Tổng Tài Phúc Hắc Bá Đạo: Lão Bà, Em Thật Mê Người!
-
Chương 43: Cố Ý
Sau khi dùng xong bữa, hai người chuẩn bị rời đi. Lúc này, Hạ Tử Dục bước về phía Mục Cảnh Thiên và Lăng Tiêu Vân.
“Mục tổng, hai người từ từ dùng bữa, chúng tôi đi trước!” Hạ Tử Dục nói.
Mục Cảnh Thiên dù chỉ ngồi im, nhưng có một loại khí chất bá đạo trời sinh khiến người khác không cách nào ngó lơ được.
“Được!" Mục Cảnh Thiên không đứng lên, chỉ khép mắt lại, tỏ vẻ mình đã biết.
Lúc này Lăng Tiêu Vân quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, “Mục tổng, đây là muốn đưa Hạ tiểu thư về nhà sao?"
Hạ Tử Dục quay đầu nhìn Hạ Tử Hy gật đầu, “Đúng vậy!”
Nói đến đây, Lăng Tiêu Vân không tự chủ nhếch môi cười, trong mắt có tia mờ ám nhìn hai người bọn họ, “Vậy không làm phiền thời gian riêng tư của hai người nữa, đi đường cẩn thận nhé!”
“Cảm ơn!” Hạ Tử Dục lịch thiệp trả lời, sau đó nhìn Hạ Tử Hy nói, “Đi thôi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó rời đi.
“Đúng rồi, Hạ tiểu thư!” Lúc này, Mục Cảnh Thiên không nhanh không chậm gọi tên cô.
Hạ Tử Hy ngừng lại nhìn anh ta, “Có chuyện gì không Mục tổng?” “Liên quan đến hợp đồng ký kết giữa Tập đoàn Nguyên thị, sáng sớm ngày mai tôi muốn thấy bảng thiết kế chi tiết của cô!”
“Ngày mai?" Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy!”
Tại sao Hạ Tử Hy lại cảm giác anh ta đang cố ý?
Trong một đêm phải hoàn thành, chính là cố ý chỉnh cô!
Nhưng cô có thể nói được gì, “Tôi sẽ cố gắng!”
“Tôi không cần “cố gắng”, thứ tôi cần là “nhất định”!” Mục Cảnh Thiên lặp lại từng chữ.
Hạ Tử Hy ngiến răng nói, “Được! Tôi biết rồi!”
Sau đó Mục Cảnh Thiên cũng không nói thêm gì, Hạ Tử Hy liền quay người rời đi, Hạ Tử Dục liếc mắt nhìn anh ta sau đó cũng bước đi.
Lời vừa nãy của Mục Cảnh Thiên có ý gì, Hạ Tử Dục đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng điều anh chủ ý lúc này chính là, hiện tại tâm trạng không tốt nhất chính là Lăng Tiêu Vân.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi nhà hàng, Lăng Tiêu Vân ngước nhìn Mục Cảnh Thiên, cô luôn có cảm giác Mục Cảnh Thiên có chút cố ý, là do cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Sau khi Hạ Tử Dục đưa Hạ Tử Hy trở về nhà, cô nhìn anh nói, “Anh hai, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, em không mời anh lên nhà đâu?”
Hạ Tử Dục ngồi trong xe, mỉm cười, “Được! Ngày khác anh lại đến, em nhớ nghỉ ngơi sớm đó!”
“Được!" Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó bước xuống xe.
“Lên đi!” Hạ Tử Dục nói.
Hạ Tử Hy cũng không khách sáo, vẫy tay với anh ta sau đó bước lên lầu.
Sau khi nhìn theo bóng dáng Hạ Tử Hy từ từ biến mất trong tầm mắt mình, Hạ Tử Dục lúc này mới lái xe rời đi.
Hạ Tử Hy vừa về đến nhà, vừa mới cởi giày, điện thoại lập tức vang lên.
Nhìn số điện thoại gọi đến, Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó bắt máy.
“Tiểu Hạ, mình xin lỗi cậu.” Điện thoại vừa được kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đô Đô.
Hạ Tử Hy nhịn cười nói, “Xin lỗi mình vì chuyện gì cơ?”
“Hôm nay anh trai cậu gọi điện thoại cho mình, mình không cẩn thận để lộ chuyện cậu đã trở về, mình thật sự không cố ý đâu!” Đô Đô nhanh chóng giải thích, trong lời nói còn có chút làm nũng.
“Cậu biết mình vừa cùng anh hai gặp mặt, cho nên đợi đến khi mình về đến nhà cậu mới gọi điện thoại đúng không?" Hạ Tử Hy nói, sau đó ngả người trên ghế sofa.
“Quả nhiên không có gì có thể qua mắt được cậu!” Đô Đô thừa nhận.
“Mình còn không hiểu rõ chút tâm tư này của cậu hay sao?”
“Thật sự không cố ý mà!”
“Được rồi, nhìn thấy cậu đã tự chủ động nhận lỗi như vậy, tha cho cậu một lần vậy!”
“Mình biết cậu sẽ không trách mình mà!”
“Đừng mồm mép nữa, mời mình một bữa!” “Được, mình mời!” Đô Đô sáng khoái trả lời.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm cười, “Được rồi, không nói với cậu nữa, mình còn có công việc, cúp máy đây!”
“Mục tổng, hai người từ từ dùng bữa, chúng tôi đi trước!” Hạ Tử Dục nói.
Mục Cảnh Thiên dù chỉ ngồi im, nhưng có một loại khí chất bá đạo trời sinh khiến người khác không cách nào ngó lơ được.
“Được!" Mục Cảnh Thiên không đứng lên, chỉ khép mắt lại, tỏ vẻ mình đã biết.
Lúc này Lăng Tiêu Vân quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, “Mục tổng, đây là muốn đưa Hạ tiểu thư về nhà sao?"
Hạ Tử Dục quay đầu nhìn Hạ Tử Hy gật đầu, “Đúng vậy!”
Nói đến đây, Lăng Tiêu Vân không tự chủ nhếch môi cười, trong mắt có tia mờ ám nhìn hai người bọn họ, “Vậy không làm phiền thời gian riêng tư của hai người nữa, đi đường cẩn thận nhé!”
“Cảm ơn!” Hạ Tử Dục lịch thiệp trả lời, sau đó nhìn Hạ Tử Hy nói, “Đi thôi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó rời đi.
“Đúng rồi, Hạ tiểu thư!” Lúc này, Mục Cảnh Thiên không nhanh không chậm gọi tên cô.
Hạ Tử Hy ngừng lại nhìn anh ta, “Có chuyện gì không Mục tổng?” “Liên quan đến hợp đồng ký kết giữa Tập đoàn Nguyên thị, sáng sớm ngày mai tôi muốn thấy bảng thiết kế chi tiết của cô!”
“Ngày mai?" Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy!”
Tại sao Hạ Tử Hy lại cảm giác anh ta đang cố ý?
Trong một đêm phải hoàn thành, chính là cố ý chỉnh cô!
Nhưng cô có thể nói được gì, “Tôi sẽ cố gắng!”
“Tôi không cần “cố gắng”, thứ tôi cần là “nhất định”!” Mục Cảnh Thiên lặp lại từng chữ.
Hạ Tử Hy ngiến răng nói, “Được! Tôi biết rồi!”
Sau đó Mục Cảnh Thiên cũng không nói thêm gì, Hạ Tử Hy liền quay người rời đi, Hạ Tử Dục liếc mắt nhìn anh ta sau đó cũng bước đi.
Lời vừa nãy của Mục Cảnh Thiên có ý gì, Hạ Tử Dục đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng điều anh chủ ý lúc này chính là, hiện tại tâm trạng không tốt nhất chính là Lăng Tiêu Vân.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi nhà hàng, Lăng Tiêu Vân ngước nhìn Mục Cảnh Thiên, cô luôn có cảm giác Mục Cảnh Thiên có chút cố ý, là do cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Sau khi Hạ Tử Dục đưa Hạ Tử Hy trở về nhà, cô nhìn anh nói, “Anh hai, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, em không mời anh lên nhà đâu?”
Hạ Tử Dục ngồi trong xe, mỉm cười, “Được! Ngày khác anh lại đến, em nhớ nghỉ ngơi sớm đó!”
“Được!" Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó bước xuống xe.
“Lên đi!” Hạ Tử Dục nói.
Hạ Tử Hy cũng không khách sáo, vẫy tay với anh ta sau đó bước lên lầu.
Sau khi nhìn theo bóng dáng Hạ Tử Hy từ từ biến mất trong tầm mắt mình, Hạ Tử Dục lúc này mới lái xe rời đi.
Hạ Tử Hy vừa về đến nhà, vừa mới cởi giày, điện thoại lập tức vang lên.
Nhìn số điện thoại gọi đến, Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó bắt máy.
“Tiểu Hạ, mình xin lỗi cậu.” Điện thoại vừa được kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đô Đô.
Hạ Tử Hy nhịn cười nói, “Xin lỗi mình vì chuyện gì cơ?”
“Hôm nay anh trai cậu gọi điện thoại cho mình, mình không cẩn thận để lộ chuyện cậu đã trở về, mình thật sự không cố ý đâu!” Đô Đô nhanh chóng giải thích, trong lời nói còn có chút làm nũng.
“Cậu biết mình vừa cùng anh hai gặp mặt, cho nên đợi đến khi mình về đến nhà cậu mới gọi điện thoại đúng không?" Hạ Tử Hy nói, sau đó ngả người trên ghế sofa.
“Quả nhiên không có gì có thể qua mắt được cậu!” Đô Đô thừa nhận.
“Mình còn không hiểu rõ chút tâm tư này của cậu hay sao?”
“Thật sự không cố ý mà!”
“Được rồi, nhìn thấy cậu đã tự chủ động nhận lỗi như vậy, tha cho cậu một lần vậy!”
“Mình biết cậu sẽ không trách mình mà!”
“Đừng mồm mép nữa, mời mình một bữa!” “Được, mình mời!” Đô Đô sáng khoái trả lời.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm cười, “Được rồi, không nói với cậu nữa, mình còn có công việc, cúp máy đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook