Tổng Tài Si Tình Xin Em Quay Về!
-
C79: Giận một giây lại lỡ cả đời
Hắn cười gian xảo, bàn tay lướt dọc cơ thể Nam Viễn, ánh mắt đầy ma mị.
“Mày đoán xem?”
Vân Dương vừa khóc vừa cười, chao đảo đứng lên, nhìn Cao Đình ôm chặt Nam Viễn, còn vì nam nhân này mà rơi lệ, nơi trái tim hắn rất đau.
Hắn tiến đến góc cửa lôi ra một can to 20 lít.
Cao Đình hoảng sợ, cô đoán đó là xăng. Nhanh chóng Vân Dương đã đẩy Cao Đình ra ngoài đóng cửa lại.
Bên ngoài…
Cao Đình gào thét đập cửa trong vô vọng.
“Vân Dương… Em xin anh…”
Một lúc sau…
- “Cạnh.”
Cửa mở ra, Vân Dương lạnh lùng vác Cao Đình ném lên xe, đạp ga xe lăng bánh, thì một âm thanh nổ lớn.
Cao Đình đơ cứng, đại não ngưng động trong thoáng giây, nước mắt vô thức chảy thành sông, cô không can đảm quay đầu lại, bởi đã mường tượng ra cảnh hoả hoạn kinh khủng, âm thanh lửa cháy “bụp bụp” đưa Cao Đình về đêm rực lửa năm cô 7 tuổi, ngọn lửa oan nghiệt đã mang đi người cha mẫu mực và ném mẹ con cô bé xuống đáy vực nghèo khổ.
Ngày gặp được đại tổng tài bá đạo mang tên Hàn Trúc, cuộc sống của cô gái nghèo có một chuyển biến mới. Hàn Trúc đã chi tiền chữa bệnh cho mẹ cô, đưa cô từ nơi đèn màu thác loạn về cưng chiều, cứ ngỡ lọ lem gặp được hoàng tử nhưng rồi người cũ trở về, nhận ra Hàn Trúc bấy lâu chỉ xem cô là thế thân.
Thật sự giây phút này Cao Đình muốn hỏi Nam Viễn khúc mắc năm xưa, muốn biết rõ ngay từ đầu anh xem mình là gì?
Vân Dương cười khổ vuốt mái tóc dài mượt an ủi nàng.
Cao Đình nhìn qua thấy Vân Dương đang mặc quần áo dính máu mà Nam Viễn khoát trên người, cô hiểu ra là hắn muốn thay thế thân phận của Nam Viễn.
“Từ nay, không còn ai ngăn cản hạnh phúc của chúng ta!”
- “Chát.”
“!!!”
Hắn vừa dứt lời đã phải ôm gò má đau vì ăn cái tát của Cao Đình.
Cao Đình ngoảnh lại đập vào mắt cô là khung cảnh ngôi biệt thự Hàn Gia lửa lớn bao trọn.
Vân Dương thắng xe lại, cho Cao Đình nhìn rõ mọi thứ đang cháy rụi dần, khoé miệng bất giác cong lên, nhưng trong ánh mắt hắn lại là vực thẳm tuyệt vọng.
“Nếu người trong đó là anh thì em có rơi lệ không?”
Cao Đình chộp lấy cây viết trước mặt đâm, không chút do dự đâm vào ngực Vân Dương, hành động này khẳng định dù hắn có chết vạn lần, vẫn không thể đổi lại được ánh mắt chân tình trăm năm bền chặt.
“Em…?!” Vân Dương đau lòng ôm chặt Cao Đình, mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi của cả hai.
Cao Đình đau lòng đến miệng không thốt nên câu, ông trời đã cho “duyên” gặp lại người đàn ông mình yêu, thế mà lại một lần nữa mang anh rời khỏi chữ “phận.”
Cao Đình đẩy hắn ra, leo phắn xuống xe, hắn ôm ngực máu đỏ tươi khập khiễn bước theo phía sau, cô xoay người, trừng đôi mắt lạnh tanh.
Vân Dương cười khổ:
“Vì Hàn Trúc giàu nên em chọn hắn đúng không? Hắn có cha mẹ thương yêu… Còn anh mồ côi mẹ… Lại nghèo.”… “Ông trời luôn ưu ái cho hắn… Ha ha!” Nụ cười dần tắt thay vào đó khoé mắt đã ngấn lệ.
Cao Đình cười mỉa mai: “Anh đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh… Cha anh đã thương và lo tương lai cho anh. Còn Hàn Trúc bị cha ruột ruồng bỏ. Anh ấy dùng tình cảm đối nhân xử thế. Còn anh lại tính kế hại người.”
Vân Dương bị những lời nói này đẩy về quá khứ 2 năm trước Thẩm Ngọc vì yêu hắn mà mất mạng, em trai khuyên hắn dừng việc hại người, cuối cùng đã bỏ mạng…
“Anh Yêu Em!”
“!!!”
“!!”
Cao Đình giật mình bởi thanh âm yếu ớt phía sau, 3 chữ mà hai năm trước Hàn Trúc đã tỏ bày trước lúc khép đôi mi rời xa cô mãi mãi.
Nam Viễn bước ra từ đám lửa, Cao Đình chạy đến xà vào lòng anh. Siết chặt vòng tay, cô sợ anh lại bỏ rơi mình một lần nữa.
Vân Dương buông thỏng hai tay, rơi lệ đau lòng lên xe rời khỏi. Mọi cố gắng thay đổi ý định của Cao Đình đã thất bại.
Cao Đình kinh ngạc nhìn Nam Viễn được băng bó kỹ lưỡng, lẽ nào là do…!
Cô ngoảnh lại thì thấy xe Vân Dương đã đi được một đoạn xa, đập vào mắt cô là sợi dây chuyền mặt đá Ruby hình trái tim là tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu, nó nằm trên mặt đường lạng lẻo.
Cao Đình nhặt lên nhìn theo hướng xe xa khuất.
[…]
Trên xe Vân Dương trầm tư, vừa xoay vô lăn vừa nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay.
Vân Dương cả đời vẫn nhất kiến chung tình với Cao Đình, cố chấp giành giật tình yêu, cuối cùng hắn đã thua dây tơ do nguyệt lão se.
[…]
“Em không sao chứ?” Hàn Kỳ chạy đến ôm chầm lấy Nam Viễn người anh ta run rẫy, khoé mắt cũng đỏ hoe những giọt lệ cứ thế không ngừng rơi.
Đột ngột bị một người có khuôn mặt giống mình ôm chặt. Nam Viễn vội đẩy ra, tại sao những người này lại dung mạo lại như đúc ra từ anh vậy.
Nam Viễn rối não, ôm đầu chao đảo rồi ngã khụy, trong mơ màng anh lại thấy Hàn Trúc vui vẻ bên Cao Đình, thậm chí đoạn ký ức vụ nổ xe hơi, mang Cao Đình rời khỏi thế gian cũng xuất hiện. Cả lúc Hàn Trúc ôm bó hoa bách hợp khụy xuống níu kéo một cô gái khẳng định mình là Nhạt Nhã Dương.
“Hoa bách hợp…” Nam Viễn nói mớ lặp đi lập lại “Hoa bách hợp.” Anh sờ lên vị trí ngực phải, nơi đã xăm đoa hoa bách hợp màu hồng, dần dần anh cảm thấy buồn ngủ.
Đến lúc Nam Viễn tĩnh lại thì thấy Cao Đình gục đầu trên tay anh, anh mỉm cười hạnh phúc xoa đầu nàng, mọi sóng gió đã vượt qua rồi…
Cao Đình thức giấc đã không thấy Nam Viễn đâu, cô chạy khắp hành lang hỏi từng y tá, bác sỹ, thậm chí bệnh nhân, nhưng nhận được cái lắc đầu cùng câu trả lời “không biết”.
Cô dừng bước, run rẫy quay lại nhìn phòng cấp cứu, đột nhiên có một băng ka được đẩy ra, người trên đó đã phủ gra trắng, hốt hoảng hơn là trên cổ tay người đó đeo đồng hồ y chang của Nam Viễn.
Hàn Trúc ngày trước cũng rời xa cô như thế.
“Không thể nào?”
Cao Đình chạy đến khóc to ôm lấy bệnh nhân xấu số.
Các y tá vuốt vai an ủi khuyên cô chớ đau lòng…
“Em làm gì vậy?”
Cao Đình xoay người nhìn thấy Nam Viễn đang cầm hai cốc nước đứng phía xa nhúng vai mỉm cười với cô. Lúc này người nhà của bệnh nhân kia đến than khóc.
Cao Đình có chút ái ngại nhìn mấy y bác sỹ cười gượng gạo rời khỏi.
“Em đứng lại… đi gì nhanh thế?”
Nam Viễn vọt lên trên chắn Cao Đình lại, cảnh này giống Hàn Trúc năm xưa van xin Cao Đình quay về.
Cao Đình thật sự không thể giận Nam Viễn lâu, bởi cô rất sợ ““giận một giây lại lỡ cả đời.””
Cô đã chờ anh quay lại ngần ấy năm là đủ rồi.
2 năm dài đằng đẳng kia đã khẳng định tình yêu Cao Đình dành cho Hàn Trúc là khắc cốt ghi tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook