Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi
-
Chương 86
Khung cảnh tồi tàn, vách đá lởm chởm, xung quanh, người chết la liệt. Bạch Niên Vũ ôm lấy vết thương nơi bụng đi tới chỗ Tiêu Tiểu Diệp.
" Tiêu Tiểu Diệp, nghe kĩ, chạy ra ngoài, đừng bao giờ quay đầu lại." Thanh âm anh cố đè nén nỗi đau, khàn khàn nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn vết thương của anh, đau lòng, " Em sẽ không bỏ anh."
Bạch Niên Vũ nén đau, " Chạy đi."
Khung cảnh dần chìm vào trong bóng tối, mùi máu tanh nồng xộc lên. Khuôn mặt quỷ dị nhếch mép nhìn cô, " Bạch Niên Vũ chết rồi."
Tiêu Tiểu Diệp ôm mặt, bừng tỉnh.
Mồ hôi lạnh khắp người, lại là giấc mơ đó, cô đã gặp nó rất nhiều lần rồi.
" Lại gặp ác mộng sao?" Bạch Niên Vũ nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
" Ừm." Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nói.
" Không sao cả, có anh đây rồi." Bạch Niên Vũ dịu dàng hôn lên trán cô.
" Em đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần." Tiêu Tiểu Diệp lo lắng.
" Chắc là do em nghĩ nhiều rồi." Bạch Niên Vũ cười nhẹ.
" Nhưng em sợ, sợ giấc mơ đó là sự thật." Tiêu Tiểu Diệp ôm chặt anh, giọng buồn rầu.
" Nói anh nghe, em mơ về cái gì vậy?" Bạch Niên Vũ với tay bật đèn bàn, nhìn rõ thần sắc tái nhợt trên mặt cô.
" Em mơ thấy anh một người đầy máu cứ hét bảo em chạy đi." Cô nói.
Anh nhìn cô, đáy mắt trầm xuống, nụ cười cong lên, " Em sợ mất anh sao?"
Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh, gật đầu.
" Em sợ sau khi tôi chết thì sẽ thành góa phụ sao? Yên tâm cho dù em có thành góa phụ thì vẫn là Bạch phu nhân, vẫn là Krisen đệ nhất phu nhân. May mà em lấy tôi nên mới có nhiều danh hiệu như vậy đấy. Em vẫn nên cảm ơn tôi vì ngày ấy đã sai người đi lấy hộ khẩu cho em." Bạch Niên Vũ nói.
Thánh thần thổ địa ơi, có ai đến lúc chết mà vẫn tự đại vậy không?
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, giấc mơ ấy khiến cô có cảm giác lạ.
" Yên tâm, anh sẽ không xa em đâu." Bạch Niên Vũ sủng nịnh.
Tiêu Tiểu Diệp ôm lấy Bạch Niên Vũ, anh vẫn ở bên cạnh cô, chưa từng rời bỏ cô, như vậy thì cô yên tâm rồi.
***
" Thiếu gia, Hong Kong đã có chuyện rồi." Thần Dực vừa mới sáng đã vội vàng thông báo với Bạch Niên Vũ.
" Hắn hành động rồi ư?" Bạch Niên Vũ hỏi.
" Vâng, lần này còn có cả Lục gia nữa. Các bang phái nhỏ như Thanh Long, Cửu Thiên đã bị diệt. Chúng ta có lẽ phải gấp rồi." Thần Dực nói.
" Mới mồng ba Tết mà đã náo rồi, đúng là bọn không biết quy củ." Bạch Niên Vũ lắc đầu. " Chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta tới Hong Kong."
" Vâng." Thần Tự nhanh chóng thu xếp.
Bạch Niên Vũ nhìn ra cửa sổ, một khung cảnh tuyệt mĩ hòa hợp vào nhau, đôi môi lại không tự chủ mà dương lên. ( Tác giả: Dấu hiệu của bệnh tự kỉ.)
Tiêu Tiểu Diệp ngồi dưới hàng cây tử đằng thong thả đọc sách, bỗng nhiên có một bàn tay che mặt cô lại.
" Bạch Niên Vũ, đừng có nháo." Tiêu Tiểu Diệp gạt tay của anh ra.
Bạch Niên Vũ bị phát hiện, đành cười khổ ngồi kế bên vợ mình, " Vợ, anh sắp đi rồi."
Qủa nhiên lực chú ý của cô đã thay đổi, ánh mắt dời sang phía anh, " Anh định đi đâu?"
" Hong Kong."
Hong Kong, shit, cái nơi ăn chơi trác loạn, gái gú đầy đường, sòng bạc trải dài như quán mì đầu ngõ ư?
" Sao đột nhiên anh lại đi?"" Tiêu Tiểu Diệp nghi hoặc.
" Ở đấy có chút chuyện cần giải quyết."
Lần trước ở bên Anh đã lắm chuyện, lần này lại có thêm chuyện.
" Bao giờ đi?"
" Chiều nay.""
Không có khái niệm Tết nhất gì vậy.
" Buồn sao?" Bạch Niên Vũ véo má cô.
" Ai thèm buồn chứ." Cô lắc đầu.
" Vậy thì tốt, lần này anh đi lành ít dữ nhiều đấy."" Bạch Niên Vũ cố ngân dài vế sau.
Tiêu Tiểu Diệp nghe xong thì rùng người, " Là chuyện của hắc đạo sao?"
Bạch Niên Vũ không nói gì.
" Yên tâm, anh sẽ sớm quay lại. Anh còn nợ em một đám cưới đẹp đẽ mà, đúng không?" Anh ôm cô vào lòng.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
" Nghe đây, tới đó giữ mình cẩn thận, đừng để ai dòm ngó. Khuôn mặt anh dù không được đẹp lắm nhưng cũng có thể tạm chấp nhận dễ nhìn, nói thẳng ra trai đẹp, mà bây giờ trai đẹp rất hiếm, mà có có thì bọn chúng đều đi yêu nhau nên anh hãy chú ý chút, đừng có dao động, trai gái gì cũng né hết đi. Hong Kong là cái nơi ăn chơi bậc nhất Trung Quốc, nếu anh dám sa đà là cứ chờ đấy. Đi đâu cũng phải chú ý, đừng có mất cảnh giác mà để thêm một viên đạn vào ngực nghe chưa!" Tiêu Tiểu Diệp trước khi Bạch Niên Vũ lên máy bay đã nghiêm khắc nhắc nhở.
" Cảm giác có vợ quan tâm thật tuyệt."Bạch Niên Vũ cười hài lòng, nhìn bộ dạng của vợ nhỏ quá đẹp đẽ.
" Biết vậy thì càng phải chú ý hơn nghe chưa!" Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.
Bạch Niên Vũ gật đầu, bước lên máy bay.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn máy bay dần cất cánh rời đi, khuôn mặt buồn rầu.
Biết hay không lần chia li này là lần cuối, nụ cười kia vốn sớm đã chẳng còn nữa, lần gặp lại là tổn thương vô hạn, một người vô tình, một người cố níu kéo.
****
" Tiểu Diệp, trả đồng hồ cho anh!" Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ Tết, Tiêu Tiểu Diệp đi khám bệnh, vào phòng của Tôn Niệm Hàn, phát hiện anh ta đã tỉnh, hơn nữa còn hướng cô đòi đồng hồ.
"..." Tiêu Tiểu Diệp vẫn im lặng.
Tôn Niệm Hàn đối với thái độ thờ ơ của cô có chút bất mãn, " Anh không nghĩ em nên giữ chiếc đồng hồ kia."
Tiêu Tiểu Diệp kiểm tra xong chỉ số, lúc này mới nghiêm túc nhìn anh ta, lại nhớ tới lời mà Hướng Tư Lan đã từng nói, vì chiếc đồng hồ đó mà anh ta không chút do dự lao vào dòng đường toàn xe cộ.
" Vậy anh giữ nó để làm gì?" Cô điềm nhiên hỏi.
Tôn Niệm Hàn có chút cứng nhắc, " Không cần em quan tâm."
" Năm ấy, anh đã từng thật lòng yêu tôi chưa?" Cô bỗng nhiên hỏi.
Câu hỏi này khiến cho Tôn Niệm Hàn ngây dại, yêu cô ư, anh cho tới bây giờ vẫn còn yêu nhưng lấy tư cách gì, " Là hứng thú nhất thời."
"Cảm xúc của anh có lẽ là nhất thời, nhưng tổn thương của tôi là mãi mãi. Cho nên anh không có đủ tư cách để lấy chiếc đồng hồ. " Tiêu Tiểu Diệp nói.
Tôn Niệm Hàn nghẹn lại, u ám nhìn cô.
"Anh có biết không, đã từng có một người nói với tôi một câu làm tôi tới bây giờ vẫn còn sâu sắc." Tiêu Tiểu Diệp thở dài.
"Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là Hạnh Phúc
Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là Sai Lầm
Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là Viễn Vông
Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là Tiếc Nuối."
Tôn Niệm Hàn nhìn cô, " Vậy chúng ta nên gọi là gì?"
"Đối với tôi, gặp anh là SAI LẦM." Tiêu Tiểu Diệp lạnh giọng, đúng vậy, là sai lầm, anh xuất hiện tại thời điểm mà cô yếu đuối nhất nhưng đáng tiếc, phù hợp lại không phải là anh.
Tôn Niệm Hàn nghe xong câu trả lời thì tái mặt, trong lòng đau nhói, cô nói gặp anh là sai lầm vậy thì anh gặp cô là gì?
" Năm năm trước, tôi đã từng cố gắng để yêu anh nhưng mà sau khi những đổ vỡ kia xuất hiện, tôi mới hiểu một điều, có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chố thật ấm áp dành cho mình." Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười nhàn nhạt.
Tôn Niệm Hàn cười khổ, " Nếu như anh nói năm đó, tất cả những gì anh trao em là thật, một ngàn bông hoa hồng trải dài thành con đường ấy là sự thật thì liệu em có tin không?""
" Tin hay không, quan trọng ư? Năm năm trước, chính anh là người đã khiến tôi bị tổn thương, là người đã phá hủy hết tất cả những điều tốt đẹp nhất, anh lấy cái gì để mà hỏi tôi câu đó chứ?" Tiêu Tiểu Diệp nói.
Tôn Niệm Hàn cuối cùng cũng bộc lộ hết, " Thực ra, nếu như em không phải là Tiêu Tiểu Diệp, cháu gái của Tĩnh gia, là người được định sẵn là vợ của Bạch Niên Vũ thì sẽ khác. Nhưng mà em phải hiểu một điều rằng, năm năm trước, tất thảy những gì anh làm, anh đều không hối hận. Có những người chỉ có thể ở trong tim chứ không thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Giống như em đối với anh vậy."
" Tiêu Tiểu Diệp, tế bào là gì?" Tôn Niệm Hàn nhìn cô, ánh mắt nặng tình.
" Tế bào là đơn vị cấu tạo cơ bản của sự sống." Tiêu Tiểu Diệp nói.
Tôn Niệm Hàn mỉm cười, " Đúng vậy, có điều tế bào cơ thể tự thay đổi mỗi tháng. Cũng như anh lúc này đây, mọi thứ biết về em chỉ còn là kỷ niệm. Đứng trước mặt anh đây, là chị dâu của anh."
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, rời khỏi phòng bệnh.
Ký ức là tất cả những gì đẹp nhưng đau. Khiến khi nhớ đến, ta chỉ biết mỉm cười, rồi bật khóc
Yêu, cho đến tột cùng là điều gì?
Đơn giản, nó chỉ là cái cảm xúc sinh lí bình thường của con người thôi.
Vậy, yêu sao lại quan trọng vậy?
Khó lắm, vì nó chính là ngọn nguồn của tất cả.
Tiêu Tiểu Diệp và Tôn Niệm Hàn đã từng yêu nhau rất nhiều nhưng thứ tình cảm ấy lại chẳng thể đủ mạnh, đủ lớn để hai người vượt qua hàng rào của số phận. Yêu là một chuyện nhưng ở bên nhau lại là chuyện hoàn toàn khác.
" Thực ra, anh muốn nói với em một câu " chúc em hạnh phúc" nhưng lời chưa buông thì đã tim đã chảy máu đau đến tê liệt." Tôn Niệm Hàn khẽ cười.
Ngày ấy, chọn phụ người là để đổi lấy bình yên cho gia tộc nhưng bây giờ mới biết một điều rằng, buông tay hóa ra lại là dao cứa vào thân.
" Tôn tiên sinh, bác sĩ Tiêu nhờ tôi trả cái này cho anh." Nữ y tá chăm sóc đi vào, trên tay cầm chiếc đồng hồ hướng về phía Tôn Niệm Hàn.
Tôn Niệm Hàn nhận lấy chiếc đồng hồ, giọt nước mắt bên mi chảy xuống. Tuyệt tình, hóa ra là như này. Cuộc đời của anh, quả nhiên không sai cái tên của anh một chút nào, niệm hàn, niệm hàn. (*)
(*) Niệm Hàn=kỉ niệm giá lạnh.
________
Tuệ Anh: Tôi cảm thấy Diệp tỉ nói câu nào là xát muối vào tim Hàn ca câu đó. Đối với Vũ sẹo thì như vậy mà sang với anh nam phụ thì tàn nhẫn quá. Chậc chậc, anh nam phụ số khổ của tôi, bị dính bùa yêu của Diệp tỉ.
" Tiêu Tiểu Diệp, nghe kĩ, chạy ra ngoài, đừng bao giờ quay đầu lại." Thanh âm anh cố đè nén nỗi đau, khàn khàn nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn vết thương của anh, đau lòng, " Em sẽ không bỏ anh."
Bạch Niên Vũ nén đau, " Chạy đi."
Khung cảnh dần chìm vào trong bóng tối, mùi máu tanh nồng xộc lên. Khuôn mặt quỷ dị nhếch mép nhìn cô, " Bạch Niên Vũ chết rồi."
Tiêu Tiểu Diệp ôm mặt, bừng tỉnh.
Mồ hôi lạnh khắp người, lại là giấc mơ đó, cô đã gặp nó rất nhiều lần rồi.
" Lại gặp ác mộng sao?" Bạch Niên Vũ nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
" Ừm." Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nói.
" Không sao cả, có anh đây rồi." Bạch Niên Vũ dịu dàng hôn lên trán cô.
" Em đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần." Tiêu Tiểu Diệp lo lắng.
" Chắc là do em nghĩ nhiều rồi." Bạch Niên Vũ cười nhẹ.
" Nhưng em sợ, sợ giấc mơ đó là sự thật." Tiêu Tiểu Diệp ôm chặt anh, giọng buồn rầu.
" Nói anh nghe, em mơ về cái gì vậy?" Bạch Niên Vũ với tay bật đèn bàn, nhìn rõ thần sắc tái nhợt trên mặt cô.
" Em mơ thấy anh một người đầy máu cứ hét bảo em chạy đi." Cô nói.
Anh nhìn cô, đáy mắt trầm xuống, nụ cười cong lên, " Em sợ mất anh sao?"
Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh, gật đầu.
" Em sợ sau khi tôi chết thì sẽ thành góa phụ sao? Yên tâm cho dù em có thành góa phụ thì vẫn là Bạch phu nhân, vẫn là Krisen đệ nhất phu nhân. May mà em lấy tôi nên mới có nhiều danh hiệu như vậy đấy. Em vẫn nên cảm ơn tôi vì ngày ấy đã sai người đi lấy hộ khẩu cho em." Bạch Niên Vũ nói.
Thánh thần thổ địa ơi, có ai đến lúc chết mà vẫn tự đại vậy không?
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, giấc mơ ấy khiến cô có cảm giác lạ.
" Yên tâm, anh sẽ không xa em đâu." Bạch Niên Vũ sủng nịnh.
Tiêu Tiểu Diệp ôm lấy Bạch Niên Vũ, anh vẫn ở bên cạnh cô, chưa từng rời bỏ cô, như vậy thì cô yên tâm rồi.
***
" Thiếu gia, Hong Kong đã có chuyện rồi." Thần Dực vừa mới sáng đã vội vàng thông báo với Bạch Niên Vũ.
" Hắn hành động rồi ư?" Bạch Niên Vũ hỏi.
" Vâng, lần này còn có cả Lục gia nữa. Các bang phái nhỏ như Thanh Long, Cửu Thiên đã bị diệt. Chúng ta có lẽ phải gấp rồi." Thần Dực nói.
" Mới mồng ba Tết mà đã náo rồi, đúng là bọn không biết quy củ." Bạch Niên Vũ lắc đầu. " Chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta tới Hong Kong."
" Vâng." Thần Tự nhanh chóng thu xếp.
Bạch Niên Vũ nhìn ra cửa sổ, một khung cảnh tuyệt mĩ hòa hợp vào nhau, đôi môi lại không tự chủ mà dương lên. ( Tác giả: Dấu hiệu của bệnh tự kỉ.)
Tiêu Tiểu Diệp ngồi dưới hàng cây tử đằng thong thả đọc sách, bỗng nhiên có một bàn tay che mặt cô lại.
" Bạch Niên Vũ, đừng có nháo." Tiêu Tiểu Diệp gạt tay của anh ra.
Bạch Niên Vũ bị phát hiện, đành cười khổ ngồi kế bên vợ mình, " Vợ, anh sắp đi rồi."
Qủa nhiên lực chú ý của cô đã thay đổi, ánh mắt dời sang phía anh, " Anh định đi đâu?"
" Hong Kong."
Hong Kong, shit, cái nơi ăn chơi trác loạn, gái gú đầy đường, sòng bạc trải dài như quán mì đầu ngõ ư?
" Sao đột nhiên anh lại đi?"" Tiêu Tiểu Diệp nghi hoặc.
" Ở đấy có chút chuyện cần giải quyết."
Lần trước ở bên Anh đã lắm chuyện, lần này lại có thêm chuyện.
" Bao giờ đi?"
" Chiều nay.""
Không có khái niệm Tết nhất gì vậy.
" Buồn sao?" Bạch Niên Vũ véo má cô.
" Ai thèm buồn chứ." Cô lắc đầu.
" Vậy thì tốt, lần này anh đi lành ít dữ nhiều đấy."" Bạch Niên Vũ cố ngân dài vế sau.
Tiêu Tiểu Diệp nghe xong thì rùng người, " Là chuyện của hắc đạo sao?"
Bạch Niên Vũ không nói gì.
" Yên tâm, anh sẽ sớm quay lại. Anh còn nợ em một đám cưới đẹp đẽ mà, đúng không?" Anh ôm cô vào lòng.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
" Nghe đây, tới đó giữ mình cẩn thận, đừng để ai dòm ngó. Khuôn mặt anh dù không được đẹp lắm nhưng cũng có thể tạm chấp nhận dễ nhìn, nói thẳng ra trai đẹp, mà bây giờ trai đẹp rất hiếm, mà có có thì bọn chúng đều đi yêu nhau nên anh hãy chú ý chút, đừng có dao động, trai gái gì cũng né hết đi. Hong Kong là cái nơi ăn chơi bậc nhất Trung Quốc, nếu anh dám sa đà là cứ chờ đấy. Đi đâu cũng phải chú ý, đừng có mất cảnh giác mà để thêm một viên đạn vào ngực nghe chưa!" Tiêu Tiểu Diệp trước khi Bạch Niên Vũ lên máy bay đã nghiêm khắc nhắc nhở.
" Cảm giác có vợ quan tâm thật tuyệt."Bạch Niên Vũ cười hài lòng, nhìn bộ dạng của vợ nhỏ quá đẹp đẽ.
" Biết vậy thì càng phải chú ý hơn nghe chưa!" Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.
Bạch Niên Vũ gật đầu, bước lên máy bay.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn máy bay dần cất cánh rời đi, khuôn mặt buồn rầu.
Biết hay không lần chia li này là lần cuối, nụ cười kia vốn sớm đã chẳng còn nữa, lần gặp lại là tổn thương vô hạn, một người vô tình, một người cố níu kéo.
****
" Tiểu Diệp, trả đồng hồ cho anh!" Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ Tết, Tiêu Tiểu Diệp đi khám bệnh, vào phòng của Tôn Niệm Hàn, phát hiện anh ta đã tỉnh, hơn nữa còn hướng cô đòi đồng hồ.
"..." Tiêu Tiểu Diệp vẫn im lặng.
Tôn Niệm Hàn đối với thái độ thờ ơ của cô có chút bất mãn, " Anh không nghĩ em nên giữ chiếc đồng hồ kia."
Tiêu Tiểu Diệp kiểm tra xong chỉ số, lúc này mới nghiêm túc nhìn anh ta, lại nhớ tới lời mà Hướng Tư Lan đã từng nói, vì chiếc đồng hồ đó mà anh ta không chút do dự lao vào dòng đường toàn xe cộ.
" Vậy anh giữ nó để làm gì?" Cô điềm nhiên hỏi.
Tôn Niệm Hàn có chút cứng nhắc, " Không cần em quan tâm."
" Năm ấy, anh đã từng thật lòng yêu tôi chưa?" Cô bỗng nhiên hỏi.
Câu hỏi này khiến cho Tôn Niệm Hàn ngây dại, yêu cô ư, anh cho tới bây giờ vẫn còn yêu nhưng lấy tư cách gì, " Là hứng thú nhất thời."
"Cảm xúc của anh có lẽ là nhất thời, nhưng tổn thương của tôi là mãi mãi. Cho nên anh không có đủ tư cách để lấy chiếc đồng hồ. " Tiêu Tiểu Diệp nói.
Tôn Niệm Hàn nghẹn lại, u ám nhìn cô.
"Anh có biết không, đã từng có một người nói với tôi một câu làm tôi tới bây giờ vẫn còn sâu sắc." Tiêu Tiểu Diệp thở dài.
"Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là Hạnh Phúc
Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là Sai Lầm
Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là Viễn Vông
Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là Tiếc Nuối."
Tôn Niệm Hàn nhìn cô, " Vậy chúng ta nên gọi là gì?"
"Đối với tôi, gặp anh là SAI LẦM." Tiêu Tiểu Diệp lạnh giọng, đúng vậy, là sai lầm, anh xuất hiện tại thời điểm mà cô yếu đuối nhất nhưng đáng tiếc, phù hợp lại không phải là anh.
Tôn Niệm Hàn nghe xong câu trả lời thì tái mặt, trong lòng đau nhói, cô nói gặp anh là sai lầm vậy thì anh gặp cô là gì?
" Năm năm trước, tôi đã từng cố gắng để yêu anh nhưng mà sau khi những đổ vỡ kia xuất hiện, tôi mới hiểu một điều, có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chố thật ấm áp dành cho mình." Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười nhàn nhạt.
Tôn Niệm Hàn cười khổ, " Nếu như anh nói năm đó, tất cả những gì anh trao em là thật, một ngàn bông hoa hồng trải dài thành con đường ấy là sự thật thì liệu em có tin không?""
" Tin hay không, quan trọng ư? Năm năm trước, chính anh là người đã khiến tôi bị tổn thương, là người đã phá hủy hết tất cả những điều tốt đẹp nhất, anh lấy cái gì để mà hỏi tôi câu đó chứ?" Tiêu Tiểu Diệp nói.
Tôn Niệm Hàn cuối cùng cũng bộc lộ hết, " Thực ra, nếu như em không phải là Tiêu Tiểu Diệp, cháu gái của Tĩnh gia, là người được định sẵn là vợ của Bạch Niên Vũ thì sẽ khác. Nhưng mà em phải hiểu một điều rằng, năm năm trước, tất thảy những gì anh làm, anh đều không hối hận. Có những người chỉ có thể ở trong tim chứ không thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Giống như em đối với anh vậy."
" Tiêu Tiểu Diệp, tế bào là gì?" Tôn Niệm Hàn nhìn cô, ánh mắt nặng tình.
" Tế bào là đơn vị cấu tạo cơ bản của sự sống." Tiêu Tiểu Diệp nói.
Tôn Niệm Hàn mỉm cười, " Đúng vậy, có điều tế bào cơ thể tự thay đổi mỗi tháng. Cũng như anh lúc này đây, mọi thứ biết về em chỉ còn là kỷ niệm. Đứng trước mặt anh đây, là chị dâu của anh."
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, rời khỏi phòng bệnh.
Ký ức là tất cả những gì đẹp nhưng đau. Khiến khi nhớ đến, ta chỉ biết mỉm cười, rồi bật khóc
Yêu, cho đến tột cùng là điều gì?
Đơn giản, nó chỉ là cái cảm xúc sinh lí bình thường của con người thôi.
Vậy, yêu sao lại quan trọng vậy?
Khó lắm, vì nó chính là ngọn nguồn của tất cả.
Tiêu Tiểu Diệp và Tôn Niệm Hàn đã từng yêu nhau rất nhiều nhưng thứ tình cảm ấy lại chẳng thể đủ mạnh, đủ lớn để hai người vượt qua hàng rào của số phận. Yêu là một chuyện nhưng ở bên nhau lại là chuyện hoàn toàn khác.
" Thực ra, anh muốn nói với em một câu " chúc em hạnh phúc" nhưng lời chưa buông thì đã tim đã chảy máu đau đến tê liệt." Tôn Niệm Hàn khẽ cười.
Ngày ấy, chọn phụ người là để đổi lấy bình yên cho gia tộc nhưng bây giờ mới biết một điều rằng, buông tay hóa ra lại là dao cứa vào thân.
" Tôn tiên sinh, bác sĩ Tiêu nhờ tôi trả cái này cho anh." Nữ y tá chăm sóc đi vào, trên tay cầm chiếc đồng hồ hướng về phía Tôn Niệm Hàn.
Tôn Niệm Hàn nhận lấy chiếc đồng hồ, giọt nước mắt bên mi chảy xuống. Tuyệt tình, hóa ra là như này. Cuộc đời của anh, quả nhiên không sai cái tên của anh một chút nào, niệm hàn, niệm hàn. (*)
(*) Niệm Hàn=kỉ niệm giá lạnh.
________
Tuệ Anh: Tôi cảm thấy Diệp tỉ nói câu nào là xát muối vào tim Hàn ca câu đó. Đối với Vũ sẹo thì như vậy mà sang với anh nam phụ thì tàn nhẫn quá. Chậc chậc, anh nam phụ số khổ của tôi, bị dính bùa yêu của Diệp tỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook