Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 137: Chưa bao giờ tách xa

……………….

Hàn Húc bản thân là bác sĩ, nên vết thương trên người anh ta cũng mau chóng bình phục, Tình Không lúc gặp lại anh ta là lúc anh ta trở về được dáng vẻ con người.

Anh mang một thân áo trắng, đeo kính mắt, khuôn mặt ôn hòa, gương mặt hơi có chút phình ra.

“Mộ tiểu thư, cô đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Hàn Húc nhìn đến Tình Không mặt nghẹn cười, anh sờ sờ mặt mình, qua vài ngày nữa, anh lại là một bác sĩ phong đọ đẹp trai ngời ngời thôi.

“ Đây là họa anh tự chuốc!” Tình Không cười ha hả, cô biết rõ cá sấu kia cắn hung hãn như thế nào, không ngờ anh ta còn sống mà trở về, thật sự là cái kỳ tích.

“Bí mật của cô vẫn còn trong tay tôi, đừng đắc tội với tôi!” Hàn Húc nghiêm trang nói với Tình Không, cô cũng không nghĩ đến, khẽ hừ một tiếng, dễ dàng uy hiếp Hàn Húc, “Này, nếu sau này để Lôi Ân biết anh vẫn còn điều gạt hắn, mạng nhỏ kia của anh sẽ còn đâu!”

“Hàn Húc, bí mật này, tôi hy vọng cả đời này hắn không biết được!”

Tình Không thâm trầm nói, cô hiện tại không thể làm cho Sơ Tình thêm khổ, biết quan hệ với Hắc Ngân Thánh, nếu không chị ấy sẽ chết mất!

“Độc nhất nữ nhân tâm, lời này một chút cũng không ngoa!” Hàn Húc hối hận không kịp, nếu nói, giúp Cốc Vân lừa gạt Lôi Ân là anh không phải cam tâm tình nguyện, như vậy giúp Tình Không giấu diếm, anh lại tuyệt không cảm thấy miễn cưỡng.

“Sơ Tình, chi ấy có khỏe không?” Tình không trong mắt không che dấu được sự quan tâm, Hàn Húc không đành lòng đáng giá, “Cô vẫn nên quan tâm chính bản thân của mình đi, để cô ta khỏe lại thì cái mạng của cô có lẽ cũng chẳng còn!”

“Tôi cam tâm tình nguyện mà!” Tình Không tức giận nâng cằm, cao ngạo làm cho người ta hận không thể yêu.

*******

“Sơ Tình, con muốn làm gì?” Cốc Vân nhìn đến Sơ Tình vừa khóc vừa thu dọn quần áo, bà bị dọa không ít, vội vàng giữ lấy quần áo của Sơ Tình.

“Sơ Tình, nói cho Vân di, làm sao vậy? Là điện hạ nói cái gì với con sao?”

Cô vội vàng giật lại quần áo, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

“Vân di, anh ấy…..” Sơ Tình lập tức khóc thành tiếng, đơn giản nằm úp trong long bà mà khóc, nức nở khóc nói, “Anh ấy không cần con!”

Trước kia cho đến bây giờ hắn vẫn luôn cẩn thận không hề hung dữ với cô, ngay cả một câu lời nói nặng cũng chưa từng nói, nhưng cô cảm giác được đến, hiện tại hắn đối cô càng ngày càng không còn yêu chiều kiên nhẫn như trước nữa.

“Làm sao có thể? Điện hạ sẽ lấy con, Sơ Tình, nghe Vân di nói, trăm ngàn đừng nghĩ ngớ ngẩn biết không?”

“Con muốn đến chỗ cha nuôi một thời gian!” Sơ Tình ngừng khóc, động tác không ngừng, cô biết linh vị của Mộ Linh đã được Tả Sâm đưa trở về, cô cũng muốn đi thăm mẹ.

“Sơ Tình……” Cốc Vân còn định nói cái gì đó, Sơ Tình đã quay đầu đi, ngăn lại lời của bà, “Vân di, dì đừng khuyên con!”

“Con nói cha nuôi đến đón con!” Cô đã mấy ngày nay không nhìn thấy Lôi Ân, cho dù là cô đi rồi, hắn cũng sẽ không phát hiện sao?

Chỉ là nghĩ như vậy, Sơ Tình liền cảm thấy tim đau nhói.

Cô ở nơi này hai mươi năm, trừ bỏ anh có công vụ của công ty hoặc là xuất ngoại, bọn họ cho tới bây giờ đều đều chưa từng rời nhau.

Bọn họ thậm chí ngay cả cãi nhau đều không có, hắn đối với cô lãnh đạm, cô chịu không được!

Tả Sâm nhận được điện thoại lập tức phái xe đi đến biệt viện hoa hồng đón Sơ Tình đi, cô cùng mẹ ruột đến một ngày tình cảm cũng không hề có, nhưng vẫn quỳ gối trước linh vị của Mộ Linh, Sơ Tình trong lòng nhớ kỹ hình dạng người phụ nữ này, đây là mẹ của cô!

******

Paradise

Hắc Ngân Thánh cùng Dịch Phong đi vào trong Paradise, đại sảnh sắc thái sặc sỡ, hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được lầu hai có người đàn ông cao to đang chờ nghênh đón. Hắn ta ở trên cao nhìn xuống, sau đó vươn ngón giữa.

Nhận được khiêu khích của hắn ta, Hắc Ngân Thánh nhấc chân đi lên lầu, Lôi Ân đã muốn theo trên lầu đi rồi xuống dưới, cùng Hắc Ngân Thánh lau thánh mà qua khi, hắn nghe được tiếng Lôi Ân thản nhiên nói, “Ngân đế ở nơi này thoải mái vui vẻ, mọi thứ tính cho tôi!”

“Thêm nữa, phụ nữ đẹp nhất ở đây, tôi cũng sẽ đưa đến cho ngài, chơi vui vẻ!”

Lôi Ân mím môi nhẹ nhàng cười, hai tay rúc trong túi quần, gương mặt đeo mặt nạ màu bạc Hắc Ngân Thánh càng thêm quỷ mị.

Lôi Ân đi qua hắn, lại nghe đến Hắc Ngân Thánh cúi đầu nói, “Tư vị người phụ nữ của ngươi thật tuyệt vời, có cơ hội, ta còn muốn nếm thử một lần!”

Lôi Ân lập tức dừng lại cước bộ, hắn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Hắc Ngân Thánh, Sơ Tình……

Hắn quay đầu, nhìn Hắc Ngân Thánh, hiện tại đổi Hắc Ngân Thánh cao hơn hắn hai bậc cầu thang, từ trên cao nhìn xuống nói,“Lôi Ân, ngươi theo ta trong tay thắng được Tình Không, trăm ngàn lần cố gắng mà giữ lấy, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội!”

Bàn tay đặt trong túi của Lôi Ân siết chặt lại thành đấm, Hắc Ngân Thánh cười hoang dại, tiếp tục đi lên lầu.

Lúc vừa trở về biệt thự, nghe tin tức từ cổ đức bảo, Lôi Ân không có phản ứng gì, đi thẳng đến khu biệt thự phía sau.

Vừa đi vào, liền nhìn thấy King phe phẩy cái đuôi ngồi xổm xuống góc sáng sủa, bộ dáng như là bị ngược đãi quá, Lôi Ân bỏ qua, thẳng hướng phòng Tình Không đi đến.

Vừa đi vào, hắn thoát quần áo nhẹ nhàng như không, trên mặt tuấn mỹ mang theo sự tức giận không hề che dấu, lôi Tình Không lại.

Trong đầu nghĩ những lời Hắc Ngân Thánh vũ nhục Sơ Tình, hắn nhịn không được muốn chà đạp Tình Không.

“Tên vương bát đản, chỉ biết động dục, cô nãi nãi không phải gái quán bar, muốn làm thì tìm người khác đi!” Tình Không giận cực kỳ, hắn mỗi lần đều đem cô ra xả giận, cô thật sự hận hắn quá cầm thú!

“Muốn cô!” Lôi Ân thô lỗ xé mở váy của cô, chuẩn xác cắn lên đầu vai của cô, đầu vai có hình xăm của hắn, hắn thực thích cắn vai cô, làm một dấu hôn xinh đẹp, vẻ mặt hắn rất thỏa mãn.

“Lôi Ân!!!” Tình Không để bất quá hắn cậy mạnh, bị hắn thô lỗ đặt ở dưới thân, hắn đã muốn nâng của nàng thắt lưng, chậm rãi tiến nhập thân thể của hắn.

“Vương bát đản!” Tình Không bị bắt hầu hạ, sắc bén đầu ngón tay đã ở hắn trên người lưu lại một vết trảo.

Lôi Ân động tình khi ánh mắt phi thường xinh đẹp, cặp con ngươi hổ phách sắc bén kia đang nhìn cổ lộ trắng nõn Tình Không trong vẻ một viên dùng dây nhỏ xuyến thành cúc áo khi, trong lòng hắn nói không nên lời cảm giác, cái loại này tim đập chợt nhanh, không thể dụ ngôn kích động.

“Tình Không, Tình Không!” Hắn ý loạn tình mê kêu tên của cô, trong lòng cảm giác mênh mông bát ngát.

Người phụ nữ của hắn, hắn yêu cảm giác dục tiên dục tử muốn chết đi thân này!

Tình Không nhắm mắt lại không nhìn tới hắn, trận này đối với cô mà nói chỉ có đau cùng thương, cô hy vọng có thể qua đi nhanh chút!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương