Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
-
Chương 50: Tôi muốn tắm rửa!
Có lẽ do có đám lửa cho nên nó không dám lại gần, những lại nằm xổm ngoài chỗ đó. Tình Không đề cao cảnh giác vô cùng, trong lòng thì lại càng thêm lo lắng bội phần. Chỉ cần ngọn lửa kia tắt, cô và Lôi Ân chắc chắn sẽ nguy hiểm.
Nó vẫn kiên nhẫn nằm đó, thi thoàng còn thè cái lưỡi đỏ hồng ra như thử thăm dò. Tình Không nhìn ngọn lửa trước mặt càng ngày càng nhỏ, người đàn ông bên cạnh thì hầu như không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng, ngọn lửa cũng dần dần lụi tắt, cô nghe thấy tiếng sói gầm hoan hỉ. Tay cô di chuyển đến giữa thắt lưng của Lôi Ân, cảm nhận được một vật cứng buộc chặt. Cô biết đó là thứ gì.
Tình Không rút súng, chĩa thẳng về phía đầu sói kia. Cô mở to hai mắt, bóp chặt khẩu sủng trong tay. Tiếp đó chỉ nghe thấy “ đoàng” một tiếng. Súng vốn là thứ vũ khí có lực sát thương rất mạnh, con sói trúng đạn gào rú giãy dụa không thôi.
Phát súng kia, cô bắn vào mắt của nó, nhưng cũng chính ngay sau lúc đó, cô nhanh lẹn nâng người Lôi Ân dậy. Cô sợ sói mất đi một mắt lại càng thêm hung hãn, tới cắn xe hai người bọn họ ngay lập tức.
“ Ô….Ô….” Những tiếng gầm thảm thiết ai oán từ miệng nó phát ra, nó ngửi được mùi của hai người bọn họ. Một lần nữa, nó cào móng chuẩn bị xông tới. Tình Không nhào lên trước cha chắn cho Lôi Ân, nhưng có một lực mạnh từ phía sau đẩy cô sang một bên. Tiếp đó, cô chỉ thấy người đàn ông bên cạnh ra tay rất nhanh, hắn dùng con dao nhỏ bén nhọn trong tay đâm thủng bụng sói. Nhất thời, máu tanh văng vãi khắp nơi.
Bởi vì phát sốt, mặt Lôi Ân vẫn còn phiến hồng, nửa thân trên trần trụi hoàn toàn. Trên ngực hắn lại dính máu. Không biết đó là máu của sói hay là….Chỉ biết sau nhát dao kia, cả hắn lẫn con dã thú đều ngã xuống.
“ Nó ……đã chết rồi sao?” Tình Không tiến lên hai bước. Lôi Ân cũng vừa tỉnh lại.
Hắn không có nhìn cô, chỉ ngồi xổm thân xuống, cầm lấy dao trong tay, lại tiến lên đâm liên tiếp vào con dã thú hãy còn đang giãy dụa, nói: “ Mau đi lấy ít cành cây lại đây!”
“ Ah….” Tình Không nghe theo, bên ngoài trời cũng đã gần sáng. Tình Không trơ mắt nhìn hắn rạch thịt con sói rồi nướng trên lửa….Cuối cùng là bị hắn ăn vào bụng.
“ Tôi không cần!” Máu tươi trên miếng thịt vẫn còn đỏ hỏn, cô bưng miệng quay sang một bên, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi: hắn giết sói, rạch bụng, mà mắt không hề chớp lấy một cái.
Cô làm sao có thể quên, người đàn ông này thậm chí còn nuôi hổ như thú cảnh trong nhà….
“ Cô không đói bụng sao? Một lát nữa người của Sigmund Freud đuổi đến, cô không có sức mà chạy thì cũng đừng có trách tại sao tôi không cứu cô!” Lôi Ân dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tình Không. Tình Không hừ lạnh hai tiếng, vẫn làn không tiếp nhận miếng thịt sói từ tay hắn.
Thân thể có chút chột dạ, mặc dù rất đói, nhưng cô có chết cũng không ăn thứ còn đầy máu tươi như vậy. Lôi Ân cũng không xen vào chuyện của cô nữa, ăn xong thì nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt trời ngày càng lên cao, khi ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào trong hang động. Tình Không cảm thấy cả người ẩm ướt niêm niêm, lúc này cô mới nhớ ra bản thân mình đã mấy ngày không tắm rửa. Đúng là khó có thể chịu đựng được thứ mùi này.
“ Này! Tôi muốn tắm rửa!” Cô đi qua, cẩn thận lay lay bờ vai trần của hắn. Lôi Ân đột nhiên mở to mắt, tà ác cười: “ Muốn tôi đi cùng sao?”
Cô gật đầu, đã thấy ánh mắt của hắn càng tà ác thêm vài phần.
Hắn giống như chẳng sợ hãi bất cứ con thú dữ nào cả, đến một là giết một, đến hai là giết hai.
Vì phòng ngừa người của Sigmund Freud đuổi đến, bọn họ lựa chọn con đường dẫn sâu vào trong rừng cây, không biết đã đi qua bao nhiêu lâu rồi. Tình Không lúc này mới nghe thấy tiếng nước réo ầm ĩ xối xả. Cô hưng phần mà chạy qua xem. Quả thực, đó chính là một con suối.
Cô thậm chí quên mất phía sau mình còn có một người đàn ông mà bắt đầu cởi quần áo trên người.
Nó vẫn kiên nhẫn nằm đó, thi thoàng còn thè cái lưỡi đỏ hồng ra như thử thăm dò. Tình Không nhìn ngọn lửa trước mặt càng ngày càng nhỏ, người đàn ông bên cạnh thì hầu như không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng, ngọn lửa cũng dần dần lụi tắt, cô nghe thấy tiếng sói gầm hoan hỉ. Tay cô di chuyển đến giữa thắt lưng của Lôi Ân, cảm nhận được một vật cứng buộc chặt. Cô biết đó là thứ gì.
Tình Không rút súng, chĩa thẳng về phía đầu sói kia. Cô mở to hai mắt, bóp chặt khẩu sủng trong tay. Tiếp đó chỉ nghe thấy “ đoàng” một tiếng. Súng vốn là thứ vũ khí có lực sát thương rất mạnh, con sói trúng đạn gào rú giãy dụa không thôi.
Phát súng kia, cô bắn vào mắt của nó, nhưng cũng chính ngay sau lúc đó, cô nhanh lẹn nâng người Lôi Ân dậy. Cô sợ sói mất đi một mắt lại càng thêm hung hãn, tới cắn xe hai người bọn họ ngay lập tức.
“ Ô….Ô….” Những tiếng gầm thảm thiết ai oán từ miệng nó phát ra, nó ngửi được mùi của hai người bọn họ. Một lần nữa, nó cào móng chuẩn bị xông tới. Tình Không nhào lên trước cha chắn cho Lôi Ân, nhưng có một lực mạnh từ phía sau đẩy cô sang một bên. Tiếp đó, cô chỉ thấy người đàn ông bên cạnh ra tay rất nhanh, hắn dùng con dao nhỏ bén nhọn trong tay đâm thủng bụng sói. Nhất thời, máu tanh văng vãi khắp nơi.
Bởi vì phát sốt, mặt Lôi Ân vẫn còn phiến hồng, nửa thân trên trần trụi hoàn toàn. Trên ngực hắn lại dính máu. Không biết đó là máu của sói hay là….Chỉ biết sau nhát dao kia, cả hắn lẫn con dã thú đều ngã xuống.
“ Nó ……đã chết rồi sao?” Tình Không tiến lên hai bước. Lôi Ân cũng vừa tỉnh lại.
Hắn không có nhìn cô, chỉ ngồi xổm thân xuống, cầm lấy dao trong tay, lại tiến lên đâm liên tiếp vào con dã thú hãy còn đang giãy dụa, nói: “ Mau đi lấy ít cành cây lại đây!”
“ Ah….” Tình Không nghe theo, bên ngoài trời cũng đã gần sáng. Tình Không trơ mắt nhìn hắn rạch thịt con sói rồi nướng trên lửa….Cuối cùng là bị hắn ăn vào bụng.
“ Tôi không cần!” Máu tươi trên miếng thịt vẫn còn đỏ hỏn, cô bưng miệng quay sang một bên, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi: hắn giết sói, rạch bụng, mà mắt không hề chớp lấy một cái.
Cô làm sao có thể quên, người đàn ông này thậm chí còn nuôi hổ như thú cảnh trong nhà….
“ Cô không đói bụng sao? Một lát nữa người của Sigmund Freud đuổi đến, cô không có sức mà chạy thì cũng đừng có trách tại sao tôi không cứu cô!” Lôi Ân dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tình Không. Tình Không hừ lạnh hai tiếng, vẫn làn không tiếp nhận miếng thịt sói từ tay hắn.
Thân thể có chút chột dạ, mặc dù rất đói, nhưng cô có chết cũng không ăn thứ còn đầy máu tươi như vậy. Lôi Ân cũng không xen vào chuyện của cô nữa, ăn xong thì nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt trời ngày càng lên cao, khi ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào trong hang động. Tình Không cảm thấy cả người ẩm ướt niêm niêm, lúc này cô mới nhớ ra bản thân mình đã mấy ngày không tắm rửa. Đúng là khó có thể chịu đựng được thứ mùi này.
“ Này! Tôi muốn tắm rửa!” Cô đi qua, cẩn thận lay lay bờ vai trần của hắn. Lôi Ân đột nhiên mở to mắt, tà ác cười: “ Muốn tôi đi cùng sao?”
Cô gật đầu, đã thấy ánh mắt của hắn càng tà ác thêm vài phần.
Hắn giống như chẳng sợ hãi bất cứ con thú dữ nào cả, đến một là giết một, đến hai là giết hai.
Vì phòng ngừa người của Sigmund Freud đuổi đến, bọn họ lựa chọn con đường dẫn sâu vào trong rừng cây, không biết đã đi qua bao nhiêu lâu rồi. Tình Không lúc này mới nghe thấy tiếng nước réo ầm ĩ xối xả. Cô hưng phần mà chạy qua xem. Quả thực, đó chính là một con suối.
Cô thậm chí quên mất phía sau mình còn có một người đàn ông mà bắt đầu cởi quần áo trên người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook