Lâm Quán Quán cùng nhân viên đoàn phim đi chụp ảnh tạo hình, đợi chụp xong đã đến giờ ăn trưa.

Lâm Quán Quán cũng được phát một hộp cơm.

Giữa trưa.

Mặt trời chói chang, các diễn viên chính còn đỡ, dùng bữa có quạt mát phục vụ, các diễn viên khác thì không được dễ chịu như thế, chỉ có thể khoác bộ trang phục vừa dày vừa nặng, tìm đại một nơi có bóng râm mà đợi.

Ăn bữa trưa mà Lâm Quán Quán nóng đổ mồ hôi.

Trong xe bảo mẫu.

Lâm Vi nhìn Lâm Quán Quán ngồi dưới bóng cây, nhéo mạnh vào eo của Tiểu Thiến, “Em đã bảo không có sai sót gì cơ mà, hết cả buổi sáng rồi, sao chị ta vẫn không bị làm sao?”

Tiểu Thiến méo mặt vì đau, nhưng không dám tránh né, ánh mắt ngập nước, “Em, em cũng không biết là tại sao, rõ ràng em đã bỏ vào rồi mà...”

“Còn dám cãi à!”

Tiểu Thiếu sợ sệt im bặt.

Trong giới, ai cũng biết Lâm Vi nổi tiếng hiền lành, nhưng chỉ có những người thân cận như cô ta mới biết vẻ dịu dàng tốt bụng đó chỉ là giả bộ, Lâm Vi đích thực là người hẹp hòi, hay đố kị.

“Chị Vi...”

“Còn dám khóc! Lau sạch nước mắt đi cho tôi!”

Tiểu Thiên cắn chặt môi, nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong.



Lâm Vi không cam lòng!

Chết tiệt!

Xem ra cô ta đã đánh giá thấp đối thủ, trong trí nhớ của cô ta, Lâm Quán Quán là một kẻ khờ khạo ngốc nghếch, không ngờ ba năm sau, chị ta lại tiến bộ vượt bậc.

Nhưng, vô ích thôi!

Cô vẫn không phải đối thủ của cô ta!

“Chị Vi, hay là, em, em làm lại cái khác...”

“Không cần nữa!”

Lâm Vi lạnh lùng liếc xéo cô ta, “Việc như thế này chỉ được làm một lần, lỡ như bị người ta điều tra ra thì tôi thì xong đời!”

“Vậy, vậy phải làm thế nào?”

Lâm Vi nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên, khóe miệng cô ta cong lên, lại nghĩ được ra một ý tưởng hay ho.

Ở một nơi khác.

Hiện trường quay phim có một phòng điều hòa, Tiêu Lăng Dạ trong bộ vest đen, nhìn xuống cửa sổ, khi thấy Lâm Quán Quán ngồi dưới tán cây lau mồ hôi, anh chau mày.

Cô đã ngồi đó đợi hai tiếng đồng hồ



Vì không thể để phục trang và phụ kiện trên đầu bị nhăn hay rối nên dáng ngồi của cô cứng ngắc nhìn có vẻ rất khó chịu.

“Cô ấy còn phải đợi bao lâu nữa?”

“Em vừa cho người đi hỏi rồi, hiện tại đang quay cảnh của Lâm Vi và Sở Khiêm, người ta là nam nữ chính, Tiểu Quán Quán là người mới, chắc chắn phải đợi họ quay xong."

“Họ còn quay bao lâu nữa?”

“Vốn dĩ theo tiến độ bình thường thì phải đợi hai tiếng nữa, nhưng không biết hôm nay Lâm Vi bị làm sao mà không tài nào nhập vai được, một cảnh phim đã phải quay mất bao lâu rồi, cứ tiếp tục thế này thì chưa chắc hôm nay đã quay tới cảnh của Tiểu Quản Quán.”

Anh mắt Tiêu Lăng Dạ u ám lạnh lẽo.

Thấy vậy, Tiêu Diễn vội an ủi anh, anh ta chỉ vào các diễn viên cũng đang đợi dưới tầng, “Chuyện này là bình thường mà, người mới vào nghề, ai mà chẳng trải qua, anh nhìn họ xem, đều đang đứng đợi kia kìa, từ từ rồi sẽ qua.”

“Cô ấy không cần!”

Khóe miệng Tiêu Diễn co giật!

Ý của ông anh túc là Tiểu Quán Quán có anh làm chỗ dựa nên không cần trải qua quá trình gian khổ như vậy sao?

Tiêu Diễn lén liếc nhìn anh, “Chậc! Làm diễn viên cũng vất vả thật! Tầm này nhiệt độ ngoài trời cũng phải ba bảy ba tám độ nhỉ, mặc phục trang dày như thế kia, chẳng có chỗ nào thoáng gió, cũng không biết liệu có cảm nắng không nữa."

Hơi lạnh tỏa ra tù Tiêu Lăng Dạ càng ghê hơn.

Anh chau mày, bấm số gọi cho Lãnh Quân Lâm.

“Quân Lâm, đến thăm đoàn phim “Uyển Phi Truyện” ngay!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương