Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu
C50: Không cần biết ăn gì mà chủ yếu đang ăn cùng ai

“Anh đã hỏi xem em có đồng ý hay không chưa?”- Cô Y Lạc bếu môi, liếc một ánh mắt vừa si tình vừa dửng dưng.

Không nói lời nào anh trực tiếp kéo tay, ôm chặt cô vào lòng, cái ôm đầy ấm áp giữa tiết trời đầu đông.

Bị bất ngờ cô cứng đờ như khúc gỗ, miệng há hốc, mắt trợn tròn, cưỡng không lại nổi bản thân, hai cánh tay rung rung, từ từ đón lại.

Bỗng nhiên có tiếng gọi khiến cô giật mình, theo vô thức đẩy văng anh ra: “Hai người làm cái gì vậy?”

Chu Tuyết Sương đầy oán hận bước tới, ánh mắt như con dao găm sắc nhọn chĩa thẳng về phía Cố Y Lạc: “Tôi đúng là quá xem thường cô rồi, vừa tìm cớ tới nhà anh Tiêu đã đành lại còn cố dụ dỗ anh ấy nữa.”

Lục Triết Tiêu từ đằng sau bước tới, đan tay nắm chặt lấy người mình thương, ánh mắt anh hững hờ nhìn Chu Tuyết Sương, đáp trả: “Em có thể làm gì anh đều có thể bao che nhưng việc em xúc phạm cô ấy là điều duy nhất anh không thể chấp nhận. Lần trước anh không nói không có nghĩa em được dùng lời lẽ như thế với cô ấy lần hai.”

Sắc mặt Chu Tuyết Sương u ám, tái mét, người cô ta run lên bần bật, khoé mi vừa cay vừa đỏ rậy, cổ họng nghẹn ứ: “Anh vì cô ta mà nói với em như thế sao?”

Cô ấy chính là giới hạn của anh.

“Anh nghĩ chúng ta đã nói rõ mọi chuyện, em đừng cố chấp, cho dù em có làm gì thì chúng ta cũng không thể ở bên nhau.”- Anh thẳng thắn cự tuyệt.

Đứng bên cạnh, ánh mắt Cố Y Lạc chầm chậm ngước nhìn lên, những gì anh làm hiện tại khiến cô hơi bất ngờ, cứ tưởng rằng với anh cô bạn thanh mai trúc mã ấy xếp ở vị trí ưu tiên và duy nhất.

Chân sải bước đi, bàn tay Lục Triết Tiêu vẫn nắm chặt tay Cố Y Lạc, họ dần lướt qua trước sự tuyệt vọng của Chu Tuyết Sương.

Cô ta không bao giờ dám ngờ tới anh sẽ làm như vậy, nói những lời tuyệt tình ấy, hơn nữa lại còn trước mặt người phụ nữ khác.


Mọi thứ xảy ra mỗi lúc một tồi tệ đi, Cố Y Lạc bối rối bước lên xe, cô thật sự không dám chống đối nữa, bởi vì không biết rồi anh điên lên sẽ làm ra những việc gì xấu hơn.

Chiếc xe lao vun vút hướng về trung tâm thành phố, cô ngồi im bất động, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại khẽ thở dài, cô có chút căng thẳng.

Thấy vậy anh liền hỏi: “Em sợ sao? Nhát gan vậy cơ à?”

Giọng cô ấp a ấp úng, vẻ mặt hơi sượng trân: “Sao em phải sợ. Nhưng anh làm vậy không sợ cô ấy mách lại với mẹ anh sao?”

Anh nhếch môi cười nhẹ, nụ cười vơi bớt đi không khí hiện tại: “Sớm hay muộn gì bà ấy cũng sẽ phải biết thôi. Ai bảo anh cứ đâm đầu vào thích em làm gì.”

Đột nhiên cô thấy hơi ngượng, tủm tỉm cười: “Sến súa.”

Cũng chẳng biết anh học ở đâu ra mấy lời nói ngôn tình đó, không giống chủ tịch Lục một chút nào.

Anh không cần học ở đâu cả, vì em đã là cuốn sách dày, anh đọc mãi không chán, tán mãi không đổ, vì thế em là ngôn tình riêng trong cuộc đời anh.

Không chính miệng thừa nhận nhưng dường như cô đang dần rũ bỏ đi lớp áo bảo vệ, nhích dần hơn về phía anh.

Cả hai đồng quay sang nhìn nhau định hỏi gì đó: “Anh” “Em”.

Cố Y Lạc cười nhẹ: “Anh nói trước đi.”

“Em thấy đói chưa?”- Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng hỏi.

Cố Y Lạc lắc đầu: “Không đói”, nhưng rất nhanh chóng chiếc bụng phản chủ, biểu tình ầm ĩ lên, cô chỉ có thể ngượng cười cho qua.

Không để cô đơn độc, chiếc bụng anh cũng réo từng hồi.

Cả hai từ thầm cười đối phương đến bật cười thành tiếng.

Về tới nhà Cố Y Lạc mới sực nhớ ra mấy ngày nay mẹ con cô chỉ ăn mì, trong tủ lạnh không còn sót lại thứ gì nấu nướng, vò mái tóc rối bời, cô thở dài mấy tiếng.

Anh đứng sau cô từ lúc nào không ai hay, mỉm cười nhẹ bước tới, chầm chầm ghé sát vào cơ thể cô, thỏ thẻ bên tai: “Anh ăn gì cũng được.”

Hơi giật mình, cô quay đầu, mặt sát mặt, sát nhau đến từng mi-li-mét, nhịp tim bỗng tăng lên bất thường.

Hơi ngượng ngùng và bối rối, Cố Y Lạc khống chế cảm xúc, rút lui ra khỏi hiện trường: “Còn mì gói, anh nhắm ăn được không?”

Mì gói sao?


Thậm chí anh còn chưa nhìn thấy hình thù của mì gói trông như thế nào.

Chỉ biết rằng trên lí thuyết nó chứa rất nhiều kalo và năng lượng độc hại.

Những thứ này cũng gọi là đồ ăn sao?

Anh lưỡng lự hỏi: “Món này em chắc là ăn được chứ?”

Cô bật cười: “Yên tâm không chết liền được đâu.”

Đột nhiên anh thấy rùng mình, nổi da gà, câm nín không nói nên lời, hơi sợ cho cô gái trước mặt, nói đến chết mà trông cứ nhẹ như bông.

Thấy vậy Cố Y Lạc liền bẻ ngang lời nói ban nãy: “Trước đây ở nước ngoài đây là món ăn nuôi sống mẹ con em đấy. Ăn một bữa không sao đâu!”

Có vẻ như anh nhận ra được những chua xót mà cô đã từng trải qua khi một thân một mình buôn ba nơi xứ người.

Chẳng trách bây giờ cô gái có dáng hình nhỏ bé ấy lại kiên cường, rắn rỏi đến như thế.

Có lẽ những khắc nghiệt của cuộc sống cùng sự đưa đẩy của xã hội đã khiến cô buộc phải học cách chấp nhận và tính toán cho những thứ có được và mất đi.

Cũng vì thế mà cô chọn cách từ chối đón nhận tình cảm của anh, có lẽ vì anh thật sự chưa cho cô đủ cảm giác an toàn khi ở bên cạnh, và những gì thuộc về quá khứ đã xây nên bức tường sợ hãi phải đối diện với những cuộc tranh đấu ngầm trong giới tài phiệt.

Cô sợ rằng một khi đã bước chân vô thượng lưu thì con trai sẽ phải trải qua những gì hiện tại mà cô đã, đang gặp phải.

Cô cũng chỉ là một người mẹ, chỉ mong con trai có được hạnh phúc, có một cuộc sống bình thường như bao người khác, chỉ cần no ấm và vui vẻ, con có thể tự làm những điều mà bản thân nó muốn.

Đang thẫn thờ suy nghĩ bỗng cô gọi khiến anh hơi giật mình: “Lục tiên sinh, anh nghĩ gì mà tập trung vậy? Xong rồi, mau lại ăn thôi.”


“Nhanh vậy sao?”- Lục Triết Tiêu thốt lên, vẻ hơi kinh ngạc.

Tay thoăn thoắt gắp từng sợi mì ra bát, cô vừa giới thiệu: “Xin trân trọng giới thiệu với Lục tiên sinh, đây là món ăn thần thánh, siêu nhanh, đặc biệt siêu ngon đã qua đôi tay Cố Y Lạc tôi chế biến. Kính mời anh nếm thử.”

Vốn định không ăn nhưng anh thật sự không cưỡng lại được sự nhiệt tình từ cô, nhắm mắt nếm thử một miếng, hương vị cũng không tồi.

Vẻ mặt trông chờ, Cố Y Lạc hỏi: “Thế nào? Ngon đúng không?”

Miệng anh cười, đầu anh gật, sắc mặt khá tươi tắn: “Cũng ăn được.”

Cũng ăn được của anh chính là tay gắp lia lịa, xử hết bát chỉ trong một nốt nhạc, món này thực sự càng ăn càng cuốn.

“Còn không?”

Không kìm được cảm xúc, cô bật cười thành tiếng: “Còn, để em đi lấy.”

Vốn dĩ không cần món ăn sơn hào hải vị mà chỉ cần nơi đó có em, có hương vị ngọt ngào của tình yêu, anh tự cảm thấy ngon miệng.

Không cần phải biết trước hôm nay ăn gì, mà chủ yếu là ăn cùng ai, thì cho dù tuỳ tiện ăn món gì đó, thi thoảng nói chuyện mấy câu, cười vài tiếng, tự khắc thấy lòng an yên.

Căn nhà nhỏ tự nhiên ấm cúm, ngập tràn mùi hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương