Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
-
Chương 102: Trong mắt cô anh chỉ là một ông già?
Nụ hôn đó làm cho Thẩm Tinh Không trở nên hỗn loạn, cơ thể cô nặng trịch, cánh tay cô khoác lên vai Thẩm Chi Diệu, hơi co lại.
Thẩm Chi Diệu hút hết những nét đẹp của cô, dẫn dần cảm giác thấy sự khắc chế của bản thân đang dần bị tan rã ra.
Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy bàn tay anh ngăn cách bởi cái khăn đang chạy trên ngực cô, cảm giác tê dại đi, cô khẽ rên lên một tiếng muốn từ chối nhưng bàn tay cô không có chỗ dựa nào đang quàng trên cổ anh.
Hôn Thẩm Chi Diệu rất lâu, Thẩm Tinh Không sắp nghẹt thở rồi, trong lòng cô nghĩ, đẩy anh ra, tên khốn nạn này đang chơi đùa, cợt nhả với mình, cô kêu lên ư ư hai tiếng, bàn tay trượt xuống sau lưng anh, dùng lực bóp vào cơ thể anh qua chiếc áo sơ mi.
Thẩm Chi Diệu bỏ môi cô ra, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của cô, anh mở miệng cắn vào mũi cô một cái, rồi cười: “Em học được cách trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều rồi đấy....”
Mặt Thẩm Tinh Không càng đỏ hơn và nóng lên nữa, cô quay mặt sang một bên, bĩu môi nói: “Đáng ghét! Ai thèm nhiệt tình chứ....”
Hai tay Thẩm Chi Diệu chống hai bên người cô, anh cúi đầu xuống, dùng ánh mắt mơ màng nheo lại nhìn cô, khẽ cười, hơi thở phả vào mặt cô và nói: “Anh có vô số cách để làm em nhiệt tình với anh....muốn thử không?”
Thẩm Tinh Không co rúm hai vai lại, vẫn quay mặt tránh đi ánh nhìn của anh, cô thấp giọng mắng lí nhí: “Đồ đáng ghét!”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, tiếng mắng của cô nghe thế nào cũng thấy giống như đang nũng nịu với anh.
Anh nằm xuống cạnh cô, một tay gối lên đầu, một tay đặt lên cơ thể cô và chạy xuống dưới. Thẩm Tinh Không run lên, bàn tay anh dừng lại ở vùng eo cô, ngón tay ấm áp xoa xoa xung quanh khu vực vết thương của cô.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh khẽ thở bên tai cô, giọng nói đầy vẻ yêu thương: “Yêu cầu duy nhất của anh đối với em đó chính là chăm sóc tốt cho bản thân.....”
Thẩm Tinh Không không kìm nén được nữa, cô liền quay mặt lại nhìn vào thần sắc trầm lắng của anh.
Thực ra cô không hiểu, anh trong mắt cô là một người đàn ông đầy quyền lực, anh rất trưởng thành, trước mặt cô lúc nào cũng ra vẻ nghiêm khắc dạy bảo cô, cô sợ anh, sợ tới mức không dám muốn nhìn anh thì nhìn.
Lúc này cô đang nhìn anh chằm chằm, dưới cằm anh có vài sợi râu, vừa đen vừa cứng, vừa nãy khi anh hôn cô, cô đã cảm nhận thấy những sợi râu đó chọc cả vào da mình.
Những cô gái ở tuổi cô cô thì thường chỉ thích những chàng thanh niên rạng ngời tươi trẻ, ví dụ như Lục Diễn Trạch. Nhưng cô không ngờ, Thẩm Chi Diệu khi có vài sợi râu ở cằm nhìn lại....vào mắt đến như vậy.
Cô bấm chặt các ngón tay lại với nhau, mệnh lệnh cho bản thân mình lập tức quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Người đàn ông này là thuốc độc, là kẻ điên, là ác quỷ sẽ hủy hoại cô.
Cô không có cách nào tưởng tượng một khi hai người có quan hệ gì với nhau thì sẽ thế nào, cô thực sự sẽ làm người phụ nữ của anh? Đúng là điên cuồng, cô đã gọi anh là chú Hai bao nhiêu năm như thế, người ngoài cũng đều biết mối quan hệ chú cháu của hai người, sao cô có thể đến với anh? Chỉ mình ông nội đã là một cửa ai mà cả hai bọn họ đều không có cách nào vượt qua được rồi!
Thẩm Tinh Không cắn môi, cô giả vờ đau rồi kêu lên một tiếng: “Chú đụng vào vết thương của cháu rồi....”
Thẩm Chi Diệu lập tức bỏ tay ra, nhìn cô: “Có phải đi tới bệnh viện không? đau lắm à?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đột nhiên lo lắng, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô chỉ quay mặt đi, cắn môi: “Cháu không thích chú đụng vào cháu.....chú vừa đụng vào là cháu đã đau rồi....cháu rất không thoải mái.....cháu không thích chú như vậy, cũng không thích chú.....”
Thẩm Tinh Không nhìn cô chằm chằm, hai mắt anh hơi nheo lại, cảm xúc của anh thay đổi trong nháy mắt, nhưng cuối cùng anh vẫn khẽ cười, thần sắc lạnh lùng, cứng rắn: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi, anh sẽ không đụng vào em....đợi tới khi em 18 tuổi, trở thành phụ nữ rồi, anh sẽ không giống như lúc nãy cảm thấy áy náy nữa. Nhớ lời anh đấy, sự chờ đợi của anh cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Con tim Thẩm Tinh Không run lên, người đàn ông này! Anh căn bản không để ý tới lời cô nói bao giờ, cô nói ghét anh, ghét anh động chạm vào cô, bất luận là 18 tuổi hay là 20 tuổi, cô đều không thích!
Cô nói ghét là ghét!
Nhưng Thẩm Chi Diệu dường như hoàn toàn không nghe, anh lại cầm chiếc khăn đem dấp nước nóng và giúp cô lau người, Thẩm Tinh Không bị anh cởi chiếc quần ngủ ra, tuy là xấu hổ nhưng không còn cái cảm giác nóng ran người lên như ban nãy nữa, nhìn vào mắt anh, lúc này anh đã bình tĩnh lại, đôi mắt anh không hề có sự điên cuồng, anh giúp cô lau đôi chân trắng ngần, ánh mắt anh không hề có một chút tạp chất nào cho thấy anh có ý định gì khác.
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại dụi mặt vào trong gối, không biết trong lòng cô làm sao đột nhiên cô lại cảm thấy có chút trống rỗng.
Lau sạch người giúp Thẩm Tinh Không xong, Thẩm Chi Diệu tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ mặc vào cho cô, anh cúi đầu giúp cô đơm cúc áo, thần sắc rất nghiêm túc, dường như cô là một điều gì đó rất quan trọng và anh đang nghiên cứu từng chút một.
Thẩm Tinh Không không hiểu tại sao bản thân cô lại càng ngày càng chú ý tới anh, nhưng có một cảm giác không quản lý được ánh mắt của mình, cô rất muốn nhìn anh, nhìn nét mặt anh khi gọi tên mình, anh bá đạo nói anh muốn có cô, không cần ai đồng ý kể cả cô.
Thẩm Tinh Không cúi thấp đầu xuống, có chút sợ hãi trước sự ràng buộc này của anh đối với bản thân mình.
Thẩm Chi Diệu mặc đồ cho cô xong liền đặt cô nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho cô, bàn tay anh có phần lỗ mãng đặt lên trán cô, anh nhìn cô hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Thẩm Tinh Không mím môi, cô đang bị tràn ngập trong sự phẫn nộ sau sự việc như bị anh mê hoặc vừa rồi, cô nói: “Không muốn ăn gì, nhạt miệng.”
Thẩm Chi Diệu thu tay về, anh mỉm cười thản nhiên, cho tay vào túi quần, đứng thẳng người lên anh nói: “Vậy thì anh quyết, em nghỉ đi.”
Thẩm Tinh Không cắn môi, không lên tiếng tức là không phản đối.
Thẩm Chi Diệu không nói thêm gì nữa, anh quay người rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, anh dựa lưng vào tường, bàn tay anh không tự chủ đi tìm bao thuốc, anh cầm ra một điếu đặt lên miệng, nhưng lại không châm lửa, anh nghĩ vài giây rồi lại kẹp điếu thuốc vào tay.
Anh đặt tay lên hai thái dương ấn ấn, các dây thần kinh đang giật lên đùng đùng, vừa nãy thiếu chút nữa là anh đã không khống chế được bản thân, hoàn toàn có được cô thì mới phá vỡ được cái mối quan hệ chú cháu đáng chết kia. Anh nhìn bộ dạng xấu hổ đó của cô, anh biết cô vẫn còn coi anh là một người bề trên. Trong mắt cô chắc bản thân là một người đàn ông đã già lại còn nghiêm khắc, khuôn mẫu, chỉ biết mắng nhiếc dạy bảo người khác.
Anh khẽ mỉm cười, nhấc chân bước rời đi, khi đi qua khung tranh ở hành lang anh dừng lại, nhìn bản thân mình trong đó, anh đưa tay lên sờ vào cằm, anh vừa lắc đầu vừa cười, quả nhiên là đã trải qua khá nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Thẩm Chi Diệu hút hết những nét đẹp của cô, dẫn dần cảm giác thấy sự khắc chế của bản thân đang dần bị tan rã ra.
Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy bàn tay anh ngăn cách bởi cái khăn đang chạy trên ngực cô, cảm giác tê dại đi, cô khẽ rên lên một tiếng muốn từ chối nhưng bàn tay cô không có chỗ dựa nào đang quàng trên cổ anh.
Hôn Thẩm Chi Diệu rất lâu, Thẩm Tinh Không sắp nghẹt thở rồi, trong lòng cô nghĩ, đẩy anh ra, tên khốn nạn này đang chơi đùa, cợt nhả với mình, cô kêu lên ư ư hai tiếng, bàn tay trượt xuống sau lưng anh, dùng lực bóp vào cơ thể anh qua chiếc áo sơ mi.
Thẩm Chi Diệu bỏ môi cô ra, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của cô, anh mở miệng cắn vào mũi cô một cái, rồi cười: “Em học được cách trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều rồi đấy....”
Mặt Thẩm Tinh Không càng đỏ hơn và nóng lên nữa, cô quay mặt sang một bên, bĩu môi nói: “Đáng ghét! Ai thèm nhiệt tình chứ....”
Hai tay Thẩm Chi Diệu chống hai bên người cô, anh cúi đầu xuống, dùng ánh mắt mơ màng nheo lại nhìn cô, khẽ cười, hơi thở phả vào mặt cô và nói: “Anh có vô số cách để làm em nhiệt tình với anh....muốn thử không?”
Thẩm Tinh Không co rúm hai vai lại, vẫn quay mặt tránh đi ánh nhìn của anh, cô thấp giọng mắng lí nhí: “Đồ đáng ghét!”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, tiếng mắng của cô nghe thế nào cũng thấy giống như đang nũng nịu với anh.
Anh nằm xuống cạnh cô, một tay gối lên đầu, một tay đặt lên cơ thể cô và chạy xuống dưới. Thẩm Tinh Không run lên, bàn tay anh dừng lại ở vùng eo cô, ngón tay ấm áp xoa xoa xung quanh khu vực vết thương của cô.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh khẽ thở bên tai cô, giọng nói đầy vẻ yêu thương: “Yêu cầu duy nhất của anh đối với em đó chính là chăm sóc tốt cho bản thân.....”
Thẩm Tinh Không không kìm nén được nữa, cô liền quay mặt lại nhìn vào thần sắc trầm lắng của anh.
Thực ra cô không hiểu, anh trong mắt cô là một người đàn ông đầy quyền lực, anh rất trưởng thành, trước mặt cô lúc nào cũng ra vẻ nghiêm khắc dạy bảo cô, cô sợ anh, sợ tới mức không dám muốn nhìn anh thì nhìn.
Lúc này cô đang nhìn anh chằm chằm, dưới cằm anh có vài sợi râu, vừa đen vừa cứng, vừa nãy khi anh hôn cô, cô đã cảm nhận thấy những sợi râu đó chọc cả vào da mình.
Những cô gái ở tuổi cô cô thì thường chỉ thích những chàng thanh niên rạng ngời tươi trẻ, ví dụ như Lục Diễn Trạch. Nhưng cô không ngờ, Thẩm Chi Diệu khi có vài sợi râu ở cằm nhìn lại....vào mắt đến như vậy.
Cô bấm chặt các ngón tay lại với nhau, mệnh lệnh cho bản thân mình lập tức quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Người đàn ông này là thuốc độc, là kẻ điên, là ác quỷ sẽ hủy hoại cô.
Cô không có cách nào tưởng tượng một khi hai người có quan hệ gì với nhau thì sẽ thế nào, cô thực sự sẽ làm người phụ nữ của anh? Đúng là điên cuồng, cô đã gọi anh là chú Hai bao nhiêu năm như thế, người ngoài cũng đều biết mối quan hệ chú cháu của hai người, sao cô có thể đến với anh? Chỉ mình ông nội đã là một cửa ai mà cả hai bọn họ đều không có cách nào vượt qua được rồi!
Thẩm Tinh Không cắn môi, cô giả vờ đau rồi kêu lên một tiếng: “Chú đụng vào vết thương của cháu rồi....”
Thẩm Chi Diệu lập tức bỏ tay ra, nhìn cô: “Có phải đi tới bệnh viện không? đau lắm à?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đột nhiên lo lắng, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô chỉ quay mặt đi, cắn môi: “Cháu không thích chú đụng vào cháu.....chú vừa đụng vào là cháu đã đau rồi....cháu rất không thoải mái.....cháu không thích chú như vậy, cũng không thích chú.....”
Thẩm Tinh Không nhìn cô chằm chằm, hai mắt anh hơi nheo lại, cảm xúc của anh thay đổi trong nháy mắt, nhưng cuối cùng anh vẫn khẽ cười, thần sắc lạnh lùng, cứng rắn: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi, anh sẽ không đụng vào em....đợi tới khi em 18 tuổi, trở thành phụ nữ rồi, anh sẽ không giống như lúc nãy cảm thấy áy náy nữa. Nhớ lời anh đấy, sự chờ đợi của anh cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Con tim Thẩm Tinh Không run lên, người đàn ông này! Anh căn bản không để ý tới lời cô nói bao giờ, cô nói ghét anh, ghét anh động chạm vào cô, bất luận là 18 tuổi hay là 20 tuổi, cô đều không thích!
Cô nói ghét là ghét!
Nhưng Thẩm Chi Diệu dường như hoàn toàn không nghe, anh lại cầm chiếc khăn đem dấp nước nóng và giúp cô lau người, Thẩm Tinh Không bị anh cởi chiếc quần ngủ ra, tuy là xấu hổ nhưng không còn cái cảm giác nóng ran người lên như ban nãy nữa, nhìn vào mắt anh, lúc này anh đã bình tĩnh lại, đôi mắt anh không hề có sự điên cuồng, anh giúp cô lau đôi chân trắng ngần, ánh mắt anh không hề có một chút tạp chất nào cho thấy anh có ý định gì khác.
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại dụi mặt vào trong gối, không biết trong lòng cô làm sao đột nhiên cô lại cảm thấy có chút trống rỗng.
Lau sạch người giúp Thẩm Tinh Không xong, Thẩm Chi Diệu tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ mặc vào cho cô, anh cúi đầu giúp cô đơm cúc áo, thần sắc rất nghiêm túc, dường như cô là một điều gì đó rất quan trọng và anh đang nghiên cứu từng chút một.
Thẩm Tinh Không không hiểu tại sao bản thân cô lại càng ngày càng chú ý tới anh, nhưng có một cảm giác không quản lý được ánh mắt của mình, cô rất muốn nhìn anh, nhìn nét mặt anh khi gọi tên mình, anh bá đạo nói anh muốn có cô, không cần ai đồng ý kể cả cô.
Thẩm Tinh Không cúi thấp đầu xuống, có chút sợ hãi trước sự ràng buộc này của anh đối với bản thân mình.
Thẩm Chi Diệu mặc đồ cho cô xong liền đặt cô nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho cô, bàn tay anh có phần lỗ mãng đặt lên trán cô, anh nhìn cô hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Thẩm Tinh Không mím môi, cô đang bị tràn ngập trong sự phẫn nộ sau sự việc như bị anh mê hoặc vừa rồi, cô nói: “Không muốn ăn gì, nhạt miệng.”
Thẩm Chi Diệu thu tay về, anh mỉm cười thản nhiên, cho tay vào túi quần, đứng thẳng người lên anh nói: “Vậy thì anh quyết, em nghỉ đi.”
Thẩm Tinh Không cắn môi, không lên tiếng tức là không phản đối.
Thẩm Chi Diệu không nói thêm gì nữa, anh quay người rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, anh dựa lưng vào tường, bàn tay anh không tự chủ đi tìm bao thuốc, anh cầm ra một điếu đặt lên miệng, nhưng lại không châm lửa, anh nghĩ vài giây rồi lại kẹp điếu thuốc vào tay.
Anh đặt tay lên hai thái dương ấn ấn, các dây thần kinh đang giật lên đùng đùng, vừa nãy thiếu chút nữa là anh đã không khống chế được bản thân, hoàn toàn có được cô thì mới phá vỡ được cái mối quan hệ chú cháu đáng chết kia. Anh nhìn bộ dạng xấu hổ đó của cô, anh biết cô vẫn còn coi anh là một người bề trên. Trong mắt cô chắc bản thân là một người đàn ông đã già lại còn nghiêm khắc, khuôn mẫu, chỉ biết mắng nhiếc dạy bảo người khác.
Anh khẽ mỉm cười, nhấc chân bước rời đi, khi đi qua khung tranh ở hành lang anh dừng lại, nhìn bản thân mình trong đó, anh đưa tay lên sờ vào cằm, anh vừa lắc đầu vừa cười, quả nhiên là đã trải qua khá nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook