Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
-
Chương 12: Bị giam giữ
Nghe vậy, Phong Đức thở dài một tiếng"Thời tiểu thư, thiếu gia mời ngươi ở nơi này làm khách một thời gian ngắn, cho đến người chịu giao ra đứa nhỏ mới thôi."
Làm khách?
Căn bản là bị nhốt đi.
Năm lần bảy lượt bị xâm phạm, hiện tại lại mất đi tự do, cuộc đời của cô lúc này sao lại gặp nhiều trắc trở như vậy chứ.
Cô nghĩ mãi cho tới tận bây giờ vẫn không rõ, mình rốt cuộc là đã trêu chọc người đàn ông đáng sợ này từ khi nào.
Thời Tiểu Niệm ngồi trầm mặc, hạ thấp con mắt nhìn tấm chăn trên người, muốn nhấc chăn ra, mới phát hiện hai tay mình vô lực......
Hai ngày này đã giày vò hết mọi sức lực của cô, giờ phút này cô cái gì cũng không cần, đến thở cô cũng cảm thấy mệt mỏi a.
Nồng đậm cảm giác vô lực làm cho cô khổ sở, cảm xúc bi thương liền ập đến.
Rất lâu, nước mắt lướt qua hai gò má tái nhợt, thanh âm gian nan của cô trong cổ họng phát tới, "Có phải hay không các người thật quá đáng? Ỷ vào có quyền thế liền muốn làm gì thì làm...... Các ngươi bằng cách nào mà giam cầm tự do của tôi......"
Cô là người, cũng không phải đồ vật.
"Thời tiểu thư, chỉ cần cô giao ra......"
"Tôi thật chưa sinh con bao giờ." Thời Tiểu Niệm hạ giọn nói, nước mắt cô như hạt trân châu im ắng mà rơi xuống, "Tôi căn bản không hiểu các người tại sao lại đột nhiên tìm tới tôi."
Cái này kêu là họa trời ban sao?
"Tháng trước, Cung gia chuẩn bị hôn sự thay cho thiếu gia, bởi vậy đã cho người tra xem thiếu gia có quan hệ gì với các cô gái khác. Vì vậy đã phát hiện ba năm trước thiếu gia có quan bênh với Thì tiểu thư ngươi...... Chúng ta tra được chính xác theo đủ loại đều có biểu hiện ngài đã sinh một Bảo Bảo, nhưng lại tìm không thấy Bảo Bảo."
"Cái gì mà đủ loại chứng cớ?"
Cô hỏi.
"Thời tiểu thư ưng thuận so với ai khác đều tinh tường a." Phong Đức không có giải thích cụ thể mà, chỉ nói, "Thơì tiểu thư, cái này dù sao cũng là cô sinh ra đứa con của thiếu gia, thiếu gia đâu thể nào lại để cho cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài được."
"Cái dạng này thì.......... Ta đi bệnh viện, ta tiếp nhận kiểm tra chẳng phải có thể biết ta đã sinh con hay chưa sao.!" Thời Tiểu Niệm đưa ra cơ hồ là nhục nhã đề nghị.
Lời nói vừa thốt ra, mắt của cô như ở đáy ngọn nguồn cũng đã khắp thượng một tầng đắng chát, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu ngón tay chăm chú bóp chặt lòng bàn tay.
Rõ ràng cô không có làm sai bất cứ chuyện gì,tại sao lại còn muốn thỏa hiệp lần nữa.
"Thiếu gia nói anh ấy đã tự mình đã kiểm tra, không cần bác sĩ." Phong Đức nói.
Tự mình kiểm tra.
Vừa nghĩ tới những cái..... cái gọi là"kiểm tra" Hình ảnh, khó chịu nổi tựu như hồng thủy giống như vọt tới.
Thời Tiểu Niệm mặt cắt không còn một giọt máu, mở miệng ra mà nói, "tôi nói các người nghe các người đã hiểu lầm rồi."
Căn bản không có cái gì là con của cô và Cung Âu ở đây cả
"Thơì tiểu thư, người nói như vậy, chỉ bằng Cung Âu hai chữ, tính sai tỷ lệ chỉ có một phần vạn." Phong Đức thấy cô thật sự không có khả năng sẽ thừa nhận là đứa bé đó tồn tại, cũng đành, nói "Tôi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn cho cô."
Phong Đức đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại có thời tiểu niệm.
Một phần vạn.
Cô chính là một phần vạn.
Cô giơ tay lau nước mắt nhìn về phía phía trước, chỉ thấy màu tím màn phía trước trên bàn sách để đó một đài trên gối hình máy tính, lòng của nàng lập tức rung rung bắt đầu, vội vàng vén chăn lên xuống giường.
Toàn thân đau đớn lại suy yếu vô cùng khiến cho cô thiếu chút nữa ngã xuống, Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, cố nén sự đau đớn đi lên phía trước.
Mỗi một bước đi, đối với tên cầm thú Cung Âu kia cô đều ôm hận vào trong lòng.
Cô đi ra ngoài cửa nhưng cửa phòng khóa trái, vậy nên, cô đã rất buồn bã mà đi đến trước bàn sách, mở máy tính ra đặt lên trên gối rồi khởi động máy.
Trong thời gian chờ máy khởi động, Thời Tiểu Niệm tim đập ngày càng tăng nhanh, thân thể đau nhức cũng bị phóng đại lên nhiều lần, cô chỉ có thể nắm thật chặt nắm đấm mới có thể không để cho mình đau đến kêu ra tiếng.
Cung Âu.
Sớm muộn có một ngày, cô đem những thứ đau nhức này trả lại hết cho hắn.
Máy tính đã được khởi động, Thời Tiểu Niệm vô cùng vui sướng vì phát hiện đó là network.
Làm khách?
Căn bản là bị nhốt đi.
Năm lần bảy lượt bị xâm phạm, hiện tại lại mất đi tự do, cuộc đời của cô lúc này sao lại gặp nhiều trắc trở như vậy chứ.
Cô nghĩ mãi cho tới tận bây giờ vẫn không rõ, mình rốt cuộc là đã trêu chọc người đàn ông đáng sợ này từ khi nào.
Thời Tiểu Niệm ngồi trầm mặc, hạ thấp con mắt nhìn tấm chăn trên người, muốn nhấc chăn ra, mới phát hiện hai tay mình vô lực......
Hai ngày này đã giày vò hết mọi sức lực của cô, giờ phút này cô cái gì cũng không cần, đến thở cô cũng cảm thấy mệt mỏi a.
Nồng đậm cảm giác vô lực làm cho cô khổ sở, cảm xúc bi thương liền ập đến.
Rất lâu, nước mắt lướt qua hai gò má tái nhợt, thanh âm gian nan của cô trong cổ họng phát tới, "Có phải hay không các người thật quá đáng? Ỷ vào có quyền thế liền muốn làm gì thì làm...... Các ngươi bằng cách nào mà giam cầm tự do của tôi......"
Cô là người, cũng không phải đồ vật.
"Thời tiểu thư, chỉ cần cô giao ra......"
"Tôi thật chưa sinh con bao giờ." Thời Tiểu Niệm hạ giọn nói, nước mắt cô như hạt trân châu im ắng mà rơi xuống, "Tôi căn bản không hiểu các người tại sao lại đột nhiên tìm tới tôi."
Cái này kêu là họa trời ban sao?
"Tháng trước, Cung gia chuẩn bị hôn sự thay cho thiếu gia, bởi vậy đã cho người tra xem thiếu gia có quan hệ gì với các cô gái khác. Vì vậy đã phát hiện ba năm trước thiếu gia có quan bênh với Thì tiểu thư ngươi...... Chúng ta tra được chính xác theo đủ loại đều có biểu hiện ngài đã sinh một Bảo Bảo, nhưng lại tìm không thấy Bảo Bảo."
"Cái gì mà đủ loại chứng cớ?"
Cô hỏi.
"Thời tiểu thư ưng thuận so với ai khác đều tinh tường a." Phong Đức không có giải thích cụ thể mà, chỉ nói, "Thơì tiểu thư, cái này dù sao cũng là cô sinh ra đứa con của thiếu gia, thiếu gia đâu thể nào lại để cho cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài được."
"Cái dạng này thì.......... Ta đi bệnh viện, ta tiếp nhận kiểm tra chẳng phải có thể biết ta đã sinh con hay chưa sao.!" Thời Tiểu Niệm đưa ra cơ hồ là nhục nhã đề nghị.
Lời nói vừa thốt ra, mắt của cô như ở đáy ngọn nguồn cũng đã khắp thượng một tầng đắng chát, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu ngón tay chăm chú bóp chặt lòng bàn tay.
Rõ ràng cô không có làm sai bất cứ chuyện gì,tại sao lại còn muốn thỏa hiệp lần nữa.
"Thiếu gia nói anh ấy đã tự mình đã kiểm tra, không cần bác sĩ." Phong Đức nói.
Tự mình kiểm tra.
Vừa nghĩ tới những cái..... cái gọi là"kiểm tra" Hình ảnh, khó chịu nổi tựu như hồng thủy giống như vọt tới.
Thời Tiểu Niệm mặt cắt không còn một giọt máu, mở miệng ra mà nói, "tôi nói các người nghe các người đã hiểu lầm rồi."
Căn bản không có cái gì là con của cô và Cung Âu ở đây cả
"Thơì tiểu thư, người nói như vậy, chỉ bằng Cung Âu hai chữ, tính sai tỷ lệ chỉ có một phần vạn." Phong Đức thấy cô thật sự không có khả năng sẽ thừa nhận là đứa bé đó tồn tại, cũng đành, nói "Tôi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn cho cô."
Phong Đức đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại có thời tiểu niệm.
Một phần vạn.
Cô chính là một phần vạn.
Cô giơ tay lau nước mắt nhìn về phía phía trước, chỉ thấy màu tím màn phía trước trên bàn sách để đó một đài trên gối hình máy tính, lòng của nàng lập tức rung rung bắt đầu, vội vàng vén chăn lên xuống giường.
Toàn thân đau đớn lại suy yếu vô cùng khiến cho cô thiếu chút nữa ngã xuống, Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, cố nén sự đau đớn đi lên phía trước.
Mỗi một bước đi, đối với tên cầm thú Cung Âu kia cô đều ôm hận vào trong lòng.
Cô đi ra ngoài cửa nhưng cửa phòng khóa trái, vậy nên, cô đã rất buồn bã mà đi đến trước bàn sách, mở máy tính ra đặt lên trên gối rồi khởi động máy.
Trong thời gian chờ máy khởi động, Thời Tiểu Niệm tim đập ngày càng tăng nhanh, thân thể đau nhức cũng bị phóng đại lên nhiều lần, cô chỉ có thể nắm thật chặt nắm đấm mới có thể không để cho mình đau đến kêu ra tiếng.
Cung Âu.
Sớm muộn có một ngày, cô đem những thứ đau nhức này trả lại hết cho hắn.
Máy tính đã được khởi động, Thời Tiểu Niệm vô cùng vui sướng vì phát hiện đó là network.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook