây đã mang bình đựng nước đó từ nhà đi, sau đó tấn công thân chủ của tôi nhằm tạo chứng cứ giả!
_ PHẢN ĐỐI THƯA QUÝ TÒA! LUẬT SƯ CỦA BỊ CÁO ĐANG CỐ TÌNH VU KHỐNG NGUYÊN ĐƠN!
_ PHẢN ĐỐI VÔ HIỆU! MỜI LUẬT SƯ CỦA BỊ ĐƠN TIẾP TỤC!
Tiếng của Thẩm phán lạnh lùng vang lên, và tên luật sư đó nở ra nụ cười nửa miệng, lạnh lùng nhìn về phía Lam Nghi…
_ Tôi đã nói xong! Xin mời quý tòa!
Ngay sau câu nói của tên luật sư đó, Hội đồng xét xử lạnh lùng lên tiếng.
_ Mời viện kiểm soát đưa ra bản án!
_ Thưa quý tòa! Thưa Hội đồng xét xử! Sau khi nghe luật sư của các bên bào chữa và kiểm tra toàn bộ các bằng chứng liên quan cũng như xét các tình tiết giảm nhẹ! Viện kiểm soát đề nghị mức án là 1 năm tù treo cho các bị can!
Ngay khi Viện kiểm soát lên tiếng, tiếng cười đùa ồ lên từ phía những tên khốn nạn cùng gia đình bọn chúng…Còn mẹ của Lam Nghi lập tức gục xuống khóc nức nở.
Trái tim của Lam Nghi thắt lại tới mức đau đớn….
Cô choáng váng nhìn Bồi thẩm đoàn lạnh lùng lên tiếng:
_ Hội đồng đã có đầy đủ bằng chứng! Sau đây sẽ họp tổng kết và đưa ra phán quyết cuối cùng!
_ Thế là thế nào? Luật sư? Tại sao lại như vậy?
Lam Nghi vội vàng hỏi Luật sư của mình bây giờ cũng đang lúng túng như gà mắc tóc, không biết làm thế nào mới đúng.
_ Tôi…tôi cũng không hiểu tại sao…tại sao lại như vậy…quá mức kì lạ!
Bên cạnh cô, bàn tay của mẹ cô túa mồ hôi và bà đang khóc nức nở…Lam Nghi ruột gan như có lửa đốt…Ánh mắt cô vội vàng hướng về phía những tên bị cáo, bọn chúng đang trưng ra bộ mặt điềm nhiên ngáp dài, dáng điệu ung dung như thể đang phải trải qua một tiết học nhàm chán.
Còn những đám phụ huynh thì nhìn về phía Bồi thẩm đoàn với đôi mắt vô cùng thoải mái, tiếng cười đùa vang lên như không hề có chuyện gì xảy ra…
Đột nhiên ngay lúc này, đầu óc của Lam Nghi bỗng nhiên nổ tung ra…!
Phiên tòa này…Không sạch sẽ!
Bồi thẩm đoàn! Viện kiểm soát! Thẩm phán….Tất cả…đã bị mua chuộc rồi!
Tất cả…đều đã bị mua chuộc!
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Lam Nghi…Vị luật sư bên cạnh đang ra sức lải nhải an ủi điều gì đó…nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy được gì nữa…
Tiếng cười cợt vẫn tàn nhẫn vang lên…như xoáy sâu vào lồng ngực cô…!
Ngay cả khi Bồi thẩm đoàn quay lại và yêu cầu tất cả mọi người đứng dậy để đọc phán quyết, Lam Nghi vẫn không hết thất thần…
Tiếng độc đều đều vô cảm của Thẩm phán vang lên, xoáy sâu vào lòng Lam Nghi…
_ Sau khi nghe tất cả lời bào chữa từ luật sư của Nguyên đơn và Bị đơn, cũng như xem xét toàn bộ bằng chứng tại Tòa cùng ý kiến từ Hội đồng xét xử và Viện kiểm soát! Tòa án quyết định: Do nguyên đơn có tình cảm với bị đơn nhưng không được đáp lại, cộng với việc nguyên đơn hoàn toàn tự nguyện quan hệ với bị đơn, xét về việc bị đơn chưa đủ mười tám tuổi nên được hưởng án nhẹ! Tòa đưa ra phán quyết: Buộc tội bị đơn 1 năm tù treo vì tội Quan hệ tình d*c với người chưa thành niên theo đúng như bản án của Viện kiểm soát! Còn phía nguyên đơn Lam Nghi đã có hành vi vi phạm pháp luật vô cùng nguy hiểm, cố tình tấn công người khác có vũ trang nên sẽ bị nhận án tù 2 năm! Hình phạt có hiệu lực ngay lập tức!
Tiếng cười hò reo như bùng nổ…Cha mẹ của những tên đốn mạt đó ùa tới ôm chặt lấy con trai của mình, hò reo thắng lợi…Còn phía của Lam Nghi và mẹ cô hoàn toàn chết lặng!
Pháp luật cái gì?
Công lý ở đâu?
_ KHÔNG! PHẢN ĐỐI! PHẢN ĐỐI! CÁC NGƯỜI KHÔNG THỂ LÀM VẬY!
_ TÒA TUYÊN BỐ KẾT THÚC PHIÊN TÒA!
Tiếng búa đập chát chúa vang lên, xoáy thẳng vào đầu óc của Lam Nghi.
Cảnh sát lù lù tiến tới muốn bắt cô đi, và tiếng khóc xé lòng của mẹ…
_ KHÔNG! CÁC NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC BẮT CON TÔI ĐI! CÁC NGƯỜI ĐIÊN RỒI! TIỂU MAI! LAM NGHI!
Tiếng khóc của mẹ nghẹn đắng trái tim của Lam Nghi, đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía Hứa Khải, lúc này cũng đang đắc ý nhìn thẳng về phía cô…và từ từ làm ra một cử chỉ tục tĩu…
Sự điên loạn tóe lên trong ánh mắt của Lam Nghi…và cô chẳng nghĩ được gì nữa ngoài sự trả thù…khi ánh mắt cô nhìn thấy chiếc trâm cài trên tóc của mẹ cô!
Tiếng khóc của mẹ…!
Tiếng khóc của Tiểu Mai…!
Sự bất công của phiên tòa bẩn được mua bằng tiền…!
Tiếng cười ngạo nghễ đắc thắng của những kẻ tàn tệ ấy….!
_ Mẹ! Con xin lỗi!
Trương Nhị ngước mắt lên nhìn Lam Nghi….và khi bà chưa kịp phản ứng…Lam Nghi đã giật chiếc trâm cài tóc của bà.
Mái tóc điểm bạc xõa tung xuống…Trương Nhị thất thần nhìn Lam Nghi cầm chắc chiếc trâm nhọn trong tay, không chần chừ một giây nào…Trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả…lao về phía Hứa Khải!
Khi mọi người còn chưa kịp trở tay, chiếc trâm trong tay Lam Nghi đã nhằm thẳng xuống cổ hắn mà đâm xuống.
Trước khi thân thể cô bị cảnh sát vây lấy mà đẩy mạnh xuống sàn nhà đau điếng…Ánh mắt cô vẫn kịp nhìn thấy dòng máu đỏ chói mắt túa ra từ vết đâm trên cô…Hứa Khải ôm chặt lẫy chỗ cây trâm vẫn cắm ngập sâu, ngã vật xuống…
Tiếng gào thét điên loạn kinh hoàng của tất cả mọi người…
Tiếng thét hoảng hồn của mụ đàn bà đốn mạt ấy…
_ GIỮ CHẶT CÔ TA LẠI! KÉO CÔ TA RA!
_ HỨA KHẢI! TRỜI ƠI CON TRAI TÔI! GIẾT NGƯỜI! CÔ TA GIẾT CON TÔI RỒI!
Và tiếng khóc thét của mẹ vang lên đâu đây…
_ LAM NGHI….LAM NGHI CON ƠI…!
Đôi môi cô bất giác nở một nụ cười vô hồn mà tuyệt đẹp…Hoang dại thu hút như loài Cẩm Quỳ gai góc….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook