Chương 13: Tôi ở cục cảnh sát

“Sao lại không thích hợp?” Tên côn đồ
bị đập vừa nãy mở miệng, nhìn tôi cười xấu
xa nói: “Vừa rồi là mày ném tao à?”

Tôi gật đầu: “Không cẩn thận ném tới,
thật xin lỗi!”

“Đệch! Mày muốn chết à!” Nói tới đây,
tên côn đồ lập tức giơ cây gậy trong tay
lên đập về phía tôi, tôi và Vũ Linh cùng
tránh ra, sau đó quơ một chai bia đập tới.

Mấy người không ra tay vốn còn định
xem náo nhiệt, thấy tôi và Vũ Linh đánh trả,
lập tức giơ gậy gỗ trong tay lên tấn công
chúng tôi.

Tôi và Vũ Linh biết chút quyền cước
nên đánh nhau với mấy tên côn đồ này
cũng không chịu thiệt gì, lúc cảnh sát đến
mấy người đều bị thương, cũng may không
nghiêm trọng, cùng bị dẫn đến cục cảnh
sát.

Ghi chép khẩu cung ở cục cảnh sát,
tuy rằng tôi và Vũ Linh là người bị hại
nhưng dù gì cũng tham gia đánh nhau, vì
vậy cần tìm người đến nộp tiền bảo lãnh.

Vũ Linh là cô nhi, ở thành phố Giang
Ninh này trừ tôi ra thì không còn người bạn
nào khác, vì vậy cũng chỉ có thể trông chờ
tôi tìm người đến nộp bảo lãnh.

Thường ngày tôi ngoại trừ đến công ty
thì ð nhà họ Phó, cũng không giao tiếp
nhiều, bên cạnh căn bản không có bạn bè
gì, nghĩ nửa ngày, tôi dứt khoát to gan gọi
cho Trịnh Tuấn Anh.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì được
kết nối, bên kia đầu dây điện thoại không
lên tiếng, tôi có chút lúng túng, mỡ miệng
nói: “Bác sĩ Trịnh, thật ngại quá, giờ này rồi
còn gọi tới làm phiền anh, anh có thể giúp
tôi một việc được không? Tôi xảy ra chút
việc, bây giờ đang ở cục cảnh sát, anh có
thể đến đây một lát được không?”

Thấy bên kia không trả lời, tôi dừng
một chút, thật sự hết cách nói: “Bác sĩ

Trịnh, làm phiền anh rồi.”

Một lúc lâu sau, bên kia điện thoại
truyền đến mấy chữ lạnh như băng: “Thẩm
Xuân Hinh!”

Giọng nói này là… Phó Thắng Nam!

Sao anh lại nghe điện thoại của Trịnh Tuấn Anh?

Trong lúc nhất thời tôi vừa hoảng vừa
sợ, lắp bắp một chút mới nói: “Phó Thắng
Nam, anh…”

“Địa chỉ!” Tôi còn chưa nói xong, bên

kia đầu dây điện thoại đã lạnh lùng nói.

Có thể nghe ra bây giờ tâm trạng Phó
Thắng Nam rất tệ.

“Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh!”
Báo địa chỉ xong thì điện thoại đã bị cúp.

Vũ Linh nhìn tôi, có chút cạn lời nói:
“Tại sao cậu không trực tiếp gọi cho Phó
Thắng Nam? Kiểu gì cũng phải có chuyện
mới được.”

Tôi ôm trán, càng cạn lời: “Lúc tớ rời
khỏi biệt thự, Phó Thắng Nam uống say, tớ
tưởng anh ấy đang nghỉ ngơi nên mới gọi

cho Trịnh Tuấn Anh, không ngờ rằng…”

Không ngờ rằng Phó Thắng Nam sẽ
nhận cú điện thoại này.

Nửa tiếng sau, Phó Thắng Nam được
một đám người hộ tống đi vào cục cảnh
sát, khí thế của người đàn ông lạnh lùng
nghiêm nghị, thân hình thon dài anh tuấn,
chỉ cần đứng đấy không nói câu nào cũng
có thể tự biến thành một bức tranh.

Hơn nữa, ngày nào trang đầu của các
tạp chí tài chính và kinh tế trong thành phố
cũng đưa mấy tin về anh, vì vậy anh đến,
ngược lại khiến người trong cục cảnh sát
nhao nhao tiến lên ân cần chào hỏi.

Thấy cảnh này, Vũ Linh cọ vai tôi nói:
“Thật ra tớ cũng hiểu được tại sao cậu lại sỉ
mê anh ta như vậy, dù sao anh ta chính là

con cưng của trời. Mấy người phụ nữ kia

muốn mà chẳng có được, chỉ mỗi danh
hiệu mợ Phó này thôi cũng khiến vô số
thiếu nữ mong chờ, càng đừng nói đến
việc cậu còn ngủ chung với anh ta mỗi
ngày”

Tôi liếc cô ấy một cái, lúc trước còn
khuyên tôi ly hôn, bây giờ lại…

Quả nhiên, phụ nữ rất hay thay đổi.

Sau khi Phó Thắng Nam nói chuyện
với người trong cục cảnh sát rồi ký tên, tôi
và Vũ Linh có thể đi rồi.

Cổng vào cục cảnh sát.

Người cảnh sát tạm giam chúng tôi
nhìn tôi và Vũ Linh nói: “Sau này nếu hai cô
gặp phải chuyện như vậy nữa thì cứ báo
cảnh sát là được, đừng ra tay.”

Tôi và Vũ Linh nhìn nhau, cười nhìn

cảnh sát kia, nói một câu cảm ơn.

Quay đầu đi, Vũ Linh thì thào: “Fuck,
mẹ nó chứ nếu không ra tay, chờ cảnh sát
tới hốt xác à”

Vốn dĩ tôi định nói gì đó, nhưng chợt
cảm thấy hơi rùng mình, bất chợt nhìn lại,
thấy Phó Thắng Nam mặc vest đen, cả
người lạnh băng đứng bên cạnh chiếc xe
jeep màu đen kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương