Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 113: Tâm ngoan thủ lạt

Edit: Meimoko

……………..

“A –” Tình Không không thể kiềm ché được mà thét chói tai, cô quay lưng về phía Hắc Ngân Thánh, đột nhiên gian nghe thấy tiếng Tình Không, Hắc Ngân Thánh liền dừng tay, dao trong tay hắn cũng theo đó mà rơi xuống.

“Tình…Không, cứu …cứu… tớ……” Tô Khuynh theo đó mà ngã xuống, ả cả người đẫm máu cố gắng chạy đến chỗ Tình Không, cho đến khi trước mặt Tình Không đều là một màu máu đỏ, cô không khống chế được ôm đầu thét chói tai.

“Hắc Ngân Thánh, anh ….. đồ biến thái!”

“Không, đừng nhìn, Tình Không!” Hắc Ngân Thánh tiến đến rất nhanh, hắn một cước đá văng Tô Khuynh ra, sau đó dùng hai tay che khuất mắt Tình Không lại, trên bàn tay kia vẫn còn máu tươi, Tình Không cảm thấy có cái gì đó chảy từ trên mắt ra, có lẽ từ trong lòng bàn tay Hắc Ngân Thánh rơi xuống, chất lỏng này dần rơi xuống cổ của cô, đó là máu của Tô Khuynh.

“Anh… nhanh chút cứu bạn ý!” Tình Không lập tức bừng tỉnh, vội vàng đẩy Hắc Ngân Thánh ra, chạy đến bên Tô Khuynh.

“Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh, cậu sao rồi?” Tình Không một tay vừa ôm lấy bụng cô gái, cô tựa hồ nhớ đến cảnh lúc Mark chết, nó chết the thảm như vậy, đều là bởi vì cô!

“Đứa nhỏ…., đứa nhỏ……” Tô Khuynh mặt trắng bệch, ả cố gắng giữ chặt lấy tay Tình Không trên bụng mình, Tình Không sợ hãi, cô quay đầu mắt đầy hận thù, nhìn về phía Hắc Ngân Thánh, “Nếu Tô Khuynh có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”

“Dịch Phong!” Trên mặt nạ Hắc Ngân Thánh cũng dính vào một ít vết máu, hắn hướng về phía người ngoài cửa hô lên, Dịch Phong lập tức vào.

Tô Khuynh bị người ôm đến giường, một phòng đầy máu tươi khiến Tình Không khó chịu.

Cô không nhìn Hắc Ngân Thánh, lo lắng giữ lấy tay Tô Khuynh.

Khi bác sĩ đến, Tình Không nhìn nàng phúc gian miệng vết thương, cơ hồ hoa bị thương nàng toàn bộ bên hông, Tình Không không đành lòng nhìn, khi bàn tay lạnh lẽo của Hắc Ngân Thánh muốn che mắt cô lại, Tình Không chụp lấy tay hắn, cặp mắt tràn đầy hận ý, “Anh sao có thể đối xử tàn nhẫn với bạn ấy như vậy? Đứa nhỏ trong bụng đó là của anh!”

“Đó là cô ta gieo gió gặt bảo! Là cô tâm thuật bất chính mới để cho mình mang thai!” Hắc Ngân Thánh không giết ả ta lúc này đã là giới hạn rồi. Tô Khuynh thật sự đã quá đánh giá cao bản thân, mẫu bẳng tử quý ả có thể sao? Ả nghĩ bản thân mình mang thai rồi thì hắn sẽ nghĩ lại coi trọng cô ta sao?

“Anh làm sao có thể đối xử với Khuynh Khuynh như thế? Anh không muốn cô ấy mang thai, vì sao còn muốn chạm vào?”

“Hắc Ngân Thánh, đàn ông các người chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao?”

Tình Không thấy được bóng dáng Lôi Ân ở hắn, nhưng Lôi Ân đối với đứa nhỏ của chính mình rất yêu quý, thậm chí là vì c đứa nhỏ đã mất đi kia mà muốn giết cô!

“Tình Không!” Hắc Ngân Thánh không phản bác, cô không hiểu tình cảm của hắn đối với cô, hắn yêu cô, nhưng là lại không chiếm được.

“Đừng gọi tên tôi!” Tình Không tức giận đẩy hắn rồi đi ra ngoài, mùi tanh nổng nặc nơi kia vẫn còn xộc vào mũi cô, cô càng cảm thấy trong lòng khó chịu.

“Ngân Đế, miệng vết thương không sâu lắm, phôi thai vẫn còn trong người Tô tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?” Bác sĩ sau khi tiến hành kiểm tra kĩ càng một lượt cho Tô Khuynh xong, xin chỉ thị Hắc Ngân Thánh.

“Lấy ra!” Hắn lạnh như băng nói xong, sau đó lại nhìn người còn nằm trong phòng,“Không được nói cho Tình Không!”

“Dạ, Ngân Đế!”

Trăm miệng một lời cũng không thay đổi được quyết định của hắn.

“Không cần dùng gây tê, ta muốn làm cho cô ta biết cái gì gọi là đau!”

Khi kim loại lạnh như băng kia tiến vào thân thể, cảm giác đau đớn tróc da tróc toàn bộ lí trí của Tô Khuynh tập trung dưới thân, ả bị đau hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng vì đau đớn mà tỉnh lại.

Tay ả siết chặt lấy ga trải giường, Tô Khuynh biết, Hắc Ngân Thánh đang dung phương thức này để trừng phạt ả.

Phán đoán của ả hoàn toàn sai lầm, vốn nghĩ đến, ả có thể dùng đứa nhỏ đến cược một phen, nhưng nguyên bản vốn máu lạnh, ngay cả cốt nhục của mình cũng giết, hắn chỉ đối với một mình Tình Không mà thôi!

********

Tả Sâm mặt không chút thay đổi nhìn người cao lớn trước mặt, sau đó nói, “Tình Không không còn ở chỗ cha nữa rồi, con cũng đừng tìm cô bé nữa! Hãy đối xử tốt với Sơ Tình đi!”

Lôi Ân nghe vậy ngẩn ra, con ngươi hổ phách hiện lên sự ngỡ ngàng: “Cô ta ở nơi nào?”

Hai tay cũng không biết từ bao giờ đã nắm chặt thành quyền, ngày đó chống đối Tả Sâm, hắn cũng ảo não. Hắn tức giận Mộ Tình Không, người phụ nữ kia, dựa vào cái gì mà có thể hấp dẫn nhiều người như vậy, cô là hắn người phụ nữ của hắn!

“Ta đã thả con bé đi rồi, King, đừng lưu luyến nữa! Sơ Tình mới là cô gái mà con phải quý trọng!” Tả Sâm cho dù thích Tình Không, ông vẫn không thể không đứng trên lập trường phía Sơ Tình mà suy nghĩ.

“Cha nuôi, con muốn cả hai, không thể sao?” Lôi Ân nói ra những lời này khi, ngay cả chính mình đều cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn muốn Sơ Tình, là chuyện đương nhiên, nhưng Mộ Tình Không là người phụ nữ đầu tiên khiến hắn có ham muốn chiếm giữ đến vậy, hắn hy vọng cô là của hắn, hắn muốn độc chiếm cô!

“Con nói gì vậy? Nếu không phải Tình Không, có thể là cô gái khác! King, con có thể để mắt đến người phụ nữ khác ngoài Tình Không!” Tả Sâm nói, Lôi Ân đều trong lòng biết hiểu rõ, nhưng, phụ nữ khác, hắn cũng không cần!

“Con muốn Mộ Tình Không!” Lôi Ân nhìn Tả Sâm cung kính hiếu thuận nghiêng người, sau đó tao nhã tiêu sái ra Cổ Đức Bảo.

Ngồi trên xe sau, Lôi Ân ninh ninh mi, phân phó tiền tòa Tra Lý, “Cậu đi tra một chút, Mộ Tình Không có phải hay không đã trở về Las Vegas?”

Cho dù là vì Sơ Tình, hắn cũng muốn đem Mộ Tình Không bắt trở về!

Tình Không rời đi, người vui nhất chính là Cốc Vân, cho dù Tả Sâm yêu quý Tình Không đi nữa, bà cũng cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt Sơ Tình cũng dần dần hồng nhuận trở lên, đối với Tình Không, trong long cô luôn có tư vị không tả nổi, Tình Không đi rồi cô cũng cảm thấy không yên, nhưng cô cũng không có cách nào nói ra điều này với Lôi Ân.

Lôi Ân vừa vào cửa, nhìn thấy thân ảnh màu tím đứng bên cửa sổ kia, hắn trong nháy mắt hoảng hốt, cứ như vậy đi đến phía sau cô gái, sau đó ôm chặt lấy cô, “Tình Không……”

Sơ Tình định xoay người rời khỏi thì nghe thấy cái tên được thốt ra từ miệng Lôi Ân, trong nhất thời sửng sốt bất thần, đôi mắt cô gái mở to đầy bi thương, một bàn tay đẩy hắn ra, “ Anh vừa rồi…..gọi em là gì?”

“Thực xin lỗi! Bảo bối, đừng khóc……” Lôi Ân lực bất tòng tâm, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt rơi trên má cô, Sơ Tình ôm lấy cổ hắn, hôn hắn một cách nồng nhiệt.

“King, chúng ta quên Tình Không đi được không?”

“Em biết anh muốn tìm cô ấy trở về, vì nhóm máu của bọn em giống nhau, anh là vì em, phải không?”

“Không cần như vậy, anh nhìn em đi, em không sao nữa rồi, sau này cũng sẽ không để bị mất máu nữa! Anh… quên Tình Không đi được không?”

“Em muốn làm cô dâu của anh… em còn muốn sinh cho anh một đứa nhỏ! Đồng ý với em đi, được không?”

Nước mắt của Sơ Tình rơi xuống môi Lôi Ân, hắn gắt gao ôm lấy cô, cũng không nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương