Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
-
Chương 133: Không phải bí mật
………………..
Cảm giác này khó chịu cứ như bị thiếu chất, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Cô đã trải qua một lần, đã từng mong không phải chịu lần thứ hai.
Hàn Húc nhìn cô đau lòng. Anh biết Tình Không trong lòng cũng đau đớn và bất đắc dĩ, lại chẳng biết nên nói với cô như thế nào!
“Tình Không, vì sao không nói thẳng với điện hạ, cô với Sơ Tình là……”
“Không, nếu vậy Sơ Tình còn muốn nhận máu của tôi nữa sao? Hàn Húc, tôi không vĩ đại như vậy đâu, tôi không muốn chết, tôi chỉ là muốn Sơ Tình khỏe mạnh thôi!”
“Không sao, cứ lấy đi, anh có thể lấy ít thôi hoặc cho tôi thuốc tê loại nào đó, tôi cũng sợ đau!” Tình Không thè lưỡi cười với anh. Hàn Húc không thể cảm thán nhìn cô, sờ sờ lên ngực mình, cô có thể nghĩ như vậy, thật đúng là lừa mình dối người!
Nhưng, thực sự, một cô gái khác người như vậy mới sẽ làm Lôi Ân điên đảo!
Trải qua hai ngày điều trị, Hàn Húc để cho Tình Không ở trong trạng thái tốt nhất để có thể lấy máu.
Khi kim tiêm lạnh như băng xuyên qua cơ thể cô, cô cảm giác được máu trong cơ thể đông lại, mà toàn bộ sức lực trong cơ thể cô cũng biến mất.
Tình Không cả người lạnh như băng nằm ở trên giường, trừ Hàn Húc, trong phòng không có một bóng người.
Nhìn cô cắn răng, thân thể run rẩy, máu đỏ trong đường ống dẫn không ngừng lưu chuyển, nhưng mà cô vẫn kiên cường chịu đựng, từng chút, còn một chút nữa thôi, máu của cô là đang cho người chị ruột thịt duy nhất của mình, nghĩ như vậy, nghĩ như vậy, việc cô làm là đáng giá.
“Tình Không, cô ổn chứ?” Bên tai truyền đến giọng tha thiết quan tâm của Hàn Húc, Tình Không lại bắt đầu hoa mắt chóng mặt, sau đó mất đi ý thức.
Khi túi máu đỏ tươi đó truyền vào trong thân thể Sơ Tình, gương mặt cô gái hồng nhuận trở lại, Lôi Ân nhìn Sơ Tình chậm rãi mở mắt, vui mừng khôn siết.
Hắn không hỏi Tình Không thế nào, không mở miệng được, cũng sợ nghe tin của cô xong thì bản thân sẽ xao động như thế nào.
“King, em không ….muốn lấy máu của cô ấy….” Sơ Tình chớp đôi mắt đẹp, suy yếu nói, Lôi Ân giữ láy bàn tay đang không nhận máu của cô, nghiêm khắc ngăn cản, “Đừng tùy hứng!”
“Như vậy, em nợ cô ấy mỗi lúc một nhiều………” Sơ Tình khóc, cô không muốn nợ Tình Không, bởi vì áy náy, cô sợ bản thân không thoát khỏi sự cắn rứt lương tâm, tự nói với chính mình. Tình Không có ơn với cô, cô phải đem King ra để đền ơn.
“Không, đây là anh cho em, Sơ Tình! Giá trị tồn tại của Mộ Tình Không là vì em, ngoan, đừng suy nghĩ miên man, chờ em tĩnh dưỡng khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn!”
Hắn cầm lấy tay cô chậm rãi đặt ở bên môi hôn, Sơ Tình bất ngờ xúc động đến nước mắt tuôn ra lúc nào không hay, Lôi Ân dùng môi giúp cô lau đi, sau đó bám vào bên tai cô nhẹ nhàng nói,“Sơ Tình, anh yêu em!”
Ba chữ này, giống như phương thuốc tốt nhất thế gian, Sơ Tình nghe câu hứa hẹn của hắn, nước mắt càng thêm rơi, khóe miệng cũng nở một nụ cười xa xỉ,“King, em cũng yêu anh!”
Tình Không suốt mê man bảy ngày, duy trì mạng sống bằng dịch dinh dưỡng, Hàn Húc cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm cô, nhìn sắc mặt của cô mỗi lúc một trắng, lúc này đây, ngày đó anh lấy máu cô nhiều gấp đôi lần trước, thân thể cô căn bản chịu không nổi.
Sơ Tình như được gỡ bỏ ưu phiền trước kia, bắt đầu chậm rãi ăn cơm, Tình Không tỉnh lại vào buổi tối ngày thứ bảy sau khi mê man, trên mu bàn tay vẫn còn vết kim tiêm lấy máu ngày hôm đó, thân thể vừa cử động liền cảm thấy choáng váng, cả người mềm nhũn giống như đi trên đám mây, trước mắt mơ hồ một mảnh, nhìn không rõ.
Bờ môi khô khốc giật giật, nhìn căn phòng quen thuộc, cô âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo, cô còn sống!
“Tên vương bát đản!” Tình Không ở trong lòng thầm mắng Lôi Ân mấy lần, còn có Hàn Húc chết tiệt, đã bảo anh ta cố gắng giúp cô, thiệt không ngờ cuối cùng bản thân cô vẫn bị hôn mê.
“Tình Không tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi ạ?” Đúng lúc Tình Không nghĩ mình cho dù hôn mê cũng không có ai để ý, Định Na phát hiện.
“Hàn tiên sinh nói, nếu hôm nay cô vẫn chưa tỉnh lại thì thật quá nguy hiểm, làm ta sợ muốn chết!” Định Na đỡ Tình Không ngồi dậy, sau đó giúp cô uống chút cháo, Tình Không nhìn vẻ mặt sợ muốn chết của Định Na kia, đoán ra khẳng định là Hàn Húc hù dọa cô bé.
“Định Na, Sơ Tình thế nào?” Tình Không hỏi.
“A, Tình tiểu thư rất ổn, điện hạ cũng quá đáng, mỗi lần Tình tiểu thư xảy ra chuyện, tất cả đều quy cho Tình Không tiểu thư!” Định Na phập phồng nói, vì Tình Không lo lắng bất bình thay cô.
Một cô bé người làm nhanh nhẹn thế này, đối với cô cũng thật là tốt!
“Kia…. hắn…… Có đến thăm tôi hay không?” Biết rõ hắn sẽ không đến, Tình Không trong lòng còn vẫn có tia mong đợi, kết quả lại thất vọng.
“Tình Không tiểu thư!” Định Na nhìn cô, lông mi thật dài run rẩy, Tình Không mỏi mệt nhắm hai mắt lại, “Đầu còn có chút choáng váng, tôi ngủ tiếp đây!”
Định Na cẩn thận đắp chăn cho cô, cầm bát không đi ra ngoài.
********
Khí sắc Sơ Tình dần dần tốt lên, Lôi Ân mời đến hai đầu bếp Trung Quốc mới nói làm đồ ăn Trung Quốc, vì muốn khiến Tình tiểu thư vui.
Cô gái mỗi ngày đều thật sự điều dưỡng thân thể, bởi vì Lôi Ân nói, chờ thân thể cô khỏe lên, bọn họ sẽ kết hôn!
Từ lúc một tuổi bắt đầu biết nói, trong thế giới của cô cũng chỉ có Lôi Ân, cô từng ở trong mơ thầm mong vô số lần, chờ cô trưởng thành, cô phải làm cô dâu xinh đẹp nhất của hắn.
“Vân di, dì đừng nói nữa, cháu sẽ không đồng ý đâu!” Hàn Húc từ trên lầu đi xuống rất nhanh, Cốc Vân cứ ở phía sau lưng anh yêu cầu, “Hàn Húc, cháu giúp ta một lần này nữa được không? Dì cũng chỉ vì muốn tốt cho Sơ Tình và điện hạ!”
Bước chân Hàn Húc đã muốn đi ra khỏi biệt thự, xoay người nhìn Cốc Vân nói, “Chuyện sai lầm, cháu sẽ không tái phạm lần thứ hai!”
“Chỉ là một chút thuốc kích tình thôi mà, điện hạ sẽ không phát hiện, dì cũng sẽ không nói cho Sơ Tình!” Cốc Vân kéo ống tay áo Hàn Húc khẩn cầu.
Lời Sơ Tình nói ngày đó bà ghi nhớ trong lòng, Mộ Tình Không, cái đứa con gái kia, không phải là dựa vào thân thể mạnh khỏe đó mới ôm được điện hạ sao?
“Vân di, những lời như vậy sao dì có thể nói ra được? Điện hạ tuyệt đối không tha cho bất cứ ai tính kế với mình, nếu cậu ấy biết chúng ta lúc trước che dấu chuyện đứa nhỏ bị mất lúc trước không phải là con của cậu ấy, dì có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Hàn Húc đã hối hận, một bước đi lầm, anh không muốn lại tiếp tục sai!
“Anh nói cái gì?” Lúc này, phía sau một giọng nói sắc bén không giận nhưng đầy uy hiếp truyền đến, Hàn Húc chỉ cảm thấy người mình đột nhiên bị túm lấy, gương mặt tuấn mỹ của Lôi Ân kề sát mặt anh!
“Hàn Húc, lặp lại những lời anh vừa nói cho tôi!”
Lôi Ân hai mắt như muốn bốc hỏa, hắn không thể tin được, hắn nhìn Hàn Húc đi về phía phòng của Tình Không, hắn bất tri bất giác đi theo phía sau muốn nhìn thấy cô, lại không ngờ nghe được một chuyện như vậy!
Cảm giác này khó chịu cứ như bị thiếu chất, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Cô đã trải qua một lần, đã từng mong không phải chịu lần thứ hai.
Hàn Húc nhìn cô đau lòng. Anh biết Tình Không trong lòng cũng đau đớn và bất đắc dĩ, lại chẳng biết nên nói với cô như thế nào!
“Tình Không, vì sao không nói thẳng với điện hạ, cô với Sơ Tình là……”
“Không, nếu vậy Sơ Tình còn muốn nhận máu của tôi nữa sao? Hàn Húc, tôi không vĩ đại như vậy đâu, tôi không muốn chết, tôi chỉ là muốn Sơ Tình khỏe mạnh thôi!”
“Không sao, cứ lấy đi, anh có thể lấy ít thôi hoặc cho tôi thuốc tê loại nào đó, tôi cũng sợ đau!” Tình Không thè lưỡi cười với anh. Hàn Húc không thể cảm thán nhìn cô, sờ sờ lên ngực mình, cô có thể nghĩ như vậy, thật đúng là lừa mình dối người!
Nhưng, thực sự, một cô gái khác người như vậy mới sẽ làm Lôi Ân điên đảo!
Trải qua hai ngày điều trị, Hàn Húc để cho Tình Không ở trong trạng thái tốt nhất để có thể lấy máu.
Khi kim tiêm lạnh như băng xuyên qua cơ thể cô, cô cảm giác được máu trong cơ thể đông lại, mà toàn bộ sức lực trong cơ thể cô cũng biến mất.
Tình Không cả người lạnh như băng nằm ở trên giường, trừ Hàn Húc, trong phòng không có một bóng người.
Nhìn cô cắn răng, thân thể run rẩy, máu đỏ trong đường ống dẫn không ngừng lưu chuyển, nhưng mà cô vẫn kiên cường chịu đựng, từng chút, còn một chút nữa thôi, máu của cô là đang cho người chị ruột thịt duy nhất của mình, nghĩ như vậy, nghĩ như vậy, việc cô làm là đáng giá.
“Tình Không, cô ổn chứ?” Bên tai truyền đến giọng tha thiết quan tâm của Hàn Húc, Tình Không lại bắt đầu hoa mắt chóng mặt, sau đó mất đi ý thức.
Khi túi máu đỏ tươi đó truyền vào trong thân thể Sơ Tình, gương mặt cô gái hồng nhuận trở lại, Lôi Ân nhìn Sơ Tình chậm rãi mở mắt, vui mừng khôn siết.
Hắn không hỏi Tình Không thế nào, không mở miệng được, cũng sợ nghe tin của cô xong thì bản thân sẽ xao động như thế nào.
“King, em không ….muốn lấy máu của cô ấy….” Sơ Tình chớp đôi mắt đẹp, suy yếu nói, Lôi Ân giữ láy bàn tay đang không nhận máu của cô, nghiêm khắc ngăn cản, “Đừng tùy hứng!”
“Như vậy, em nợ cô ấy mỗi lúc một nhiều………” Sơ Tình khóc, cô không muốn nợ Tình Không, bởi vì áy náy, cô sợ bản thân không thoát khỏi sự cắn rứt lương tâm, tự nói với chính mình. Tình Không có ơn với cô, cô phải đem King ra để đền ơn.
“Không, đây là anh cho em, Sơ Tình! Giá trị tồn tại của Mộ Tình Không là vì em, ngoan, đừng suy nghĩ miên man, chờ em tĩnh dưỡng khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn!”
Hắn cầm lấy tay cô chậm rãi đặt ở bên môi hôn, Sơ Tình bất ngờ xúc động đến nước mắt tuôn ra lúc nào không hay, Lôi Ân dùng môi giúp cô lau đi, sau đó bám vào bên tai cô nhẹ nhàng nói,“Sơ Tình, anh yêu em!”
Ba chữ này, giống như phương thuốc tốt nhất thế gian, Sơ Tình nghe câu hứa hẹn của hắn, nước mắt càng thêm rơi, khóe miệng cũng nở một nụ cười xa xỉ,“King, em cũng yêu anh!”
Tình Không suốt mê man bảy ngày, duy trì mạng sống bằng dịch dinh dưỡng, Hàn Húc cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm cô, nhìn sắc mặt của cô mỗi lúc một trắng, lúc này đây, ngày đó anh lấy máu cô nhiều gấp đôi lần trước, thân thể cô căn bản chịu không nổi.
Sơ Tình như được gỡ bỏ ưu phiền trước kia, bắt đầu chậm rãi ăn cơm, Tình Không tỉnh lại vào buổi tối ngày thứ bảy sau khi mê man, trên mu bàn tay vẫn còn vết kim tiêm lấy máu ngày hôm đó, thân thể vừa cử động liền cảm thấy choáng váng, cả người mềm nhũn giống như đi trên đám mây, trước mắt mơ hồ một mảnh, nhìn không rõ.
Bờ môi khô khốc giật giật, nhìn căn phòng quen thuộc, cô âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo, cô còn sống!
“Tên vương bát đản!” Tình Không ở trong lòng thầm mắng Lôi Ân mấy lần, còn có Hàn Húc chết tiệt, đã bảo anh ta cố gắng giúp cô, thiệt không ngờ cuối cùng bản thân cô vẫn bị hôn mê.
“Tình Không tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi ạ?” Đúng lúc Tình Không nghĩ mình cho dù hôn mê cũng không có ai để ý, Định Na phát hiện.
“Hàn tiên sinh nói, nếu hôm nay cô vẫn chưa tỉnh lại thì thật quá nguy hiểm, làm ta sợ muốn chết!” Định Na đỡ Tình Không ngồi dậy, sau đó giúp cô uống chút cháo, Tình Không nhìn vẻ mặt sợ muốn chết của Định Na kia, đoán ra khẳng định là Hàn Húc hù dọa cô bé.
“Định Na, Sơ Tình thế nào?” Tình Không hỏi.
“A, Tình tiểu thư rất ổn, điện hạ cũng quá đáng, mỗi lần Tình tiểu thư xảy ra chuyện, tất cả đều quy cho Tình Không tiểu thư!” Định Na phập phồng nói, vì Tình Không lo lắng bất bình thay cô.
Một cô bé người làm nhanh nhẹn thế này, đối với cô cũng thật là tốt!
“Kia…. hắn…… Có đến thăm tôi hay không?” Biết rõ hắn sẽ không đến, Tình Không trong lòng còn vẫn có tia mong đợi, kết quả lại thất vọng.
“Tình Không tiểu thư!” Định Na nhìn cô, lông mi thật dài run rẩy, Tình Không mỏi mệt nhắm hai mắt lại, “Đầu còn có chút choáng váng, tôi ngủ tiếp đây!”
Định Na cẩn thận đắp chăn cho cô, cầm bát không đi ra ngoài.
********
Khí sắc Sơ Tình dần dần tốt lên, Lôi Ân mời đến hai đầu bếp Trung Quốc mới nói làm đồ ăn Trung Quốc, vì muốn khiến Tình tiểu thư vui.
Cô gái mỗi ngày đều thật sự điều dưỡng thân thể, bởi vì Lôi Ân nói, chờ thân thể cô khỏe lên, bọn họ sẽ kết hôn!
Từ lúc một tuổi bắt đầu biết nói, trong thế giới của cô cũng chỉ có Lôi Ân, cô từng ở trong mơ thầm mong vô số lần, chờ cô trưởng thành, cô phải làm cô dâu xinh đẹp nhất của hắn.
“Vân di, dì đừng nói nữa, cháu sẽ không đồng ý đâu!” Hàn Húc từ trên lầu đi xuống rất nhanh, Cốc Vân cứ ở phía sau lưng anh yêu cầu, “Hàn Húc, cháu giúp ta một lần này nữa được không? Dì cũng chỉ vì muốn tốt cho Sơ Tình và điện hạ!”
Bước chân Hàn Húc đã muốn đi ra khỏi biệt thự, xoay người nhìn Cốc Vân nói, “Chuyện sai lầm, cháu sẽ không tái phạm lần thứ hai!”
“Chỉ là một chút thuốc kích tình thôi mà, điện hạ sẽ không phát hiện, dì cũng sẽ không nói cho Sơ Tình!” Cốc Vân kéo ống tay áo Hàn Húc khẩn cầu.
Lời Sơ Tình nói ngày đó bà ghi nhớ trong lòng, Mộ Tình Không, cái đứa con gái kia, không phải là dựa vào thân thể mạnh khỏe đó mới ôm được điện hạ sao?
“Vân di, những lời như vậy sao dì có thể nói ra được? Điện hạ tuyệt đối không tha cho bất cứ ai tính kế với mình, nếu cậu ấy biết chúng ta lúc trước che dấu chuyện đứa nhỏ bị mất lúc trước không phải là con của cậu ấy, dì có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Hàn Húc đã hối hận, một bước đi lầm, anh không muốn lại tiếp tục sai!
“Anh nói cái gì?” Lúc này, phía sau một giọng nói sắc bén không giận nhưng đầy uy hiếp truyền đến, Hàn Húc chỉ cảm thấy người mình đột nhiên bị túm lấy, gương mặt tuấn mỹ của Lôi Ân kề sát mặt anh!
“Hàn Húc, lặp lại những lời anh vừa nói cho tôi!”
Lôi Ân hai mắt như muốn bốc hỏa, hắn không thể tin được, hắn nhìn Hàn Húc đi về phía phòng của Tình Không, hắn bất tri bất giác đi theo phía sau muốn nhìn thấy cô, lại không ngờ nghe được một chuyện như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook